Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

chương 75: chương 75: tranh luận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG 75: TRANH LUẬN

Dịch giả: Luna Wong

“Ngươi cũng thấy đấy.” Dương Thanh Già ngồi trong xe ngựa, thấp giọng nói.

Đoàn Duy gật đầu: “Hình xăm ở bên trong cổ tay của quản sự.”

Nàng hít một hơi thật sâu, giọng nói vẫn không che giấu được run rẩy, đó là kích động mà thành: “Qua lâu như vậy, rốt cục thời gian không phụ người khổ tâm.”

Lần này Dương Thanh Già thỉnh lệnh rời bến tập hung, từng ở trước mặt Chu Hậu Chiếu lập thệ ngôn, không trọc được hung phạm thề không tây hoàn.

Nói nàng khoe khoang khoác lác cũng tốt, nói nàng nhất thời xung động cũng tốt, nội tâm của Dương Thanh Già thủy chung tin tưởng vững chắc một điểm, phá phủ trầm châu, tự đoạn đường lui trước mới có thể dồn vào tử địa sau đó mới sinh.

Nhưng mà người không phải thánh hiền, mặc dù thánh hiền cũng có lúc sợ hãi ưu phẫn, không nói đến một phàm nhân như Dương Thanh Già.

Nàng đội là danh khâm sai, gánh là hơn một trăm nhân mạng thậm chí ảnh hưởng trách nhiệm của biên hải phòng vụ ngày sau, nếu như cuối cùng sát vũ mà về, theo nàng, đó là muôn lần chết khó từ.

Từ lúc đi tới Phúc cảng, Dương Thanh Già rất ít có thể ngủ ngon một giấc, chỉ vì ưu tư quá nặng mà đêm không thể chợp mắt, bình thường một thân một mình đứng ở cửa sổ vắt hết óc nghĩ việc ngày mai.

Nàng cho rằng những thứ này những người khác đều không biết, nàng cũng xác thực chưa từng ở trước mặt mọi người biểu lộ qua chút lo lắng nào, nàng là khâm sai, bất luận kẻ nào đều có thể nhụt chí ủ rũ, chỉ có nàng không thể, không chỉ không thể, còn phải biểu hiện hung có định kiến, nắm chắc, cử trọng nhược khinh mà dẫn mọi người không ngừng định sách thi hành.

Đoàn Duy nhìn hết thảy vào trong mắt, ẩn nhẫn và kiên cường dẻo dai của đối phương hắn đã lĩnh giáo hồi lâu, nhưng mỗi khi gặp chuyện, vẫn có thể để hắn tiếc mà ngạc nhiên.

Có vài người, chú định phải làm ra việc biểu lộ ý người, làm người phi thường.

“Điều Xuyên thị*.” Dương Thanh Già siết chặt nửa mảnh vải trong tay, đồ án phía trên đã rách nát, hai mắt nàng híp lại, con ngươi tựa hồ phút chốc nhóm hỏa diễm: “Chính là bọn họ.”

(Luna: * – gia tộc Jokawa)

“Hiện tại liền thu lưới sao?” Đoàn Duy hỏi.

Dương Thanh Già lắc đầu.

“Ý của ngươi là?”

“Chỉ bắt người trở về cũng không thể động gân cốt của họ, chi bằng ra trọng quyền, nhổ tận gốc những người này, đả thương nặng Điều Xuyên thị, để cho bọn họ không thể làm mưa làm gió trên biển nữa!”

“Ngươi nghĩ kỹ chưa? Nhiệm vụ lần này là tập hung, chúng ta chỉ cần định một kế, mang đại danh Điều Xuyên thị về là được.”

Dương Thanh Già nở nụ cười một tiếng, đầy mắt tính toán: “Cơ hội khó được, hí đã hát đến tận đây, có thể nào qua loa xong việc? Lai mà không vãng là phi lễ.”

Đoàn Duy nhìn thần thái chắc chắc của nàng, liền biết chủ ý của đối phương đã định: “Xem ra ngươi đã có tính toán, dự định làm thế nào?”

“Các ngươi không là mới vừa đàm xong ba ngày sau đăng môn bái phỏng sao?” Dương Thanh Già nói.

Đoàn Duy: “Không sai.”

“Xếp một nội ứng vào, nội ứng ngoại hợp.”

“Để Tào Lôi đi đi, hắn am hiểu hóa trang tiệm hành.” Đoàn Duy đề cử nói.

Dương Thanh Già lắc đầu: “Dù sao cũng là bá chủ một phương, bên trong phủ khẳng định đề phòng sâm nghiêm, những võ sĩ Ninja kia không phải ngồi không, phái Tào Lôi ẩn núp trong chỗ tối, phiêu lưu quá lớn, một khi bại lộ khó giữ được tính mạng không nói, chúng ta cũng sẽ thất bại trong gang tấc, không thể cứng rắn.”

“Vậy ngươi dự định làm sao?”

Dương Thanh Già rũ mắt suy nghĩ một chút, lại nâng mắt nói: “Đầu kỳ sở hảo, Điều Xuyên Hành Giang có một nhược điểm, ngươi chú ý tới không?”

“Nhược điểm?” Đoàn Duy nghi hoặc: “Ngày hôm nay chúng ta mới biết Điều Xuyên thị, ngươi làm sao biết hắn có gì nhược điểm?”

Dương Thanh Già phân tích nói: “Mới vừa rồi các ngươi nói chuyện với nhau, quản sự kia đã từng đề cập tới Điều Xuyên rất thích tơ lụa Tô Hàng của Đại Minh cùng đồ trang sức châu bảo Tứ Bảo trai của kinh thành, nếu như dựa theo con số Điều Xuyên lưu lại tự dùng mà quản sự đã nhắc, trong phủ hắn tất có rất nhiều nữ quyến.”

“Người này háo sắc?”

“Nếu như hắn không phải một thái mỗi ngày ăn chanh hồng liễu biếc, toàn thân đeo vàng mang bạc, vậy thì chín phần có khả năng là một đồ cơ thiếp thành đàn.”

Đoàn Duy thản nhiên mọc lên một loại dự cảm bất tường, “Ngươi muốn làm gì?”

Dương Thanh Già quay đầu nhìn hắn, không gian bên trong xe chật chội, hô hấp của hai người tương giao, nàng dường như không ý thức được, tiến tới nhẹ giọng nói: ” ‘Ca ca’ mấy ngày nay cực khổ, giờ đến phiên ‘Muội muội’ ta xuất lực.”

Đoàn Duy quay lại tương lai, nộ quả quyết nói: “Không được!”

Triệu Thành ở ngoài nghe động tĩnh, còn tưởng rằng bên trong đã xảy ra chuyện, nhanh chóng xoay người lại vén mành lên đi vào trong xem.

“Làm sao vậy đây là?” Hắn thấy Đoàn Duy và Dương Thanh Già dường như chọi gà, mắt lớn trừng mắt nhỏ, hỏi.

“Không có gì, lái xe của ngươi.” Đoàn Duy lạnh nhạt nói.

Triệu Thành thấy mặt của Đoàn Duy dường như treo sương, biết hắn tức giận thật, nhanh chóng buông mành, lão lão thật thật lái xe.

Dương Thanh Già đối chọi gay gắt nói: “Ngươi biết đề nghị của ta là lựa chọn tối ưu hiện nay, ngươi nên nghe ta. . .”

“Chuyện này không có dư địa thương lượng, ngươi không cần phải nói.” Đoàn Duy nâng tay cắt đứt lời chưa hết nói của nàng.

“Hôm qua ngươi còn nói về công về tư cũng sẽ tuân lệnh lệnh của ta.”

Đoàn Duy: “Những chuyện khác, núi đao biển lửa ta đều tùy ngươi, duy chỉ có cái này không được.”

“Vì sao không được?” Dương Thanh Già không hiểu cố chấp của đối phương: “Suy đoán của ta sẽ không sai!”

“Ta tin tưởng suy đoán của ngươi, nhưng ngươi không thể lấy mình làm mồi, đây quá nguy hiểm!”

“Luyến tiếc hài tử bộ bất lang, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!”

“Vậy ngươi có nghĩ tới, một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi một mình hãm sâu hiểm cảnh, không người có thể bảo hộ ngươi hay không!”

“Phiêu lưu cùng cơ hội từ trước đến nay cùng tồn tại, từ lúc nào ngươi trở nên nhát gan như vậy?”

“Ta nhát gan?” Đoàn Duy bày dáng dấp “Không chấp nhặt với ngươi”: “Vậy ngươi coi như ta nhát gan đi!”

“Thời gian đã không nhiều lắm, lúc này cơ hội tới cửa, ta chỉ cần dùng kế tiến nhập Điều Xuyên phủ, liền có thể nội ứng ngoại hợp, một nữ tử bình thường như ta, Điều Xuyên sẽ không quá phòng bị ta!”

“Tình huống đối phương chúng ta cũng không thăm dò, tùy tiện như vậy, thực không phải cử chỉ sáng suốt! Không được!” Đoàn Duy bướng bỉnh nói.

Trong ngày thường Dương Thanh Già và Đoàn Duy đều không phải là người xung động dễ nộ, bọn họ đối xử với những người khác đều có thể tâm bình khí hòa, nhưng lúc này hai người lại dường như ăn thuốc nổ vậy, cũng không chịu nhượng bộ chút nào.

“Bắc Trấn phủ ti cẩm y vệ bách hộ Đoàn Duy nghe lệnh!” Dương Thanh Già đột nhiên quát dẹp đường.

Đoàn Duy vô pháp, chỉ phải đứng dậy quỳ một gối xuống ở trước mặt Dương Thanh Già, cắn răng nói: “Ty chức ở.”

“Bổn quan mệnh ngươi phục tòng điều hành, kỷ luật nghiêm minh!”

Quả đấm của Đoàn Duy đặt ở trên đầu gối càng nắm càng chặt, thủy chung không lên tiếng trả lời.

“Đoàn đại nhân! Ngươi có muốn làm trái mệnh của khâm sai không?” Dương Thanh Già thấy đối phương cúi đầu không nói, cả giận nói.

Đoàn Duy từ trong kẻ răng nặn ra mấy chữ: “Tướng tại ngoại, quân mệnh có chỗ không thu!” Hắn nói xong liền giơ tay lên bắt cổ tay của đối phương, kéo nàng đến thân cong lai, Đoàn Duy nhìn chằm chằm Dương Thanh Già gần trong gang tấc mắt, gằn từng chữ: “Giờ cũng đến phiên Dương đại nhân nghe thuộc hạ một lần!”

Dương Thanh Già tránh ra động hai cái, thế nhưng tay của đối phương dường như que hàn siết ở cổ tay phải của mình, không chút sứt mẻ.

“Triệu Thành! Triệu Thành!” Nàng hô.

Triệu Thành ở bên ngoài dỏng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong, nghe Dương Thanh Già gọi mình, làm như không có nghe thấy, vung roi, trong miệng còn làm bộ hô: “Giá! Giá!”

Dương Thanh Già thấy thế, tức giận đến giơ tay lên đánh vai đối phương hai cái: “Đoàn Duy! Ngươi chọc giận ta rồi!”

“Thế nào? Chẳng lẽ muốn Dương đại nhân dùng Vĩnh Lạc kiếm tùy thân chém đầu ty chức?” Lần đầu hắn trị Dương đại nhân túc trí đa mưu đến dễ bảo, tuy nói là dùng một thủ đoạn không quang thải gì mấy như thế, nhưng hắn như cũ vẫn rất khoái ý.

Dương Thanh Già lần đầu nhìn thấy ánh mắt của Đoàn Duy lộ ra loại tính xâm lược mười phần với mình, trong lòng không khỏi sinh ra một cổ cảm giác vô lực bị người chế trụ, nàng có chút bối rối rung động, ngoài miệng lại không nhường chút nào: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám?”

Nàng ba phần buồn bực bảy phần ngượng ngùng, vốn là trên mặt đắp phấn mỏng uẩn một tầng hồng mỏng, mắt hạnh trợn tròn, vừa nhìn, có chút như thần thái của một tiểu nữ nhi giận dỗi, Đoàn Duy nhìn nàng như vậy, tâm tình nhất thời tự tại, đơn giản vô vị nói: “Kiếm ngay bên tay ngươi, ngươi chém là được.”

“Ngươi!” Cho tới bây giờ Dương Thanh Già chưa thấy qua Đoàn Duy vô lại như vậy.

Nàng đâu thể chém hắn thật, chỉ dỗi quay mặt sang một bên không để ý tới người.

Đoàn Duy cũng không buông tay, cứ như vậy một đường cầm lấy cổ tay của nàng.

Nháo đến bây giờ, cơn tức trước nảy lên đã tiêu mất hơn phân nửa, Dương Thanh Già càng ngày càng cảm thấy tình huống hiện nay không quá tự tại, nàng nhẹ nhàng mà giật giật cổ tay bị đối phương bắt, chịu thua nói: “Ta không đi là được, ngươi buông ra đi.”

Đoàn Duy ngẩng đầu nhìn nàng, không nhúc nhích.

Dương Thanh Già thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đoàn đại nhân đến tột cùng muốn như thế nào mới bằng lòng buông tay.”

Hắn quỳ một chân trên đất, ngửa đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Chỉ cần ngươi đáp ứng ta, sau này đều đặt an toàn của mình ở vị trí đầu não.”

Dương Thanh Già nhìn hai mắt bao hàm quý trọng sâu thẳm của đối phương, nuốt một phen đạo lý lớn như sắp phun ra xuống, nhẹ giọng cười cười: “Được.”

Truyện Chữ Hay