Chương : Thông báo – Chia đều thành quả
----------------
Mấy ngày nay trên diễn đàn mạng vườn trường vô cùng náo nhiệt, Mộ Dung Trác Thất làm sao có thể không nghe được. Chẳng qua hắn cũng không có như thường ngày coi mấy lời đồn nhảm nhí này làm chuyện cười cho qua, mà lại rất nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm đối với Cố Thần.
Cuối cùng hắn phát hiện, những lời đấy trên diễn đàn là đúng.
Chính mình đối với Cố Thần, cũng không phải thưởng thức đơn thuần đối với học đệ, hắn thích người này, tuy rằng người này cùng với loại hình hắn cho là mình sẽ thích không chút dính dáng nào hết, nhưng hắn không thể không thừa nhận, mỗi lần nghe đến cậu chia sẻ các loại suy nghĩ thiên mã hành không kỳ kỳ quái quái, nghe cậu nói những thứ nhân sinh quan mà trong mắt người khác rất không có lý tưởng hoài bão, hắn đều sẽ khó giải thích được cảm thấy vui vẻ, hy vọng có thể luôn luôn ở bên cạnh người này.
Nói chung, hắn thích người này.
Cho nên hắn dự định bắt đầu nước ấm luộc ếch.
Cố Thần nghe thấy Mộ Dung Trác Thất hỏi như vậy, do dự một chút.
Muốn nói là không chút thiện ý nào về Mộ Dung, vậy khẳng định là lừa người, nhưng loại thiện cảm này cũng không phải loại tình yêu kia mà! Chắc là anh em tốt? Cơ hữu(bạn gay?) tốt? Học trưởng tốt? Được rồi cậu rất khó miêu tả.
Một người ưu tú lại chăm sóc hiểu ý như vậy, nếu là con gái, cậu nhất định sẽ cảm thấy mình kiếp trước cứu vớt thế giới. Nhưng hắn là một thằng con trai đấy, Cố Thần có một ít tư tưởng truyền thống vẫn thâm căn cố đế, đối với thế giới yêu nhau không có khác biệt giới tính này, cậu vẫn chưa có độ chấp nhận cao như vậy.
Mộ Dung Trác Thất tựa như nhìn thấu tâm tư của cậu. "Cậu không thể tiếp nhận con trai hả?"
Mộ Dung Trác Thất kỳ thực từ rất sớm đã phát hiện Cố Thần có một ít ý nghĩ rất kỳ quái, ví dụ như trên quan niệm yêu đương, luôn cảm thấy nhất định phải là nam nữ phối hợp mới là bình thường.
"Vậy cậu thích con gái như thế nào vậy?" Mộ Dung Trác Thất hỏi.
Cái này... Cố Thần cũng do dự, làm thiếu niên kinh nghiệm yêu đương là con số không, tất cả trải nghiệm về tình yêu đều ở trong sách. "Xinh đẹp đáng yêu? Thỉnh thoảng giận dỗi đùa giỡn? Ôn nhu săn sóc?"
Nhìn bộ dáng do dự của Cố Thần, Mộ Dung Trác Thất từng bước dụ dỗ, nói: "Vậy cậu cảm thấy con gái như vậy thích hợp với cậu sao, cậu phải biết trong học viện, áp lực học tập rất nhiều, các cô ấy có thể nổi nóng giận chó đánh mèo với cậu, thời điểm cậu mệt mỏi các cô ấy chưa chắc nhìn ra được, nhìn ra có thể cũng không lý giải cậu, còn có thể lải nhải với cậu. Nếu như gặp phải cô gái hỉ nộ vô thường, cậu còn phải luôn luôn an ủi cô ấy. Gặp chuyện các cô ấy sẽ hoảng sợ, vào lúc này cậu có quyết đoán đúng lúc đứng ra giải quyết vấn đề sao?"
Cố Thần bị nói tới mơ màng ngây ngốc, làm sao đàm luận yêu đương quả thật như là đang trải qua một lần thi cử không kém gì thi đại học.
Mộ Dung Trác Thất nhìn cậu đã dao động, "Cậu xem tôi, nếu như cậu ở cùng với tôi, cậu cái gì cũng không cần lo lắng, có vấn đề gì tôi đều có thể giúp cậu giải quyết, cậu muốn ăn cái gì tôi cũng có thể làm cho cậu ăn, sẽ không nổi nóng với cậu, mà cậu có thể thổ lộ với tôi tất cả những điều không vui, cậu mỗi ngày đều có thể vui vẻ một chút không phải sao?"
Làm sao bây giờ, nói thật hay thật có đạo lý, loại cảm giác không tìm Mộ Dung Trác Thất thì ta thật ngu ngốc này là chuyện gì hả.
Đà điểu châu Phi Cố Thần không biết làm thế nào đối mặt với thông báo đột nhiên xuất hiện này, vì vậy cậu trốn tránh: "Chúng ta không phải đến huấn luyện sao?"
Mộ Dung Trác Thất thấy bộ dáng muốn trốn tránh của Cố Thần, cuối cùng cũng không nhẫn tâm ép cậu: "Ừ, chúng ta huấn luyện đi." Chẳng qua cuối cùng vẫn có chút đau lòng, bổ sung một câu: "Tôi là nghiêm túc, cho nên cậu cũng đừng ngại suy nghĩ một chút, nhé?"
Cố Thần cảm thấy mặt nóng như cái bánh bao, may mà mạng trường còn chưa đem phản ứng tâm tình lộ ra hết.
Thi đấu hợp tác tân sinh rất nhanh liền kéo màn che ra.
Thi đấu hợp tác dùng hình thức ngẫu nhiên chọn đối thủ, không khác gì với những năm trước, năm nay ngoại trừ ngẫu nhiên rút đối thủ, còn có thể ngẫu nhiên rút được dị thú.
Rút thăm thi đấu hợp tác trận đầu rất nhanh liền đến, tổ của bọn Cố Thần rút luân không. Cố Thần kiểm tra đấu trường một hồi, phát hiện trận đầu có Uất Trì Vũ cùng Lâm Chi Chi thi đấu, vì vậy cậu lôi kéo Mộ Dung Trác Thất đi tiếp sức cho Lâm Chi Chi.
Uất Trì Vũ làm nhân vật nổi tiếng trong trường, năm thứ hai chỉ đứng sau thiên tài Mộ Dung Trác Thất, hấp dẫn rất nhiều người đến vây xem trận thi đấu này, còn bao gồm không ít học trưởng học tỷ.
Bọn Uất Trì Vũ lúc này rút được là đối chiến với dị thú.
Đây là lần đầu tiên Cố Thần xem Uất Trì Vũ đối chiến. Trong trường học loại hình xếp hạng hàng đầu như Mộ Dung Trác Thất, bạn nhìn họ đối chiến chỉ có thể cảm thán thực lực của bọn họ mạnh mẽ, phán đoán tình huống chiến đấu tinh chuẩn, nhưng khi nhìn đến Uất Trì Vũ đối chiến, Cố Thần biểu thị tên này hoàn toàn sáng lập ra một loại đấu pháp người điên.
Dị thú Uất Trì Vũ đối chiến là Sư Đuôi Rắn Cuồng Bạo, là một dị thú cấp năm đỉnh cấp, người sư tử đuôi rắn, răng nanh kinh người, một thân lông màu đỏ đặc biệt dễ thấy.
Cảm giác đây là một con sư tử tẩu hỏa nhập ma, Cố Thần thở dài.
Bình thường những người khác chiến đấu thì sẽ theo quy tắc thăm dò, kiểm tra, giằng co, chiến đấu, hoặc nếu mạnh như Mộ Dung Trác Thất, trực tiếp một trận lưu loát nghiền ép.
Mà trận chiến của Uất Trì Vũ, Cố Thần gọi nó là đấu pháp người điên tam quan bất chính, vừa lên thì không quản đối thủ là dị thú hay là Ma thẻ sư lập tức khiêu khích, các loại thẻ bài cấp thấp kỳ quái hoa cả mắt mê hoặc đối thủ, khiến cho giá trị tức giận của đối thủ cọ cọ tăng lên, cuối cùng gọi Vật cộng sinh Tinh thần lực ra đánh bại đối thủ. Thường thì lúc này đối thủ bị đánh bại trên mặt đất đều là bộ dáng quân lính tan rã, sống không thể yêu.
Lúc Cố Thần xem trận đấu còn tưởng rằng là bởi vì Lâm Chi Chi là Chế thẻ sư cấp ba, chỉ có thể làm thẻ bài cấp thấp, cho nên Uất Trì Vũ cũng chỉ có thể dùng thẻ bài cấp thấp. Sau đó Mộ Dung Trác Thất nói cho cậu biết, đặc điểm của Uất Trì Vũ chính là thích dùng thẻ bài cấp thấp khiêu khích đối thủ, cuối cùng lại dùng thẻ bài cấp cao một đòn KO. Đại khái là bởi vì Lâm Chi Chi không làm được thẻ bài cấp cao, hắn mới ra Vật cộng sinh Tinh thần lực của hắn.
chỗ này tác giả ghi là Mộ Dung Dịch cơ mà tui thấy hẳn là Mộ Dung Trác Thất nên tự sửa...
Cố Thần ló đầu hỏi Mộ Dung Trác Thất bên cạnh một chút: "Cái tên đấy đối chiến vẫn luôn muốn ăn đòn như vậy hả, à không, tự do buông thả sao?"
Mộ Dung Trác Thất mỉm cười, sờ sờ lông mềm trên đầu Cố Thần: "Còn hơn thế, đây coi như an phận, có lúc thật khiến người muốn đánh hắn."
Cố Thần thoáng tránh thoát bàn tay của Mộ Dung Trác Thất. Trước đây cậu còn không cảm thấy cái này có vấn đề gì, nhưng từ khi Mộ Dung Trác Thất nói những lời kia xong, cậu ít nhiều vẫn cảm thấy có chút quái quái. "Hắn đánh như vậy không có vấn đề gì sao?"
"Cho nên lúc đối chiến lên niên cấp rõ ràng có thể thi đấu thắng hắn luôn luôn thua." Mộ Dung Trác Thất ngược lại cũng không tức giận, kiên nhẫn giải thích.
"Tôi cảm giác rất tuyệt đấy, đánh đến hào hiệp như thế, cảm giác hạ bút thành văn, phải là loại khí thế nhìn thiên hạ với nửa con mắt." Một giọng nói nam rất êm tai truyền vào lỗ tai. Cố Thần quay đầu, phát hiện là Phù Ngữ Mục, hắn đang nhìn say sưa ngon lành, tựa hồ rất thưởng thức đấu pháp của Uất Trì Vũ.
Cố Thần đỡ trán, thật sự không đành lòng nhìn một thiếu niên tốt đẹp bị kéo lệch: "Tuyệt đối đừng cúng bái loại kỳ tài này, chúng ta vẫn nên chân thật rèn luyện Tinh thần lực tăng lên, quá trình giản dị một chút cũng không sao."
Trận kế tiếp đến phiên Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất.
Cố Thần từ sau khi ra khỏi bí cảnh Tinh thần lực liền từ cấp ba đột phá đến cấp bốn đỉnh cấp, được cho là đỉnh cấp trong nhất. Hơn nữa trong khoảng thời gian này phối hợp hiểu ngầm của hai người rất tốt, thực lực của Mộ Dung Trác Thất chính là tuyệt đối nghiền ép, hai người gần như là một đường thông suốt, gặp thần sát thần gặp quỷ sát quỷ, cường thế thăng cấp.
Đồng dạng tiến trình thuận buồm xuôi gió đặc biệt dễ thấy còn có một tổ hợp không tưởng tượng nổi, Đổng Ngọc Dương cùng Trần Thiệu.
Đối với Đổng Ngọc Dương, cảm giác của Cố Thần có chút phức tạp.
Theo lý thuyết hai người từ bên ngoài nhìn vào thì đều là loại hình thiên phú không tốt nỗ lực tiến tới, đương nhiên trên cái điểm nỗ lực tiến tới này chính cậu muốn giảm giá một chút.
Thành thật mà nói thì với đứa trẻ thiên phú không tốt nhưng chăm chỉ như thế, Cố Thần trước kia vẫn rất có thiện cảm, bởi vì họ thoạt nhìn rất dốc lòng. Mà không biết là bởi vì sự tình lần trước ở Tam Giáo Tranh Bá, cũng có thể là những chuyện khác trong học viện, Cố Thần từ đáy lòng luôn cảm thấy quái quái.
Về phần Trần Thiệu, cái tên này cậu vẫn là lần đầu nghe thấy. Theo như Mộ Dung Trác Thất nói, hắn cũng coi như một người trong phái thực lực của năm hai.
Mà theo Mộ Dung Trác Thất thấy, bản thân chuyện Trần Thiệu có thể chọn Đổng Ngọc Dương làm người hợp tác cũng rất kỳ quái. Theo hắn lý giải, Trần Thiệu là một người đặc biệt thực tế, nếu chọn hợp tác nhất định sẽ tuyển chọn người mạnh nhất năm nhất, mà Đổng Ngọc Dương tuy rằng cũng khá cần cù và thật thà, nhưng rõ ràng không phải loại hình mà Trần Thiệu có thể thưởng thức.
Sau khi nhìn mấy trận thi đấu, Mộ Dung Trác Thất thay đổi suy nghĩ, bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, Đổng Ngọc Dương vậy mà đã có thể chế tác thẻ bài cấp năm, như vậy hắn chính là người đầu tiên trong năm nhất có thể chế tác thẻ bài cấp năm. Ngay cả Cố Thần có Tinh thần lực đặc thù còn có kỳ ngộ ở trong bí cảnh, cũng chỉ là cấp bốn đỉnh cấp, mà đối phương trước kia trình độ cũng không khác với Cố Thần lắm, thiên phú cũng chỉ là C mà thôi, nhưng đã bước đến cánh cổng cấp năm, điều này làm cho ý nghĩ đầu tiên của Mộ Dung Trác Thất không phải là kinh diễm, mà là hoài nghi.
Mộ Dung Trác Thất nói ý nghĩ này cho Cố Thần nghe, Cố Thần ngược lại không cảm thấy gì, chính cậu còn là xuyên qua, còn không cho người khác có kỳ ngộ gì chắc?
Cố Thần bổ não một chút các loại khả năng, trong sinh? Có được hệ thống? Hay là cũng là xuyên qua? Nếu như hắn là xuyên qua, vậy chúng ta có phải giữa vững hiểu ngầm lẫn nhau không vạch trần hay không? Nhưng khi hắn nhìn mình chế tác thẻ bài đặc thù không có phản ứng gì, đại khái hắn là xuyên qua từ một thời không khác đến?
Vòng đấu loại thi đấu hợp tác bận rộn mất hai ngày, mấy người sau khi đồng thời trải qua sinh tử cùng nhau rốt cuộc có thời gian lần thứ hai tụ lại với nhau. Nguyên nhân tụ lại, tự nhiên là vì phân chia chiến lợi phẩm.
Theo Cố Thần cùng Tăng Giang thấy, người Mộ Dung gia mời bọn họ đi rèn luyện, quá trình tự nhiên có chút kinh sợ nguy hiểm, nhưng bọn họ vô luận là năng thực chiến hay là Tinh thần lực đều được rèn luyện, theo lý thuyết đồ vật là phát hiện trong bí cảnh của Mộ Dung gia, tự nhiên không thể lấy.
Mà Mục Lê đối với những thứ này cũng là thái độ thờ ơ, y tựa hồ càng hưởng thụ quá trình thám hiểm mà không phải thành quả.
Cuối cùng là Thiên Linh, tuy rằng lúc đầu anh nói phải đi đánh thổ hào phân chia tài bảo, nhưng lúc ra khỏi bí cảnh anh vứt đồ vật cho Mộ Dung Trác Thất hết.
Mấy người tập hợp lại ở Mộ Dung gia, anh em Mộ Dung đã chờ ở đấy từ lâu.
Mộ Dung Dịch chia tinh hạch cũng những bộ phận hữu dụng được thu thập của những dị thú dị thực trong bí cảnh biến dị làm sáu phần, mỗi người một phần.
Thiên Linh nhíu nhíu mày, đối với cách làm này của Mộ Dung Dịch có chút kinh ngạc, liếc nhìn Mộ Dung Dịch một cái, muốn từ trong mắt hắn đọc ra cái gì đó, lại phát hiện đối phương suy tư nhìn Mục Lê. Lúc ở trong bí cảnh Thiên Linh liền phát hiện Mộ Dung Dịch đối với Mục Lê rất đặc thù, nghĩ đến cái người trong trí nhớ kia, Thiên Linh có chút xem thường xì cười một tiếng.
Cố Thần cùng Tăng Giang bắt được túi chứa đồ được ném qua, sau khi kiểm tra một lúc đều thất kinh. Tinh hạch cùng thu thập của dị thực dị thú số lượng cực lớn, nếu bán đi có lẽ cũng được một khoản tiền khổng lồ.
Cố Thần cùng Tăng Giang liếc nhìn nhau, cảm giác có chút không làm mà hưởng, bọn họ dù sao cũng trình độ thấp, xuất lực ít, hiện tại lấy nhiều đồ như vậy có chút không ổn đi.
Cố Thần tuy rằng luôn tâm tâm niệm niệm muốn kiếm tiền mua biệt thụ, nhưng cậu hy vọng vẫn là dựa vào cố gắng của mình, thứ người khác cho tặng đối với cậu thì là một gánh nặng, cậu không thể chịu đựng.
Mộ Dung Dịch tựa hồ nhận ra ý nghĩ của bọn họ. "Những thứ này các cậu cứ lấy, chút đồ vật này Mộ Dung gia không coi là gì."
Có tiền thì tùy hứng hả! Cố Thần nói thầm trong lòng, chẳng qua vừa nghĩ tới mình hiện tại cũng coi như Phú ông nhỏ sở hữu núi vàng núi bạc, nhất thời lại cảm thấy anh Mộ Dung Dịch cũng không quá xấu tính.
Mộ Dung Trác Thất ngừng một chút, nhìn mấy người kia. "Ngoại trừ những thứ không đáng tiền này, còn có một ít đồ vật tương đối quý giá có thể phải cần mọi người thương nghị một chút." Mộ Dung Trác Thất nói, vừa lấy ra một cái hộp lớn khác.
Đồ vật trong hộp rất nhiều, đều được phân loại sắp xếp rất chỉnh tề. Sau khi ra khỏi bí cảnh, tất cả mọi người đều rất hiểu ngầm đưa đồ vật cho anh em Mộ Dung hết, Mộ Dung gia tựa hồ cũng không có ý muốn độc chiếm gì, lấy ra toàn bộ mấy trân bảo đó.
Thiên Linh nhìn một chút đồ vật trên bàn, tiếp tục nhíu mày, trong này cũng có trân bảo anh và Tăng Giang phát hiện, chính anh cũng không biết lúc ra khỏi bí cảnh bị trúng gió gì vậy mà đồ vật đều giao cho anh em Mộ Dung hết, có lẽ là cảm giác vui mừng sau khi sống sót qua tai nạn quá mạnh, cho nên đối với tài bảo đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Thiên Linh tự giễu trong lòng một phen, liền khá có hứng thú nhìn về phía Mộ Dung Dịch. Chính anh có lẽ là trúng gió, nhưng Mộ Dung Dịch trúng gió cũng không quá hợp lý. Những thứ này có rất nhiều không thể dùng giá tiền để cân nhắc, hiện tại hắn đặt đồ lên bàn hết, một bộ tư thế chia đều, thật sự là đáng giá tranh luận.
Đồ vật trên bàn chủ yếu có vài loại, «Cửu Từ Phổ Thiện Chú» «Tĩnh Tịch Trầm Bích Quyết» cùng sách trận pháp vô danh, cùng một ít thẻ bài cấp cao do Mộ Dung Trác Thất cùng Cố Thần phát hiện, lượng lớn bảo đan quý giá do Mộ Dung Dịch cùng Mục Lê phát hiện, nhà cây Sinh Mệnh do Tăng Giang cùng Thiên Linh phát hiện. Thuần Bạch đã bị Tăng Giang nhận chủ, không nằm trong phạm vi thảo luận.
Tăng Giang đầu tiên biểu thị mình có Thuần Bạch, không dự định chia đồ.
Mộ Dung Dịch gật gật đầu, tìm kiếm từ trong một đống bảo đan, cầm ra một phần dược vật thích hợp cho Ma thẻ sư thăng cấp cho hắn. Tăng Giang vốn định từ chối, sau đó thấy mọi người đều tán đồng, cũng thu lấy.
Thiên Linh nhìn đồ trên bàn một chút, cầm lên nhà cây Sinh Mệnh. Vật này vốn là Tăng Giang phát hiện, hơn nữa anh nhìn những người khác trên bàn, anh em Mộ Dung giàu nứt đố đổ vách cũng không cần loại đồ vật tương tự với không gian cư trú này, Mục Lê rõ ràng không cảm thấy hứng thú với cái này.
"Tôi muốn cái này, mọi người không có ý kiến gì chứ?"
Những người khác trên bàn đều ngầm thừa nhận, Mộ Dung Dịch đối với anh rõ ràng không có khách khí như Tăng Giang, cũng không có ý định tìm thêm cái gì thêm đầu cho anh.
Thiên Linh cầm nhà cây Sinh Mệnh, quay người cho Tăng Giang. "Cái này vốn là em tìm thấy, coi như tôi mượn hoa hiến Phật cho em. Đừng cự tuyệt, vừa vặn Thuần Bạch của em cũng có thể ở bên trong, lúc em đi rèn luyện cũng thuận tiện."
Tăng Giang có chút dại ra, Cố Thần ngờ vực nhìn tới nhìn lui giữa hai người.
Mộ Dung Dịch tựa hồ không muốn để ý đến khúc mắc của hai người, kéo đề tài lại. "Mục Lê cậu thì sao, cậu muốn cái gì?"
Mộ Dung Dịch thần sắc nhìn Mục Lê đặc biệt phức tạp, Cố Thần trong đầu nổi lên mấy chữ, cái gì mà ẩn tình đưa tình với mỏi mắt mong chờ, kết quả cuối cùng tự mình làm buồn nôn, cảm thấy mấy từ này dùng trên người Mộ Dung Dịch thật sự rất không hài hòa.
Thiên Linh cũng nhận ra, lúc này anh nở nụ cười: "Không biết còn có người hiện tại bắt đầu đi trên con đường tình thánh đấy, chẳng qua tôi nói nè, tìm một vật thay thế thật sự ổn sao?"
Không khí hiện trường nhất thời lạnh xuống, sắc mặt Mộ Dung Dịch trở nên khó coi. Cuối cùng vẫn là Mục Lê nói chuyện: "Tôi gì cũng được, Cố Thần cậu chọn trước đi?"
Cố Thần gật gật đầu, cảm thấy việc không được để cho bầu không khí cứng lại liền ký thác trên người mình. Nhìn lại ba quyển sách cùng một đống bảo đan còn sót lại trên bàn, Cố Thần có chút do dự. Kỳ thực cậu cảm thấy những đồ vật này đối với cậu thì không có tác dụng gì, cậu thật muốn nói đồ vật mấy người tự chia với nhau đi tui không muốn.
Mộ Dung Trác Thất thay cậu quyết định. "Ba quyển sách này đều là do Cố Thần phát hiện, nếu không thì cậu ấy lấy ba quyển sách này đi, tôi cũng không cần đồ. Ba quyển sách này phi thường đặc thù, cho dù là Cố Thần cầm, nhưng sau này mọi người đều có thể nghiên cứu cùng nhau, dù sao nếu nghiên cứu ra được, có thể mở ra một kỷ nguyên mới."
Mộ Dung Dịch hiển nhiên cũng biết giá trị của ba quyển sách này, có chút do dự.
Mộ Dung Trác Thất tiếp tục nói: "Chúng ta còn lại bốn người, cũng chỉ có Cố Thần là Chế thẻ sư, ba quyển sách này chúng ta những người còn lại cầm khẳng định không tự dùng được, vậy khẳng định là lãng phí."
Mộ Dung Dịch gật đầu, những người khác tự nhiên cũng không có ý kiến gì, sách liền đưa Cố Thần hết.
Bởi vì Mộ Dung Trác Thất nói không muốn đồ vật, một đống bảo đan trên bàn tự nhiên thuộc về Mộ Dung Dịch cùng Mục Lê. Mộ Dung Dịch xem tỉ mỉ từng cái bảo đan: "Cái này là Du Vẫn Đan, lúc cậu đột phá có thể dùng đến; cái này là Cửu Chuyển Tái Sinh Đan, cậu thường đi thám hiểm gặp phải độc vật kỳ quái gì đó không có thuốc giả cũng có thể dùng; cái này là ..."
Cuối cùng một đống bảo đan gần như đều chất đống trước mặt Mục Lê, Mộ Dung Dịch giữ lại cho mình một ít tuy giá trị liên thành, nhưng so với những đan dược khác đều có chút vô bổ.
Hành động này của Mộ Dung Dịch làm cho những người khác đều có chút kỳ lạ, bao gồm cả Mộ Dung Trác Thất. Trong ấn tượng của hắn, anh trai tuyệt đối là người sẽ không bỏ qua chút lợi ích của bản thân, theo lý thuyết nếu phát hiện nhiều bảo vật như vậy, anh trai không thu sạch thì đã có thể coi là phát hiện lương tâm, hiện tại loại hành động gần như cho người mà không lợi bản thân chút nào như này thật sự khiến người ta hoài nghi có phải bên trong đổi một cái tâm khác hay không.
Mục Lê cười cười, tựa hồ không có bộ dáng thụ sủng ngược kinh. Y giơ tay lên, từ chính giữa đống bảo đan Mộ Dung Dịch chồng lên trước mặt y trực tiếp chia là một nửa, sau đó đẩy một nửa trong đó đến trước mặt Mộ Dung Dịch.
"Những thứ này vốn là bên trong bí cảnh nhà anh, chúng tôi được mời đi thám hiểm cũng đã được hưởng rất nhiều. Những thứ này tuy nói giá trị liên thành, nhưng đối với tôi thì cũng chỉ là một đồ chơi quý giá, thời điểm thật sự cần dùng đến cũng rất ít. Anh Mộ Dung rộng lượng nguyện ý chia đều, vậy tôi liền lấy một phần, nhưng nhiều hơn tôi không chịu nổi." Mục Lê nói.
Lời nói này vừa khéo léo lại vừa giống như phân rõ giới hạn, cho dù là trì độ như Cố Thần, cũng nhận ra giữa hai người có chút gì đó, không khỏi liếc mắt.
May mà lần này bầu không khí quỷ dị không kéo dài quá lâu, bởi vì Cố Thần chợt phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.
"Oa, có tuyết rồi." Cố Thần chạy chậm đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn.
Đây là trận tuyết đầu tiên từ khi Cố Thần tới thế giới này, cũng là tuyết đầu mùa năm nay ở Trung Ương Tinh, tuyết rơi vừa lớn vừa nhanh, ánh mắt quét qua nóc nhà, đường phố, lá cây đều bị bao phủ một tầng tuyết, hàn khí bay vào, mấy người ngồi bên cạnh bàn không khỏi co lại một chút.
Đối với người trước khi xuyên qua sinh ra và lớn lên ở phía nam, hai đời nhìn thấy tuyết cũng chỉ ở thiên đường giải trí băng tuyết, Cố Thần biểu hiện đặc biệt hưng phấn, cũng không nhìn là đang ở nhà người khác, vui vẻ chạy ra cửa định dùng tuyết trên đất chất đống thành một người tuyết.
Cảnh tượng này nếu ở trên trái đất, nhất định sẽ bị phun tào viết thành một bài «Bạn cùng phòng chưa từng nhìn thấy tuyết của tôi mỗi lần tuyết rơi còn đáng nhìn hơn bản thân tuyết ».
Mộ Dung Trác Thất nhìn bộ dáng chơi đùa vui vẻ của Cố Thần, cảm thấy đặc biệt đáng yêu.
Những người khác trong phòng cũng đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chẳng qua bọn họ không nhìn tuyết, mà nhìn Cố Thần đang nô đùa, thiếu niên nhìn thấy tuyết như nhìn thấy thiên tượng kỳ dị gì đó, thật sự so với tuyết còn đáng xem hơn nhiều.
Tăng Giang có chút ngượng ngùng, có loại cảm giác xấu hổ đứa con của mình đặc biệt chưa từng va chạm xã hội.
Mộ Dung Dịch quay đầu nhìn Mục Lê đứng ở bên cạnh, y cũng đang nhìn Cố Thần đang tự vui mừng, tựa hồ đang nghĩ cái gì đó.
Mộ Dung Dịch bỗng nhiên có một ý nghĩ: "Nếu không chúng ta ngày mai đi tắm suối nước nóng đi, trở về từ bí cảnh tất cả mọi người đều mệt mỏi, vừa vặn đi bảo dưỡng một chút."
Thiên Linh là người đầu tiên từ chối, anh biểu thị còn phải trở lại trường học chuẩn bị bài tập, đương nhiên người tinh tường vừa nhìn liền biết là một cái cớ, địch ý của anh đối với Mộ Dung Dịch cũng không có vì trải qua khó khăn với nhau mà nhạt bớt.
Mục Lê cùng Tăng Giang đều biểu thị sao cũng được, xem ý tứ của Cố Thần, nếu Cố Thần nguyện ý đi thì bọn họ cũng đồng ý.
Ánh mắt Mộ Dung Dịch mang theo một ít khẩn cầu tìm tới Cố Thần đang chồng người tuyết bản không hoàn mỹ ác linh nửa đêm, truyền đạt lời mời đi ôn tuyền.
Là người từ nhỏ đến lớn chưa từng được ngâm suối nước nóng, Cố Thần đối với chuyện tắm suối nước nóng vẫn có chút ít ngóng trông. Cố Thần hứng thú bừng bừng chạy trở về phòng, vừa vặn đụng phải Tăng Giang.
"Giang Giang Giang Giang, chúng ta đi tắm suối nước nóng đi?" Ngữ khí của Cố Thần dù là câu nghi vấn, nhưng ánh mắt bức thiết khiến cho Tăng Giang cảm thấy nếu như từ chối chính là làm sự tình tội ác đày trời gì đó vậy.
Tăng Giang gật gật đầu.
Cố Thần liền chuyển ánh mắt về phía Mục Lê.
Mục Lê vừa vặn mặc một thân áo lông trắng toát, khóe miệng khẽ nhếch, như một con mèo lười biếng. Mục Lê nhìn bộ dáng mỗi một cái lỗ chân lông đều tả 'mau đáp ứng tui đi' của Cố Thần, cười gật gật đầu.
=
=
=
=