CHƯƠNG 68: DẪN XÀ XUẤT ĐỘNG 4
Dịch giả: Luna Wong
Vẫn là nghệ quán lần trước, vẫn là một đám nhân mã đó hoá trang lên sân khấu.
Lần này Dương Thanh Già mặc một thân viên sam không tước văn kim tú vân hà, là Cung Khoan từ kho trong hoàng cung lấy ra cho nàng, tính là tư tài của Chu Hậu Chiếu, nhìn chế thức, tám phần mười vốn là dự bị cho vị phi tử nào, cái này trái lại tiện nghi Dương Thanh Già.
Đoàn Duy như trước vẫn là một thân trang phục thổ hào thế tục, trên mỗi tay đều mang ba chiếc nhẫn phỉ thúy lớn, giở tay nhấc chân có thể làm cho người đối diện lóa mắt. Mặc dù đầy người lăng la tơ lụa, nhưng nếu để cho tự hắn chọn, Đoàn Duy tình nguyện mặc cái loại y phục hạ nhân như Triệu Thành bọn họ.
Chỉ đồ này của Đoàn Duy mặc, nếu như thay một trung niên đại thúc ngồi không mà hưởng, bụng bia eo thùng nước, vậy khẳng định chính là vô cùng thê thảm. Bất quá bản thân hắn thật sự là bàn tịnh điều thuận, một thân “Bạc” này mặc lên người, dĩ nhiên ngạnh sinh sinh xưng ra vài phần quý khí, để người không khỏi cảm khái, người nhờ ăn mặc là không sai, nhưng đáy vẫn là vô cùng trọng yếu.
Sáu người hạo hạo đãng đãng lên lầu hai, lão bản thấy mấy vị thần tài lần trước lại tới nữa rồi, cao hứng cực kỳ, nhanh chóng tiến lên chào hỏi một phen, châm trà rót rượu, hết sức ân cần.
“Hôm nay công tử muốn chơi cái gì nha?” Lão bản nương hỏi.
Đoàn Duy cưng chìu nhìn Dương Thanh Già một chút, để cho nàng quyết định, người sau thập phần hoạt bát cười nói: “Ta nghe nói tài múa của nghệ kỹ Nhật Bản cao siêu, ta muốn xem vũ đạo, tỷ tỷ có thể an bài không?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Lão bản nương liên thanh đáp ứng, đi xuống lầu an bài người.
Trong phòng trà lầu hai treo một con bồ câu đưa tin bạch sắc, đang kêu rì rầm, lão bản nương ở trên bàn sách cử bút viết tờ giấy.
Lần trước mấy nghệ kỹ kia lại đến nữa rồi, lần này bọn họ mặc hơi khác lần trước, vạt áo kimono càng rộng thùng thình, trong tay mỗi người còn đều cầm một cây quạt, chắc là bởi vì phải khiêu vũ.
“Lần thứ hai nhìn thấy tiểu thư, là vinh hạnh của ta.” Nghệ kỹ lần trước thiếu chút nữa miệng đối miệng đút rượu kia tiến lên cười nói.
Dương Thanh Già cũng hết sức cao hứng: “Lần trước ta đã nói, mấy ngày nữa còn tới thăm ngươi mà!”
“Tiểu thư thật đúng là người nói giữ lời.” Hắn dùng chiết phiến che mặt cười đến hai con mắt cong cong.
“Nhàn thoại bớt nói, nhảy đi.” Một bên Đoàn Duy lạnh giọng ngắt lời nói.
Mọi người nghe vậy xếp thành hàng, nghệ kỹ khẩy tam vị tuyến, hát lên tiếng đầu, một con bồ câu bạch sắc liền từ ngoài cửa sổ vừa bay mà qua.
Mọi người uống rượu, thưởng vũ, ưu tai du tai.
Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là chừng nửa canh giờ, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng người huyên náo, thỉnh thoảng còn toát ra vài câu quát mắng thập phần bất nhã, tựa hồ có người tới cửa nháo sự.
Đoàn Duy nhìn Dương Thanh Già một chút, người sau vi bất khả trả chớp mắt.
Động tĩnh này càng lúc càng lớn, nháo sự mà tựa hồ đang đi lên lầu, chỉ chốc lát sau, liền đến ngoài cửa lầu hai.
Chỉ nghe lão bản kia nương vẫn ngăn khuyên nhủ: “Lầu hai đã có quý khách bao, nếu như các vị gia không muốn ở lầu một, vậy hôm nào trở lại đi. . .”
Một giọng nam nói Hán ngữ tục tằng, cả tiếng nói: “Ngươi còn có hiểu quy củ hay không? Bổn đại gia đến luôn ở lầu hai, ngày hôm nay mặc kệ là ai, cũng phải cút cho ta!”
Lão bản nương tựa hồ không muốn đắc tội người này, chỉ ở một bên khuyên, cũng không dám mạnh bạo.
Người nọ không hề cố kỵ “ầm” một cước đá văng cửa của nhã gian lầu hai, cùng đám người Dương Thanh Già trực tiếp đánh một gặp mặt bất ngờ.
Mấy nghệ kỹ kia sợ đến nhất thời ngừng vũ đạo, lui qua một bên.
“Các ngươi là mới tới?” Đám khách không mời mà đến có chừng bảy tám, nghe thanh âm, người cầm đầu này chính là nam nhân mới vừa rồi vẫn ầm ỷ kia.
Đoàn Duy trên dưới quan sát hắn một mắt, không lên tiếng.
“Gia hỏi ngươi đó!” Người nọ thấy đối phương không phản ứng, quát dẹp đường.
“Tên lần trước hô to gọi nhỏ với bổn công tử như thế, hiện tại cỏ trên mộ phần đều cao ba thước rồi.” Đoàn Duy nghiên ghế, miễn cưỡng nói.
“U a! Khẩu khí thật lớn a!” Người nọ tiến lên hai bước, thẹo khóe mắt dài hơn một tấc theo cười nhạt run lên một cái, có chút đáng sợ, “Biết bổn đại gia là ai không?”
“Ngươi là ai a?” Triệu Thành hỏi.
Nam theo nói: “Đến đại gia ta cũng không nhận ra, còn dám ra vẻ ở chỗ này?”
Dương Thanh Già như chẳng biết sâu cạn: “Ngươi cũng không phải Vĩnh Lạc thông bảo, chúng ta dựa vào cái gì muốn phải biết ngươi a?”
“Ôi! Nơi này còn có một tiểu nương tử, đủ tươi ngon mọng nước!” Người nọ cười hắc hắc, dâm tà ý đốn hiển.
Mặt của Đoàn Duy thoáng cái đã trầm xuống, hắn lạnh nhạt nói: “Thức thời, cút ngay, chớ ép bổn công tử thu thập ngươi.”
“Muốn cút cũng là các ngươi cút! Toàn bộ Phúc cảng người nào không biết lầu hai của nghệ quán là địa bàn của bá thiên hổ ta Tôn Bưu.”
Bá thiên hổ?
Dương Thanh Già thầm nghĩ, ta còn là người hiện đại nè!
“Không biết.” Đoàn Duy hời hợt.
Tôn Bưu tức giận đến khóe mắt giật giật, nhưng thủy chung không hề có ý động thô: “Nhìn phân thượng các ngươi mới đến, gia gia ta không chấp nhặt với các ngươi, ta ra một trăm lượng, các ngươi nhanh chóng cầm tiền rời đi!”
“Ồ!” Đoàn Duy ngồi dậy, như là nghe thấy được cái gì chê cười: “Lần đầu gặp gỡ bổn công tử gõ nhịp hào phóng hơn ngươi! Năm trăm lượng, ngươi mau cút!”
“Một nghìn lượng!”
“Một nghìn năm trăm lượng!”
“Hai. . .”
Mắt thấy tràng diện này sẽ biến thành hiện trường đấu giá hội, lão bản nương nhớ lại mình cũng có một vai trong vở tuồng này, mau chạy ra đây hoà giải, cười theo nói: “Nhị vị đều là nhân vật có mặt mũi, đến nghệ quán chúng ta chính là vì hưởng lạc, đấu như thế nữa tổn thương hòa khí há chẳng phải không đẹp. . .”
Đoàn Duy khinh thường nói: “Là thằng nhãi này lên tìm tra trước, bổn công tử bất quá là không quen nhìn có người khoe khoang với ta!” Hắn vòng vo chuyển nhẫn phỉ thúy đeo trên ngón trỏ thon dài, cười lạnh nói: “Quên đi, hôm nay thiếu gia ta tâm tình không tệ, hai nghìn lượng, các ngươi rời đi, quay đầu lại cầm giấy đi hiệu đổi tiền của nhà ta đổi tiền là được.”
Tôn Bưu xuy cười một tiếng: “Mở miệng ngậm miệng giả ‘Thẩm Vạn Tam’, con mẹ nó ngươi trái lại lấy tiền ra xem a!”
(Luna: TVT là một phú hộ, theo phỏng đoán của các nhà sử học hiện đại, số gia tài của Thẩm Vạn Tam vào thời điểm cao nhất lên tới 2 tỷ lạng bạc, tương đương với 600 NDT)
Đoàn Duy như là một ăn chơi trác táng chịu không nổi thích, vừa nghe đối phương nói như vậy, tức sùi bọt mép, hắn bất chấp tất cả, từ trong lòng ngực tùy tùy tiện tiện móc ra một xấp chi phiếu ném ở dưới chân của đối phương, cả giận nói: “Trợn to mắt chó của ngươi lên nhìn cho rõ!”
Thủ hạ của Tôn Bưu nhặt một tấm lên đưa cho hắn, hắn tiếp nhận cẩn thận nhìn kim ngạch phía trên một chút, còn có con dấu của hiệu đổi tiền.
“U! Nguyên lai là người của bảo thông thái, xem như ta có mắt như mù.” Ngay tức khắc Tôn Bưu khách khí không ít.
“Thế nào không ngang nữa? Thấy danh hào bảo thông thái của ta đã sợ rồi sao?” Đoàn Duy mắng: “Cho rằng ra khởi địa giới Đại Minh thì không trị được ngươi đúng không?”
Con ngươi của Tôn Bưu vòng vo chuyển, nói: “Bảo thông thái là một trong bốn đại hiệu đổi tiền của Đại Minh, ta cũng sớm có nghe thấy, chẳng biết thiếu gia người là vậy một chi mà a?”
“Mù mắt chó của ngươi!” Thẩm Sân cả giận nói: “Đây chính là thiếu đông gia của bảo thông thái chúng ta!”
Tôn Bưu đầy mặt kinh ngạc, ngữ khí chuyển biến tới một một trăm tám mươi độ: “Không ao ước, hôm nay tại nghệ quán Oa quốc gặp được thiếu gia của bảo thông thái, thực sự là hạnh ngộ.” Hắn lại nhìn Dương Thanh Già một bên, nói: “Ta nghe nói chưởng quỹ của bảo thông thái còn có một hòn ngọc quý trên tay, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, phải là vị tiểu thư này đi?”