“Ta vừa về đã trộm chạy đến đây, bây giờ mà không về sư tử hà đông nhà ta sẽ mắng ta chết.” – Trần Nghĩa thấy hiện tại Dương Dật và Trần Tĩnh sống rất vui vẻ, nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra cho nên cũng yên tâm đi về. Hắn bây giờ đang bị quản rất chặt, hiện tại ca nhi nhà hắn trong bụng đã có động tĩnh rồi, đang trong thời kỳ nhạy cảm cũng nên chiều y một chút.
Có điều, Trần Tĩnh lớn lên nhìn giống hệt hán tử, vậy mà năng lực đúng là rất tốt, mới đó mà đã có thai lần thứ hai rồi. Mới đầu người trong thôn còn cho rằng y không thể sinh con, bởi vì nốt ruồi mang thai của y rất nhạt, nếu không nhìn kỹ còn không thể phát hiện ra được.
“Chờ một chút, ta nghe nói ca nhi nhà ngươi có thai, mang ra hai con cá này về đi.” – Trần Tĩnh nói xong, bắt hai con cá trong thùng ra, dùng hai sợi dây cỏ cột chúng lại đưa cho Trần Nghĩa mang về.
Hôm nay Dương Dật cảm thấy Trần Tĩnh có điểm không bình thường, lúc thì lộ ra vẻ mặt tươi cười, lúc thì lại cau mày. Hắn nghĩ, rất có thể là vì chuyện của Trương Tú Nhi kia.
“Trần Tĩnh, có phải là ngươi mất hứng không?” – Dương Dật đem Nhóc Béo nằm giữa hắn và Trần Tĩnh đã ngủ say chuyển đến phía trong giường, nhích lại gần Trần Tĩnh.
“Không có, phu quân đừng nghĩ nhiều.” – Trần Tĩnh rầu rĩ nói. Tuy phu quân hiện tại khiến y cảm thấy rất yên tâm, nhưng mà y vẫn lo lắng, lỡ phu quân nhớ đến chuyện trước kia, có khi nào lại một lần nữa quay sang thích Trương Tú Nhi không. Thời điểm hai người bọn họ thành thân, Trần Tĩnh biết Dương Dật thực sự rất thích Trương Tú Nhi đó.
“Nói cái gì mà ta đừng nghĩ nhiều, ngươi mới đúng là không nên nghĩ nhiều ấy. Ta chỉ thích một mình ngươi, tình cảm chính là thứ không thể lừa người được. Trương Tú Nhi kia so với ngươi có cao hơn không? Hắn có thương ta và Nhóc Béo hơn ngươi không? Cho nên, ngươi căn bản là không cần lo lắng. Ngươi ở trong lòng ta là tốt nhất, mà ta tin rằng, ở trong lòng Nhóc Béo ngươi cũng là a mỗ tốt nhất. Cái tên Trương Tú Nhi kia, ngươi cứ đem quăng hắn vào dĩ vãng luôn là được rồi. Trần Tĩnh, nếu như ngươi mất hứng, thì ta cũng sẽ mất hứng theo. Ngươi thực sự nhẫn tâm để ta mất hứng sao?” – Dương Dật vừa đảm bảo, vừa dỗ dành. Hắn là một đại nam nhân, vậy mà bây giờ có bao nhiêu công phu làm nũng cũng đều mang ra hết. Nếu bây giờ không thể dỗ cho Trần Tĩnh vui vẻ thì hắn tốt nhất nên đi lấy khối đậu hũ đụng chết luôn cho rồi.
“Phu quân, ta không có mất hứng. Ngươi có thể nói với ta những lời này, ta đã rất vui vẻ rồi. Chỉ là trong lòng có chút buồn phiền thôi, phu quân không cần nghĩ ngợi lung tung. Nếu ngươi và Tiểu Bảo có thể luôn luôn bình an thì ta đã không còn cầu gì hơn nữa rồi.” – Trần Tĩnh nói.
“Được rồi, phu quân ngủ đi, đừng nghĩ lung tung nữa.” – Trần Tĩnh nói xong, vỗ vỗ lưng Dương Dật.
“Ngươi vẫn còn đang cau mày đây này. Trần Tĩnh, ngươi không được cau mày đâu đấy, nếu không sau này sinh ra một tiểu bảo bảo thích cau mày thì phải làm sao bây giờ.” – Dương Dật vuốt mặt Trần Tĩnh nói.
“Được, được, chúng ta cùng nhau ngủ.” – Những lời của Dương Dật khiến cho Trần Tĩnh trong lòng nhộn nhạo, phu quân hiện tại thực sự rất tốt, cũng đã biết cách đỗ cho y vui vẻ rồi. Bây giờ y còn nghĩ những chuyện vớ vẩn kia làm gì nữa, có lẽ, tin tưởng phu quân mới là đúng đắn nhất.
“Trần Tĩnh, bụng của ngươi vừa mới động, nó vừa mới động kìa.” – Dương Dật kêu lên khiến Trần Tĩnh sắp ngủ giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
“Phu quân, bảo bảo cũng đã được hơn năm tháng rồi, đương nhiên là sẽ động.” – Trần Tĩnh nói.
Dương Dật cảm thấy đặc biệt mới lạ, tay của hắn lại một lần nữa sờ lên bụng Trần Tĩnh, nhẹ nhàng xoa nhẹ một cái. Thật không ngờ tiểu gia hỏa vừa rồi đã an tĩnh lại, bây giờ lại đạp hai cái nữa khiến Dương Dật vui đến nỗi cười toe toét. Thì ra, đứa nhỏ trong bụng lại đáng yêu như vậy, có phải nó biết là hắn nên mới cố ý trêu chọc hắn không.
“Phu quân đừng đùa nó nữa, bây giờ là buổi tối, tiểu bảo bảo cũng phải đi ngủ, nếu không về sau cứ đến tối là nó lại tỉnh dậy đấy.” – Trần Tĩnh đối với tính cách trẻ con của phu quân cũng bó tay. Thật không ngờ đến bây giờ phu quân mới biết, hai tử ở trong bụng cũng sẽ đùa, cũng sẽ nháo.
“Được rồi, ta ngày mai sẽ cùng nó chào hỏi. Ngủ thôi.” – Dương Dật phi thường hưng phấn, hắn dán tay lên bụng Trần Tĩnh, yên tĩnh tựa ở bên cạnh y, bất tri bất giác ngủ mất.
Nửa đêm, Trần Tĩnh tỉnh dậy, đem một nửa cái chân đang gác trên người y bỏ xuống. Dương Dật nguyên bản vẫn thích nằm ngửa ngủ, bây giờ lại úp mặt vào ngực y ngủ ngon lành. Trần Tĩnh đem chăn mền đã bị Tiểu Bảo đá văng đắp lại cho nó, cũng giúp cả Dương Dật chỉnh lại chăn.
“Thật tốt quá, hôm nay cuối cùng cũng có mặt trời. Cha, mau dậy đi, mặt trời gia gia tới rồi.” – Nhóc Béo vừa tỉnh lại liền thấy ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, đã rất nhiều ngày nó không được nhìn thấy ánh nắng rồi.
“Dậy rồi đây, dậy rồi đây.” – Dương Dật bị Nhóc Béo lớn tiếng đánh thức cuối cùng cũng tỉnh, tối hôm qua hình như hắn ngủ rất muộn.
Hai cha con cơm nước xong xuôi, Dương Dật liền lấy quần áo đêm qua thay ra mang đi giặt thì gặp Trần Tĩnh vừa mới từ vườn rau đi vào, rau dưa dùng cho bữa ăn cũng đã hái đủ.
Hôm nay bọn hắn muốn đi đến thôn bên cạnh đặt làm một ít bình sứ đẹp đẹp một chút dùng để đựng rượu, hy vọng có thể bán được giá tốt nhất.
Trần Tĩnh lưng đeo giỏ trúc, Dương Dật thì ôm Nhóc Béo, đi tầm khoảng hai mươi phút thì tới nơi.
Ba người nhìn lão bá làm gốm lấy ra các loại bình sứ có lớn có nhỏ, có trắng, cũng có cả loại màu trắng pha thêm chút sắc xanh.
Nhóc Béo hai mắt sáng lên, vừa nhìn thấy cái bình trắng pha xanh kia đã yêu thích không buông.
“A mỗ, cha, cái này đẹp này, cái này đẹp này.” – Nhóc Béo ôm chặt cái bình sứ nhỏ kêu lên. Cuối cùng, bọn họ cảm thấy cái bình này màu sắc rất không tồi liền chọn lấy.
Loại bình sứ này bình thường bán ba mươi đồng, nhưng vì bọn họ đặt mua một lúc một trăm cái nên lão bá tính Dương Dật mười lăm đồng một cái. Lão bá nói, loại bình sứ này không dễ làm, không giống như bình gốm, muốn làm bao nhiêu cái thì được bấy nhiêu. Loại này làm năm cái, có thể ra được hai cái đã là không tệ rồi. Sau khi đặt mua xong bình sứ, bọn họ lại mua một ít thịt và xương rồi mới trở về nhà.
Trần Tĩnh ở nhà hầm xương, Nhóc Béo thì lôi kéo Dương Dật cùng nó đi tìm bạn bè chơi. Dương Dật cũng biết rằng cứ để hài tử ở nhà mãi cũng không tốt, nó cũng cần phải có bạn bè để cùng chơi đùa. Vì vậy nói với Trần Tĩnh một tiếng liền mang Tiểu Bảo đi vào thôn.
“Tiểu Bảo, ngươi đến rồi.” – một thằng nhóc tầm bốn năm tuổi hướng Tiểu Bảo kêu. Từ khi a ma Tiểu Bảo mất, bởi vì nhà cách thôn một khoảng rất xa cho nên đã có một khoảng thời gian nó không vào thôn chơi. Mà, cha của Tiểu Bảo lúc nào cũng bày ra vẻ mặt âm trầm khó chịu, cho nên bạn nó cũng chẳng dám đến nhà chơi.
“Tráng Tráng, ngươi tới sớm vậy.” – Nhóc Béo cao hứng gọi thằng nhóc kia, lập tức nhảy tới chỗ nó, người làm cha Dương Dật trực tiếp bị nó ném sang một bên luôn.
Dương Dật nhìn hai tay trống không của mình, nhóc con kia có bạn chơi thì quên mất cha rồi. Thấy Nhóc Béo cùng với thằng nhóc gọi Tráng Tráng kia chơi với nhau rất hòa thuận, hắn liền tìm một cái ghế, ngồi đó nhìn hai đứa nhóc hô bằng gọi hữu, lại gọi thêm mấy đứa nhóc nữa đến đùa với nhau.
“Tiểu Bảo, đó là cha ngươi sao? Hắn cười ra thật là đẹp a.” – một đứa nhóc nói.
“Đương nhiên rồi, cha ta là đẹp nhất đấy.” – Tiểu Bảo vô cùng tự hào nói.
Người trong thôn gần đây cũng biết Dương Dật bị đụng đầu quên mất một số chuyện, hiện tại tính tình cũng bắt đầu tốt dần lên, mà bản thân hắn ban đầu không thích Tĩnh ca nhi, giờ cũng đã đối xử với y tốt hơn rất nhiều.
“Dương Dật, ngươi sao lại rảnh rỗi vào thôn chơi vậy.” – một hán tử cười hỏi. Bởi vì Dương Dật bây giờ không bày ra bộ dáng âm dương quái khí nữa, cho nên mọi người cũng chủ động nói chuyện với hắn. Trước kia ở trong thôn, quan hệ cũng rất bình thường, không có ai chán ghét Dương Dật cả.
“Trần Minh, sao ngươi không mang hài tử đến đây?” – Dương Dật vừa cười vừa nói.
“Con của ta vẫn còn ở trong bụng ca nhi, làm sao mang ra được. Nhà ngươi đó, vận khí không phải tốt bình thường, mặc dù lấy được ca nhi dung mạo không đẹp lắm, nhưng mà cái bụng đúng là không chịu thua kém ai. Ta thành thân sau ngươi có một năm thôi, may là ca nhi nhà ta cũng cố gắng phấn đấu nên năm nay mới có thể sinh hài tử mập mạp cho ta.” – Trần Minh ngoài miệng thì phàn nàn, nhưng nụ cười làm cách nào cũng không át đi được.
Dương Dật không nói gì, hắn duỗi hai ngón tay ra so so, khóe miệng mỗi lúc vểnh một cao, ý là, chờ nhà các ngươi sinh đứa kia ra, thì nhà ta cũng đã được hai đứa rồi.
“Dương Dật, tiểu tử ngươi quá đả kích người khác rồi.” – Trần Minh dở khóc dở cười nói.
“Ta đi đây, cho ngươi rảnh rỗi ngồi đó chơi với hài tử. Chỉ có ta mệnh khổ không lấy được một ca nhi biết đau lòng hán tử nhà mình như ngươi.” – Trần Minh một lần nữa hâm mộ Dương Dật, tiểu tử này vận khí sao lại tốt như vậy chứ.
“Trần Minh, ngươi đây là ghét bỏ ta đúng không?” – Trần Minh vừa đứng lên đã bị một ca nhi có cái bụng bự kéo lỗ tai mắng.
“Không, không có, không có đâu, ta sao có thể nghĩ vậy được.” – Trần Minh đánh chết cũng không thừa nhận. Quả nhiên tiểu tử Dương Dật này đúng là ngôi sao tai họa, đụng phải hắn quả nhiên không có chuyện gì tốt.
“Trần Minh, ngươi hâm mộ cũng không được đâu. Tĩnh ca nhi nhà người ta rất tài giỏi, hán tử thôn chúng ta so ra cũng không bằng được y. Ngươi đúng là quá may mắn đó Dương Dật.” – Trần Nhất Tân vừa cười vừa nói, hắn là ca ca của Trần Nghĩa. Ngày hôm qua đệ đệ của hắn ở nhà của Trần Tĩnh đem về hai con cá, canh cá kia tiểu ca nhi mới đầy một tuổi nhà hắn cũng được ăn. Cá mà Trần Nghĩa đem về cho ca nhi nhà hắn tẩm bổ đúng là rất tốt.
“Trần Tĩnh đương nhiên là tốt nhất. Các ngươi cứ ở đó mà hâm mộ đi, hâm mộ thế nào thì cũng vẫn là ca nhi của ta.” – Dương Dật cười tủm tỉm nói.
Mọi người bị biểu hiện hạnh phúc của Dương Dật đánh cho mù mắt, đều nở nụ cười. Rất nhanh đã đến giữa trưa, những người đi ra ngoài làm việc cũng lục tục trở về. Các ca nhi về nhà nấu cơm, hán tử ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, cùng nhau nói chuyện phiếm.
Đúng lúc này có một người đi đến bên cạnh Dương Dật, ngẩng đầu lên thì thấy đó là một ca nhi dung mạo rất được, nếu trừ hắn ra, thì ca nhi này chính là người xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy. Tưởng mạo người này thiên về âm nhu, cùng với những nữ nhân xinh đẹp của kiếp trước rất giống nhau, lông mày tựa lá liễu, giữa mi tâm có một cái nốt ruồi mang thai đỏ au, cái mũi thẳng tắp xinh xắn, đôi môi đỏ mọng, cặp mắt mang theo thủy khí mở to nhìn hắn. Dương Dật nghĩ, không ngờ cái thôn nhỏ này vậy mà vẫn còn một ca nhi tướng mạo đẹp như vậy, sao đến giờ chưa từng thấy quá nhỉ.
“Nhìn đến ngốc rồi sao? Ngươi hiện tại khí sắc không tệ.” – ca nhi này nháy nháy mắt với Dương Dật mấy cái nói.
Trong lòng chửi thầm một tiếng, ngươi là ai vậy chứ, ngươi cho là mình lớn lên đẹp mắt thì rất giỏi sao, lại còn ngồi vào bên cạnh hắn, hắn bây giờ đã là người có gia thất rồi. Đột nhiên, Dương Dật phát hiện mấy hán tử nãy giờ nói nói cười cười đều lộ ra ánh mắt kỳ quái mà nhìn hắn.
Dương Dật đột nhiên nghĩ đến người này chẳng lẽ lại là người mà Trần Nghĩa đã nói, Trương Tú Nhi? Khó trách, Trần Nghĩa lại sợ hắn cùng với ca nhi này phát sinh quan hệ. Nếu hắn còn là Dương Dật của trước kia, nói không chừng sẽ có chuyện như vậy, nhưng mà hiện tại hắn đã không còn là Dương Dật đó nữa, cái người này một chút cũng không hợp khẩu vị của hắn.
“Ngươi là ai? Vì cái gì muốn ngồi cạnh cha ta?” – Tiểu Bảo đột nhiên chạy tới, trừng mắt hung dữ nhìn ca nhi kia.
“Ngươi là Trương Tú Nhi?” – Dương Dật đứng lên, lùi một bước hỏi.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi.” – Trương Tú Nhi chớp chớp mắt, uyển chuyển nói. Y không tin tin Dương Dật đã quên mình.
Hiện tại y bị hưu về, muốn tìm một hán tử tốt để gả là rất khó. Mà trước kia nhà của Dương Dật tuy không được tốt lắm, nhưng mà hắn lại rất yêu thương y. Nếu bây giờ y gả vào nhà Dương Dật, Dương Dật chắc chắn sẽ không để cho ca nhi bộ dạng giống như hán tử kia khi dễ mình. Trương Tú Nhi còn nghe nói, ca nhi kia làm việc rất giỏi, nếu hắn đến nhà Dương Dật sẽ không cần phải làm gì cả. Hơn nữa, a mỗ nói nhà Dương Dật bây giờ gia cảnh rất không tồi, bữa nào cũng có cơm tinh mễ. Mà Trương Tú Nhi y đã quen ăn tinh mễ rồi, làm sao có thể nuốt trôi được cái thứ gạo thô đen sì sì kia. Không thể không nói, Trương Tú Nhi là một kẻ đã được chiều chuộng đến hư.
“Ngươi nhớ ta làm gì? Ta và ngươi không quen biết, ta đã có chủ quân rồi. Đúng rồi, ta với ngươi từ nay coi như không biết nhau, đi đường thấy ta cũng không cần chào hỏi. Ta sợ Tĩnh ca nhi nhà ta hiểu lầm, hơn nữa, bây giờ ta thực sự không có nhớ ra ngươi.” – Dương Dật nói.
“Cha, chúng ta không cần để ý đến y. A mỗ nói không được lấy ca nhi xấu, nếu không nhà sẽ bị phá sản.” – Nhóc Béo kéo kéo quần áo Dương Dật nói.
“Ừ, a mỗ ngươi nói rất đúng. Cha đã có a mỗ ngươi rồi, sẽ không lấy ca nhi khác nữa. Đã trưa rồi, Nhóc Béo đói bụng chưa? Chúng ta về nhà ăn cơm thôi.” – Dương Dật ôm lấy Nhóc Béo muốn đi, đối với cái người tên Trương Tú Nhi có tiềm chất hồ ly tinh kia hắn cảm thấy vẫn nên tránh đi thì hơn. Nếu không, có chuyện gì xảy ra cũng khó mà giải thích được, Trần Tĩnh sẽ rất lo lắng.
“Dương Dật, ngươi nói vậy là có ý gì, trước kia không phải là nói yêu ta nhất sao?” – Trương Tú Nhi nóng nảy.
“Ngươi nói lúc trước thì đó là chuyện lúc trước rồi, bây giờ ta đã có người ta yêu nhất, đó chính là a mỗ của Nhóc Béo.” – Dương Dật thời điểm nói chuyện đột nhiên đầu đau như búa bổ, thiếu chút nữa là ngã xuống.
May mắn lúc đó Trần Nghĩa biết chuyện chạy tới mới đem Dương Dật sắp ngã xuống vội vàng đỡ được.
“Cha, cha, ngươi bị làm sao vậy. Bai hoại, bại hoại, ngươi đi ra, không được đến gần cha ta.” – đừng thấy Tiểu Bảo còn nhỏ, nó đối chuyện này là vô cùng mẫn cảm đấy.
Trần Nghĩa ấn ấn huyệt nhân trung của Dương Dật thấy hắn động động vài cái. Đúng lúc này một bàn tay to đem Dương Dật ở trong tay Trần Nghĩa đỡ lấy, ngón tay đem theo hơi lạnh xoa xoa huyệt thái dương hắn đến khi hắn tỉnh lại mới thôi.
“Đã đến giữa trưa mà ngươi vẫn không chịu về ăn cơm, ngươi không đói bụng thì Tiểu Bảo cũng đói rồi.” – Trần Tĩnh khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng nói.
“Trần Tĩnh, cuối cùng ngươi cũng đến rồi. Đúng rồi, ta với người kia không có quan hệ gì đâu. Ta cũng không nhận ra y, là y chủ động tìm ta nói chuyện.” – Dương Dật sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Trần Tĩnh vội vàng giải thích.
“May là ngươi đã tỉnh lại rồi Dương Dật, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự ngất đi chứ, ngươi không có việc gì thật là tốt quá.” – Trương Tú Nhi vừa rồi bị dọa không nhỏ. Dương Dật này nói ngất liền ngất, vừa thấy hắn tỉnh lại y đã vội lôi kéo tay hắn nói.
“Ngươi buông ra. Ta đã nói là ta không biết ngươi rồi mà. Trước kia không biết, bây giờ không biết, về sau cũng không biết.” – Dương Dật đẩy Trương Tú Nhi ra, vội vàng đuổi theo Trần Tĩnh. Vừa rồi, Trần Tĩnh thấy Dương Dật không có vấn đề gì thì ôm Tiểu Bảo đi về nhà luôn.
“Trần Tĩnh, ngươi chờ ta một chút.” – Dương Dật vù một cái như cơn gió đuổi theo, đem Trương Tú Nhi trực tiếp vứt ở sau đầu.
Trương Tú Nhi thấy Dương Dật đi mất, y dậm chân một cái quay người đi về, y không muốn trở thành chuyện cười cho mấy hán tử thô lỗ kia.
“Trương Tú Nhi cũng có ngày hôm nay. Huynh đệ của ta cuối cùng cũng để ta xuất được ngụm ác khí này ra ngoài.” – Trần Nghĩa vừa cười vừa nói, tâm tình vô cùng tốt. Mà mấy hán tử khác ngồi đó cũng cười lớn, năm đó bọn hắn thực sự cũng rất hận Trương Tú Nhi. Thử nói xem, làm gì có hán tử nào ở cùng ca nhi như vậy mà có thể vui vẻ chứ.
“Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ngươi chờ ta một chút, chờ ta một chút, đừng có ném ta lại một mình.” – Dương Dật chạy nãy giờ mà vẫn chưa đuổi được Trần Tĩnh, xem ra lần này y giận thật rồi. Trương Tú Nhi đáng ghét, nghĩ đến thôi là đã thấy bực mình.
Bởi vì chạy quá nhanh, không để ý dưới chân có một hòn đá, Dương Dật bị vấp trực tiếp ngã nhào xuống, lăn lộn vài cái vẫn không thể đứng lên được.
Trần Tĩnh đi phía trước, thấy Dương Dật đuổi theo thì bước ngày càng nhanh hơn. Mãi đến khi nghe được tiếng Tiểu Bảo hét chói tai mới quay đầu lại, vừa quay đầu liền chứng kiến Dương Dật ngã trên mặt đất không đứng dậy được. Trần Tĩnh tay nắm chặt, y không nên tức giận với Dương Dật. Y không nên tức giận cái người không cần mặt mũi Trương Tú Nhi kia, cũng không nên giận chó đánh mèo với phu quân, rõ ràng lần này phu quân không có làm sai gì cả. Trần Tĩnh không biết cơn giận của mình đến từ đâu, chỉ biết là trong ngực bây giờ rất không thoải mái.
Lảm nhảm: Bởi vì nhà hay mất mạng nên tranh thủ lúc có mạng post luôn. Thành ra… hôm nay… chương.
Bạn Trương Tú Nhi xuất hiện hoa hoa lệ lệ, miêu tả cho đẹp vô cuối cùng cũng bị thanh niên Dật khẩu vị nặng đá bay =))