Chương : Chợ Quỷ
-----------------
Cố Thần phát hiện sau thi đấu hợp tác, mọi người trong trường học nhìn cậu với ánh mắt không giống trước đây.
Một ít bạn học trong lớp quan hệ với cậu vốn không được tốt lắm khi nhìn cậu đều mang vẻ mặt khiêu khích cùng xem thường, nhưng từ sau thi đấu hợp tác lại là ước ao, hoài nghi cùng nịnh nọt.
Trước đây đi trên sân trường cậu căn bản không khiến người khác chú ý, hiện tại đi tới chỗ nào cũng có ánh mắt dõi theo, dù không có ai tiến lên chặn đường, nhưng ánh mắt kia gần như thực chất hóa khiến cho Cố Thần lo sợ bất an.
Mà Thiên Linh sau khi cùng nhau thám hiểm bí cảnh liền nhìn cậu với ánh mắt quái quái, thì mấy ngày nay ánh mắt của anh càng thêm phức tạp, Cố Thần coi như có thể cảm nhận được một ánh mắt 'bao hàm ngàn vạn thông tin phức tạp' thường thấy trong tiểu thuyết là có ý gì.
Cố Thần cảm thấy thật sự thấy quỷ, tìm một nơi yên tĩnh trong vườn trường để cho bản thân tỉnh táo một chút. Kết quả vừa mới tìm thấy một chỗ ngồi xuống, liền nghe được giọng nói truyền đến từ phía sau.
"Ôi chao, tình nhân của đại thần chúng ta làm sao lại có thể trốn ở nơi quỷ quái này không gặp người chứ, bị đại thần lãnh bạc hả? Thất sủng hả?" Giọng nói này Cố Thần rất quen thuộc, cực kỳ thiếu đòn.
Cố Thần quay người, hai mắt trừng trừng căm tức nhìn Uất Trì Vũ.
Uất Trì Vũ như trước mang biểu tình thiếu đòn: "Đừng đừng đừng, cậu nhìn tôi như vậy, chờ sau đó đại thần sẽ huỷ thi diệt tích tôi đấy." Nói xong, còn làm một động tác cắt cổ.
Cố Thần câm nín: "Cái gì mà tình nhân đại thần, đừng nói lung tung được không."
Uất Trì Vũ ngồi bên người Cố Thần: "Cái này không phải tôi nói, cậu không thấy diễn đàn vườn trường sao, quan hệ hiện tại của hai người các cậu còn đáng xem hơn đoạt giải quán quân Thi đấu hợp tác nhiều."
Cố Thần cau mày, đăng nhập diễn đàn vườn trường đã lâu không lên, quả nhiên là một trận gió tanh mưa máu.
«Câu chuyện đại thần Mộ Dung cùng vịt nhỏ xấu xí, đào sâu vào ân oán tình cừu mười năm của CP Mộ Thần»
«Nhất kiến chung tình hay là Gian tình lâu dài? Bản ghi chép hoàn bộ từ người trong cuộc Yêu hận tình cừu của CP Mộ Thần»
Phía trên là dành cho quần chúng thích hóng chuyện chém gió, còn có một ít cảm thấy Cố Thần không xứng với Mộ Dung Trác Thất.
«Bài làm chứng! Hai người chia tay trong một năm, không chia tay phát sóng trực tiếp nội bộ»
«Đêm xem Thiên tượng! Cố Thần tên hồ ly tinh yêu mị này không phải người tốt!»
«Dựa vào đại thần thượng vị! Toàn bộ ghi chép thực về Hồ ly tinh Cố Thần thượng vị»
«Câu chuyện Cố Thần cùng mười nam nhân hắn câu dẫn»
Cố Thần xem mà một trận đỏ mặt đến mang tai rồi trợn mắt ngoác mồm, trong lúc vô tình, cậu không phải bị chế thành vịt con nhỏ xấu xí thuần ái, được đại thần lọt mắt xanh mà biến thành thiên nga trắng trong truyền thuyết, mà chính là hóa thân thành hồ ly tinh tâm cơ thâm trầm dựa vào nam thần thượng vị, loại bố trí này rốt cuộc là não động kiểu gì vậy. Não động quá lớn phải đi gặp bác sĩ mà không phải đi viết bài đăng nhá!
"Có cảm tưởng gì?" Uất Trì Vũ ở một bên cười hỏi Cố Thần.
Cố Thần mắt trắng dã: "Tôi chỉ có thể nói, bài tập ít quá. Đột nhiên cảm thấy sự tồn tại của loại thầy giáo như Thiên Linh quá quan trọng."
"Mấy ngày này ở trong trường không thoái mái đi?" Uất Trì Vũ hỏi.
Cố Thần thở dài: "Nếu dễ chịu thì tôi trốn ở chỗ quỷ quái này làm gì."
Uất Trì Vũ lộ ra nụ cười phi thường thiếu đòn: "Vị đại thần tình nhân của cậu không định Kim ốc tàng kiều hả? Giấu cậu đi ấy?"
Ánh mắt Cố Thần lộ ra hung quang: "Được rồi, vẫn là bạn bè thì đừng chơi ác thú được không? Tôi và Mộ Dung Trác Thất là quan hệ nam nam thuần khiết!" Nói xong chính bản thân cậu cũng cảm thấy chột dạ, quan hệ của cậu và Mộ Dung Trác Thất, nếu nói là thuần khiết thì nhất định rất thuần khiết, nhưng hình như lại không quá thuần khiết.
Uất Trì Vũ nhìn cậu sau khi hung hãn chỉ mới một giây đồng hồ liền rơi vào trầm tư, không khỏi cười lớn tiếng. "Được được, không đùa cậu nữa, chẳng qua nói đi nói lại, không nghĩ tới cậu và Mộ Dung Trác Thất lại quen biết nhau đến trình độ này, rõ ràng là tôi quen cậu trước đi."
Cố Thần suy nghĩ một chút gật gật đầu, nếu nói ra thì Uất Trì Vũ mới là người bạn đầu tiên mình làm quen sau khi đến Trung Ương Tinh, nhưng vì sao quan hệ của mình Mộ Dung Trác Thất lại tăng nhanh như gió? Thật sự là đáng hoài nghi.
(Ada: vì cái thứ được gọi phân vượn ấy, à nhầm duyên phận...)
"Ai, chẳng qua nghĩ lại thì cậu cũng không tệ, thân thể yêu kiều yếu ớt dễ dàng đẩy ngã, thiên phú chế thẻ xuất chúng, vừa không có tính xấu của mấy Chế thẻ sư thiên phú cao, ở chung tốt, người lại đáng yêu, ngẫm lại thì Mộ Dung Trác Thất thích cậu cũng không phải không có đạo lý."
Cố Thần tiếp tục trợn trắng mắt, thân thể yêu kiều yếu ớt dễ đẩy ngã là cái gì hả? Đáng yêu là cái quỷ gì hả? Cậu và Mộ Dung Trác Thất ai công ai thụ còn chưa nói rõ đâu đấy!
(Ada: thật hả? Em nhìn lại bản thân mình và người ta mà còn dám nói thế hả?)
Chẳng qua Cố Thần không tiếp tục đề tài này nữa, bởi vì cậu phát hiện ra một tín hiệu rất nguy hiểm, cậu hiện tại đang cân nhắc vấn đề giữa cậu và Mộ Dung Trác Thất ai công ai thụ.
Uất Trì Vũ nhìn thấy Cố Thần bỗng nhiên trầm mặc, vội vã xoa dịu: "Gần đây có lẽ hơi tẻ nhạt một chút, Mộ Dung Trác Thất nhà cậu năm nay định tiến vào lớp biên chế đặc biệt(đặc biên), chắc một quãng thời gian dài không cách nào để ý đến cậu."
"Lớp biên chế đặc biệt?" Cố Thần lần đầu tiên nghe được danh từ này.
Uất Trì Vũ đối với trình độ thường thức khuyết thiếu của Cố Thần cũng tập mãi thành quen, kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Lớp biên chế đặc biệt là lớp được tạo thành từ những học sinh ưu tú nhất của học viện, không phân năm học, không lên lớp giảng bài, phụ đạo với thầy giáo chuyên ngành một đối một, chỉ cần thực lực của cậu đạt đến trình độ nhất định liền có thể vào. Lần thi đấu hợp tác này Mộ Dung Trác Thất biểu hiện chói mắt như vậy, được chiêu vào từ rất sớm như vậy cũng không có gì lạ."
"Vậy cậu chưa vào hả?" Cố Thần hiếu kỳ, trong ấn tượng của cậu, Uất Trì Vũ trong năm hai không phải không thua kém gì Mộ Dung Trác Thất sao.
Uất Trì Vũ lắc đầu: "Tuy rằng không phục, nhưng ưu điểm lớn nhất của tôi là nhìn rõ bản thân. Tuy nói tôi mỗi lần đều là đứng thứ hai chỉ kém Mộ Dung Trác Thất một chút, nhưng trên thực tế khoảng cách này chính là chênh lệch giữa người phàm cùng thần, là khoảng cách không cách nào vượt qua được, không phải cứ nỗ lực là có thể bù đắp."
Cố Thần thấy Uất Trì Vũ tuy nói chuyện rất rộng rãi thoải mái, nhưng cô đơn trong ánh mắt vẫn không giấu được.
Cố Thần còn chưa nghĩ ra lời an ủi, Uất Trì Vũ liền một bộ dáng đã hiểu ra: "Không sao hết, quá chói mắt cũng không tiện, tiêu điểm đều tập trung trên người, dù là tôi cũng không chịu được."
Tính cách của Cố Thần cũng là điển hình của tính cách không cưỡng cầu, nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống không ai bằng mình, lúc này cậu ăn nhịp với Uất Trì Vũ, phi thường thừa nhận quan điểm của đối phương.
"Cậu rất buồn chán đi, muộn chút nữa tôi dẫn cậu đi Chợ Quỷ thêm kiến thức thế nào?" Uất Trì Vũ bỗng nhiên nói.
"Chợ Quỷ?" Cố Thần đối với địa phương có chứa chữ quỷ có chút sợ sệt.
"Chính là một thị trường ngầm không nằm trong phạm vi quản lý của Liên Bang, có rất nhiều thứ tốt không đào ra được ở trên thị trường, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng cũng có kinh hỉ, cậu khẳng định chưa từng tới, tôi dẫn cậu đi va chạm xã hội đi?" Uất Trì Vũ hạ giọng nói.
Trong lòng Cố Thần nhất thời ngứa ngáy, nghĩ đến tiền tài trong tay mình đang khan hiếm, hạ giọng nói: "Vậy nếu như là thẻ bài tôi tự mình chế tác có thể bán ra ở chợ Chợ Quỷ sao?"
Uất Trì Vũ có chút nghi ngờ nhìn cậu: "Thẻ bài cậu làm hả? Cậu mới chỉ có lực chế thẻ cấp bốn đi, cũng không phải không bán thẻ bài bốn sao, nhưng loại thẻ bài mà cửa hàng phổ thông có thể mua được này, trừ khi giá tiền của cậu thấp hơn thị trường, nếu không thì không có thị trường nào hết, Chợ Quỷ thường chỉ bán ra một ít đồ vật đặc thù khan hiếm."
Cố Thần biết thẻ bài mình làm có không ít đều là thẻ bài đặc thù, thẻ bài quá đặc biệt đương nhiên cậu không dám lấy ra, bán một ít thẻ khá phổ thông cũng không có vấn đề gì. "Có thể, tôi chỉ bán rẻ một chút thôi."
"Cậu rất thiếu tiền hả?" Uất Trì Vũ tiếp tục ngờ vực. "Cậu không phải là được Mộ Dung Trác Thất bao dưỡng sao?"
Bao dưỡng em gái mi ấy! Cố Thần phát điên.
Uất Trì Vũ không cho cậu cơ hội giải thích: "Buổi tối nhớ phải cải trang một chút, mặc trang phục che khuất mặt, chúng ta lát nữa còn phải lên lớp nữa."
Cố Thần còn muốn hỏi tại sao đi mua bán đồ còn phải cải trang, liền thấy Uất Trì Vũ đã chạy xa xa. Cố Thần thở thật dài.
Ngay đêm hôm đó, lúc Cố Thần mặc một bộ trang phục áo choàng đen có thể che khuất mặt đặc biệt lên mạng Tinh Tế tìm thấy, liền nhìn thấy Uất Trì Vũ mặc một bộ trang phục xa hoa từ xa đi tới, nhất thời cảm thấy bị lừa dối.
Trang phục cải trang cẩn thận đã nói đâu hả? Khiêm tốn cẩn thận đã nói đâu hả? Mặc loại quần áo so với lúc thường còn hào nhoáng hơn này là định làm gì hả.
Uất Trì Vũ đại khái nhìn thấu tâm sự của cậu. "Loại người như tôi đến chỗ nào cũng là tồn tại chói lọi sáng rực, dù cải trang thế nào cũng không có tác dụng, loại quần áo màu đen đơn sơ thô ráp này không cách nào ngăn cản dung nhan anh tuấn cùng ánh sáng thần thánh của tôi, vậy thà rằng bại lộ trong mắt mọi người như vậy, làm cho nó càng thêm chói mắt, chói mù mắt mọi người."
Cố Thần nghẹn họng, đã không còn lực phun tào, cậu không nên quên độ trung nhị cùng da mặt dày của Uất Trì Vũ.
Hai người lên chiếc xe thể thao sáng mù mắt của Uất Trì Vũ, bay trên đường phố thành thị hồi lâu, rốt cuộc đi đến một con đường nhỏ ở biên giới thành thị.
Giờ đã qua nửa đêm, nhìn con phố đen thui này, Cố Thần nhất thời cảm thấy nao nao, không nghĩ tới ở khu Trung Ương phồn hoa lại có loại địa phương đưa tay không thấy năm ngón này. Cho dù là khu dân cư nghèo cậu ở, đến buổi tối công trình chiếu sáng ở bên ngoài vẫn còn hợp lệ.
"Trước mặt không phải là ngõ cụt sao?" Cố Thần nhìn con đường cuối ngã tư, phần cuối là một bức tường cao.
Uất Trì Vũ không trả lời, mà bước nhanh mấy bước, đến một mặt cửa tiệm bên cạnh.
Cửa hàng ở con đường này gần như tất cả đều đóng cửa, cái cửa hàng ở cuối đường này cũng chỉ có mấy ánh đèn mơ hồ yếu ớt.
Trong đầu Cố Thần nhất thời hiện lên rất nhiều đoạn cầu khủng bố trong phim điện ảnh, không khỏi lùi lại mấy bước.
"Lá gan cậu nhỏ như vậy?" Uất Trì Vũ hiển nhiên rất không vừa ý với bộ dáng nơm nớp lo sợ này của Cố Thần, kéo cậu một cái, đi vào trong cửa hàng.
Trong cửa hàng chỉ một lão bà tóc trắng, đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ trong cửa hàng, cúi thấp đầu.
"Bà ơi, chúng tôi muốn hai cái đèn lồng." Uất Trì Vũ nói.
Lão bà ngồi trên ghế giống như đang ngủ gật bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Uất Trì Vũ cùng Cố Thần. Cố Thần tận lực thả lỏng biểu tình, trên thực tế bàn tay nắm thành nắm đấm đã không khống chế được mà run rẩy.
Lão bà đưa cho hai cái đèn lồng đỏ sẫm cho bọn họ, để cho Uất Trì Vũ tự mình quẹt thẻ trên dụng cụ trả tiền, sau đó giống như đang ngủ ngồi ở trên ghế cúi thấp đầu.
Uất Trì Vũ hình như đã quen, đốt sáng đèn lồng, đưa một cái cho Cố Thần, đi ra ngoài cửa.
Đến cuối đường, con phố giống như không còn đường ra, chỉ thấy Uất Trì Vũ đi vào một cái hẻm nhỏ chỉ vừa cho một người đi bên cạnh cửa hàng vừa rồi.
Cố Thần không ngờ ở bên cạnh bức cao ấy còn ẩn giấu một cái hẻm dài nhỏ như vậy.
"Uất Trì, cái hẻm này đi tới chỗ nào vậy?"
Uất Trì Vũ không ngừng bước chân. "Nơi này chính là đường dẫn tới chỗ Chợ Quỷ, đèn lồng màu đỏ vào cửa là biểu thị chứng nhận, cậu cẩn thận một chút tuyệt đối không được vứt đi."
Cố Thần theo sát Uất Trì Vũ, chỉ lo lát nữa không cẩn thận bị lạc thì mình khóc cũng không ra nước mắt. Hẻm nhỏ cũng không dài lắm, đi không bao lâu liền đến một cái cổng vòm, sau đó là một cái cầu thang hướng xuống dưới không nhìn thấy phần cuối.
"Thế này phải đi bao lâu?" Cố Thần càng ngày càng sợ hãi hoảng loạn, cầu thang hướng xuống dưới tựa như không có điểm cuối, dẫn tới vực sâu vô hạn.
Uất Trì Vũ dừng bước, chậm rãi xoay người, ánh đèn màu hồng chiếu trên mặt, nhẹ nhàng chập chờn.
"Đây đương nhiên là đường dẫn tới, vực thẳm tội ác."
Tóc lông toàn thân Cố Thần nhất thời đều dựng đứng lên, quay người muốn chạy, bị Uất Trì Vũ bắt lại.
"Được rồi được rồi, chỉ dọa cậu một chút thôi, không nghĩ tới lá gan cậu nhỏ thế này, dù sao cũng là người bên Mộ Dung Trác Thất, sau này không thể thiếu việc đi đến những nơi nguy hiểm, cậu lúc nào cũng sợ hãi như vậy, tôi cũng thấy lo thay cho Mộ Dung Trác Thất." Uất Trì Vũ ghét bỏ nói, hoàn toàn không hiểu tính cách của Cố Thần như vậy làm sao mà lớn lên được.
Cố Thần cũng trợn mắt, lười phản bác câu nói mình là người của Mộ Dung Trác Thất: "Điều này tính chất có thể giống nhau sao, cậu không biết con người sợ nhất là điều không biết sao?"
Uất Trì Vũ lộ vẻ mặt ghét bỏ lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Cố Thần theo sát phía sau. Nhìn hoàn cảnh bốn phía âm u, Cố Thần cảm thấy đêm nay đi ngủ, mình có thể ở trong mộng chế tác một tấm Sadako trong The Ring hoặc một tấm Hanako ở trong toilet (toire no Hanako-san), hoặc là Kayako trong Ju-On(Ju-on: the grudge).
Chế tác loại thẻ bài không vui chút nào hết! Cố Thần quyết định đêm nay trước khi đi ngủ sắp xếp tất cả thẻ trắng cất trong không gian chứa đồ, tuyệt đối không thể để cho Tinh thần lực có cơ hội tiếp xúc đến.
Đi được một khoảng, cầu thang càng ngày càng chật hẹp, ngay lúc Cố Thần cho rằng đường phía trước sắp khép kín, bỗng nhiên trước mắt là một mảnh trống trải, Chợ Quỷ thật sự đã đến.
Gọi là Chợ Quỷ, quả thật có chút âm u, ngược lại cũng không có cùng loại hình với đầu trâu mặt ngựa gì đó, nhưng toàn bộ thành đều bao phủ không bầu không khí quỷ dị.
Chợ Quỷ không có trời trắng đêm đen, bởi vì tuy rằng phía trên đỉnh đầu rất cao, nhưng rõ ràng là khép kín. Nghe nói trên trần có một loại dị thú loại trùng không biết tên bám lên, quanh năm bất động, trên người tỏa ra ánh sáng yếu ớt u ám.
Ngay chính giữa Chợ Quỷ có một con đường thủy, dòng nước quanh năm chảy xuôi, không biết nguồn từ đâu đến, cũng không biết đi tới nơi nào.
Cố Thần đi tới gần Uất Trì Vũ, đi cẩn thận từng li từng tí. "Cái chợ này là do ai thành lập vậy, không có người quản lý sao? Quy mô lớn như vậy, chẳng lẽ Liên Bang không có ý kiến gì hả?"
Uất Trì Vũ liếc mắt nhìn cậu một cái, biểu thị hiếu kỳ đối với việc tên đơn thuần này rốt cuộc làm thế nào sống sót lớn lên như vậy đồng thời còn lớn lên nhanh như vậy.
"Ngoại trừ chính phủ Liên Bang cùng quân đội, Trung Ương Tinh còn có nhiều thế lực mà Liên Bang không cách nào khống chế hay quản lý, tuy rằng không thể so sánh với Liên Bang, nhưng Liên Bang cũng không dám lộn xộn, dù sao chỉ cần động vào thì trên căn bản là đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Cái chợ đen này vốn hình thành từ lâu, cho nên chủ nhân của nó không nói rõ được là ai, chẳng qua nơi này thoạt nhìn tự do, kỳ thực chuyện quản lý cũng không phân tán, thậm chí có thể nói là rất nghiêm khắc." Uất Trì Vũ nói.
Cố Thần nhìn xung quanh, không ít người đang bày sạp, không có âm thanh hô hoán kêu to mời hàng. Cho dù là đang giao dịch với những khách cũ, cũng chỉ nhẹ giọng nói tỉ mỉ, không có chút náo động của chợ.
"Chợ đen này thực sự không giống chợ chút nào." Cố Thần cũng hạ thấp giọng giống những người khác.
Uất Trì Vũ gật đầu: "Nơi này vốn cũng không phải chợ bình thường, nếu giống với chợ bình phổ thông bình thường, vậy đương nhiên không cần đặc biệt đến chợ đen để mua đồ. Đồ vật bán ra ở đây cũng không bình thường, đồ vật cần phải bỏ ra cũng không bình thường, có vài thứ dù là buổi đấu giá lớn nhất cũng có khả năng không vỗ tới."
Cố Thần bĩu môi, biểu thị thần phiền với loại tình tiết huyền ảo trong tiểu thuyết này, mấy thứ đồ vật này nếu thật sự hi hữu đến thế, thì người có tiền đã sớm mua sạch, còn cần phải đến nơi quỷ dị này để bày sạp bán hàng chắc.
Lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào. "Mẹ nó bổn thiếu gia có tiền đấy, trực tiếp định giá đấy biết không, có tiền mày xem thường cái gì, bác sĩ nào mời cũng không được."
=
Ada: edit thể loại này cũng không vui chút nào hết!! tui sợ ma lắm à, phim ma cũng không dám xem... lại phải đi tra thử tên nhân vật với tên phim ma... nhìn cái poster của phim thui đã không dám ngủ rồi...
PS: update, tui nhìn thấy có bạn comment có ghi tên Mạc Ly thành Mặc Ly(ko biết là do vô tình hay cố ý??) nên tui nhìn lại trong raw thử xem thì phát hiện tên Mạc Ly (幕离) có chữ có 幕trong
Hán Việt là Mạc hoặc Mộ, chỉ khác chữ Mộ (慕) trong Mộ Dung(慕容) một bộ nhỏ bên dưới, nên có khả năng 幕离 phải đọc là Mộ Ly... cơ mà suốt từ đầu truyện đến giờ toàn để là Mạc Ly rùi nên tui ko định sửa lại nữa ... với lại để Mạc Ly nghe nó thuận tai hơn ... nhưng tui muốn khẳng định là 幕离 có thể dịch là Mạc Ly hoặc Mộ Ly, song ko phải là Mặc Ly.
hình như tui hơi nhiều chuyện, nhưng tui chỉ ko muốn bạn đọc nhầm tên nhân vật thui... đừng ném gạch nha...
=
=
=