Chương : Lần thứ hai hội hợp (hạ)
--------------
Hang động rất dài, hai người có một loại cảm giác bị lực hút chậm rãi kéo ngã xuống. Thuần Bạch tóm chặt tóc Tăng Giang, cánh vẫy vẫy, một bộ muốn nắm lấy người không muốn ngã.
Loại cảm giác ngã xuống này không biết giằng co bao lâu thì rốt cuộc dừng lại, hai người dừng ở một căn phòng kín mít. Ánh sáng Thuần Bạch tỏa ra chiếu khắp gian phòng.
Đây là một căn phòng bốn vách tường trống trơn không có cửa cũng không có cửa sổ, hai người tìm kiếm một trận, xác thực không phát hiện cửa ra gì hết.
"Nơi này thoạt nhìn không giống như có cơ quan." Tăng Giang nói.
Thiên Linh cũng cảm thấy rất kỳ quái, theo lý thuyết một đường tới đây cơ quan tầng tầng, không phải là tử lộ. Thiên Linh gõ lên dọc theo vách tường.
Tăng Giang chờ anh dạo qua một vòng, sau đó nhìn về phía Thiên Linh.
Thiên Linh vung vung tay: "Có hai bức tường âm thanh đánh xuống không đủ dày, mặt sau hẳn là khoảng không."
Tăng Giang liền dò xét một lần. "Nhưng mà cả căn phòng không có bộ dáng có cơ quan."
Thiên Linh buông tay. "Em nếu có cơ hội thì đi nhiều hơn, tư duy còn bị hạn chế, nếu không có cơ quan, vậy cứ trực tiếp chọn phương nguyên thủy nhất là được rồi."
Thiên Linh nói xong trực tiếp triệu hoán ra một tấm Trâu Hoang Dã Man, khí thế hùng hổ đánh tới một mặt tường.
Lúc Trâu Hoang Dã Man va vào tường, tường theo tiếng vang mà phá, hóa thành mảnh vỡ, mà cùng lúc đó, ngoài tường cũng đứng một con Trâu Hoang Dã Man khác.
Tăng Giang vội vàng triệu hoán thẻ bài chuẩn bị ứng chiến, kết quả chợt thấy bốn người đứng ở phía sau Trâu Lùn Dã Man kia, Cố Thần, Mục Lê cùng anh em Mộ Dung.
Hóa ra đoàn người Cố Thần đi dọc theo cầu thang, một đường đối phó với một ít dị thú đẳng cấp chẳng hề cao, chờ đến lúc leo lên tới tầng mười ba, bọn họ chợt phát hiện không còn đường.
Mộ Dung Dịch rất nhanh phát hiện một mặt tường trong đó có dị dạng, cũng không tìm cơ quan, trực tiếp dùng bạo lực huỷ tường đi.
Sau đó liền xuất hiện tình cảnh vừa xong.
"Giang Giang!" Cố Thần phi thường mừng rỡ, tiểu đồng bọn tốt nhất của mình vậy mà lại xuất hiện.
Mà Mộ Dung Dịch lại nhìn chằm chằm Thiên Linh: "Cậu tại sao lại xuất hiện ở đây."
Thiên Linh nhìn thấy tử địch cũng không vui vẻ mấy, bĩu môi: "Bổn thiếu gia ta đây thần thông quảng đại, xuất hiện ở đâu thì không phải bình thường?"
Mộ Dung Dịch cười lạnh một tiếng, chẳng qua cũng không làm thêm điều gì, hơi nghĩ một chút, liền biết Thiên Linh làm thế nào trà trộn vào. Nhiệm vụ trước mắt là làm thế nào để ra khỏi cái bí cảnh này, còn những chuyện khác, chờ đến lúc ra khỏi bí cảnh rồi truy cứu vẫn kịp.
Cố Thần cùng Tăng Giang kể với nhau tao ngộ của mình.
"Nơi này tại sao lại phong bế?" Mộ Dung Dịch liếc mắt quan sát căn phòng nói.
Thiên Linh cười lạnh một chút: "Không cần nhìn, không có cơ quan, mặt tường kia cũng là khoảng không, chúng ta có thể tiếp tục đập ra."
Nói xong liền động, Trâu Lùn Dã Man của hai người đều vẫn chưa thu lại, trực tiếp phát động công kích vào vách tường.
Sau khi bức tường phá vụn, xuất hiện một cái cầu thang so với lúc trước còn rộng hơn gấp mấy lần.
Mấy người đang muốn đi lên, lại bị Cố Thần gọi lại.
"Mấy người không cảm thấy kỳ quái sao, tại làm một cái phòng ngăn trở ở đây, vừa không có cơ quan gì, cũng không cần kỹ xảo phá giải, cứ như vậy va chạm liền phá?" Cố Thần hỏi.
Mấy người đã bước mấy bước lên cầu thang, quay đầu lại nhìn căn phòng.
"Hình như có đạo lý, cảm giác căn phòng có chút không hiểu tại sao." Mộ Dung Trác Thất cũng biểu thị tán thành.
"Cậu nói căn phòng này có thể có bảo tàng gì hay không?" Cố Thần nghi ngờ nói.
Mục Lê cùng anh em Mộ Dung vừa nãy đã từng gặp qua sự tình thu được bí tịch rất khoa trang, bởi vậy cũng không có phản bác, miễn cho bị đánh mặt. Nhưng Thiên Linh thì lại chưa có trải qua, khịt mũi coi thường. "Căn phòng này chúng tôi đi không biết bao nhiêu vòng, có thể có đồ vật mới gặp phải quỷ."
Cố Thần cũng cảm thấy mình thật sự là thần kinh quá mẫn cảm. Đang định tiếp tục gấp rút lên đường, đột nhiên cảm giác một trận đầu đau như búa bổ, nhất thời đứng không vững.
Mộ Dung Trác Thất vội vàng đỡ lấy cậu. "Làm sao vậy, không sao chứ?"
Cố Thần lắc đầu một cái, không biết tại sao đầu bỗng nhiên có loại cảm giác muốn nổ tung, nhưng không phải không cách nào nhịn được. Đau đớn giằng co một lúc, trên trán Cố Thần nổi lên kim quang, vô số Tinh thần lực màu vàng tuôn ra từ mi tâm của Cố Thần.
Ngoại trừ Tăng Giang cùng Mộ Dung Trác Thất, mấy người khác chưa từng nhìn thấy Tinh thần lực màu vàng, có chút kinh ngạc nhìn Cố Thần. Tinh thần lực màu vàng lấy loại khí thế che ngợp bầu trời, xoay quanh trên đỉnh đầu mấy người, cuối cùng Tinh thần lực đầy trời chậm rãi tụ lại, rồi bắt đầu thực thể hóa, hội tụ thành một con tiểu Kim Long mini.
Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất trước đấy đã gặp qua tiểu Kim Long, cho nên cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, nhưng mấy người kia lại là lần đầu tiên thấy, thần sắc trên mặt khác nhau.
"Đấy là Vật cộng sinh Tinh thần lực của Cố Thần?" Tăng Giang trước đấy từng nhìn thấy Tinh thần lực màu vàng của Cố Thần, nhưng tiểu Kim Long vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn cảm giác thật không thể tin nổi.
"Tiểu Kim Long này thật sự rất đặc biệt." Trên mặt Mục Lê lần đầu tiên hiện ra biểu tình cảm thấy hứng thú.
Báo Bay Tia Chớp trong đầu Mộ Dung Dịch khi nghe được Mục Lê than thở xong có chút không cao hứng, hành hạ Mộ Dung Dịch muốn đi ra biểu diễn dáng người mạnh mẽ cùng da lông sáng bóng của mình, bị Mộ Dung Dịch gắt gao chế trụ.
"Ta nhớ không nhầm thì Cố Thần vẫn là Chế thẻ sư cấp ba, làm sao lại có thể triệu hoán Vật cộng sinh Tinh thần lực?" Mộ Dung Dịch có chút kỳ quái.
Vật cộng sinh Tinh thần lực là Ma thẻ sư cùng Chế thẻ sư sau khi lên cấp sau mới có thể sinh ra, tỷ lệ Ma thẻ sư có thể sản sinh Vật cộng sinh Tinh thần lực là một phần ba, Chế thẻ sư thì lại không tới một phần năm, có thể nói là một kết quả có tỷ lệ sản sinh không cao. Đến nay cũng chưa có lời giải thích xác định làm thế nào có thể sản sinh Vật cộng sinh Tinh thần lực, bởi vì có Ma thẻ sư Tinh thần lực cực cao đến cấp chín cũng không có Vật cộng sinh Tinh thần lực, mà một ít Ma thẻ sư Tinh thần lực bình thường ngược lại là sau khi tiến vào cấp sau thì có sản sinh Vật cộng sinh Tinh thần lực. Nhưng mà loại nhập môn cấp bốn như Cố Thần lại có Vật cộng sinh Tinh thần lực thì chưa từng nghe nói.
Tiểu Kim Long vừa đi ra, tiểu Hắc Long của Mộ Dung Trác Thất liền không nhẫn nại được, hành hạ chủ nhân để cho mình đi ra ngoài. Mộ Dung Trác Thất cũng không oan ức nó, phóng nó ra.
Tiểu Hắc Long đi ra ngoài liền bay nhảy đến bên người tiểu Kim Long, bắt đầu phải cọ cọ trái cọ cọ, cực điểm khả năng sỗ sàng. Tiểu Kim Long có chút ghét bỏ tránh ra, hướng về bức tường vừa bị Thiên Linh cùng Mộ Dung Dịch đẩy ngã, tìm góc độ mình thoải mái, từng ngụm từng ngụm gặm cắn.
Hành vi tiểu Kim Long gặm tường làm mọi người ngây sợ, Cố Thần có loại cảm giác áy náy mình ngược đãi sủng vật. Tiểu Hắc Long cũng ở bên cạnh ngơ ngác nhìn tiểu Kim Long, không lại tiếp tục cọ lên.
"Cậu bình thường đều cho tiểu Hắc Long ăn thế nào?" Cố Thần hỏi Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung Trác Thất lắc đầu một cái. "Vật cộng sinh Tinh thần lực không cần cho ăn, chỉ cần Tinh thần lực dồi dào, nó sẽ rất khỏe mạnh. Lúc bình thường cho dù đút cho nó đồ ăn, cũng không có vấn đề gì."
Cố Thần có chút nghĩ lại có phải Tinh thần lực của mình quá tệ, mà tiểu Kim Long lại sản sinh sớm, cho nên Tinh thần lực của mình không cách nào cung cấp cho nó.
"Vậy nó ăn tường là chuyện gì vậy? Đói bụng quá ăn tung lung sao?" Cố Thần hỏi.
Là một người từ nhỏ ăn nhiều dầu cống ngầm, thịt nạc tinh, sữa bột có độc cùng Sudan Red G, sức đề kháng rất mạnh, Cố Thần biểu thị cho dù đồ ăn mình ăn có thể không phù hợp vệ sinh an toàn thực phẩm, nhưng ít ra vẫn là đồ ăn, so với ăn tường gì đó lòng thật quá chua xót.
Sudan red G: là một loại thuốc nhuộm màu đỏ vàng, có dạng bột không mùi nóng chảy ở nhiệt độ oC, nó tan trong chất béo và được dùng để phẩm màu cho chất béo, mỡ và sáp... không tan trong nước... trước đây từng được dùng làm phẩm màu thực phẩm, hình xăm tạm thời, nhuộm tóc, khói màu... tóm lại nó có tính độc và gây ung thư.(Wikipedia)
Mộ Dung Trác Thất không có cách nào giải đáp, hắn đi xuống cầu thang, nhặt lên một mảnh vỡ của vách tường nhìn qua. Cố Thần cũng nhặt lên một mảnh vỡ vách tường nỗ lực đút cho tiểu Hắc Long, tiểu Hắc Long bình thường đặc biệt yêu thích dính lấy Cố Thần lại ghét bỏ trốn qua một bên.
Tiểu Kim Long thân nho nhỏ lượng ăn lại không nhỏ, rất nhanh một mặt tường trong đó đã bị gặm hết gần nửa.
"Nó ăn như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Cố Thần có chút lo lắng.
Mục Lê cùng Mộ Dung Dịch vẫn luôn ở bên cạnh cũng đi lên trước, Mộ Dung Dịch nhặt lên một mảnh vụn trên đất, rót Tinh thần lực vào trong điều tra xem.
"Vật chất của bức tường này không cách nào kiểm tra, nhưng bên trong vậy mà lại bao hàm lượng lớn Tinh thần lực!" Mộ Dung Dịch phi thường giật mình. Cái bức tường này cũng không khác gì với bức tường phổ thông khác, nhưng loại vật chất này lại chưa từng nghe nói.
Mộ Dung Dịch suy nghĩ một chút, nhặt một khối bức tường ném vào trong không gian chứa đồ, tiểu Kim Long nhảy ra bắn một ánh mắt cừu hận bị cướp đồ ăn.
Mộ Dung Dịch thả ra Báo Bay Tia Chớp của mình, Báo Bay Tia Chớp xoay quanh Mục Lê một vòng, bỗng nhiên gào lên với Mục Lê.
Mộ Dung Dịch cau mày, gọi Báo Bay Tia Chớp về bên người, nhặt lên một mảnh bức tường muốn đưa cho nó, Báo Bay Tia Chớp ngửi một cái, ghét bỏ quay đầu từ chối ăn, thoạt nhìn giống hệt tiểu Hắc Long.
"Có vẻ như chỉ có tiểu Kim Long của cậu có thể hấp thu vật chất này." Mộ Dung Dịch nhìn tiểu Kim Long vẫn như cũ suиɠ sướиɠ gặm ăn nói.
Tiểu Kim Long vui vẻ liền gặm xong một mặt tường, đợi đến lúc rốt cuộc ăn không nổi nữa, bước chân run run rẩy rẩy đi tới phía trước Cố Thần, ôm lấy cẳng chân Cố Thần, ngủ say.
Cố Thần có chút bất đắc dĩ hướng ánh mắt cầu cứu về phía Mộ Dung Trác Thất. "Tôi không thể thu nó trở lại giống như tiểu Hắc Long sao?"
Mộ Dung Trác Thất bất đắc dĩ gật gật đầu. "Tinh thần lực của cậu quá yếu, tiểu Kim Long của cậu là do nguyên nhân đặc thù mà sản sinh sớm, cho nên lực khống chế của cậu với nó còn quá yếu, hoặc nói là Tinh thần lực của cậu còn không bằng Tinh thần lực của Vật cộng sinh của cậu."
Cố Thần có chút phiền muộn nhìn tiểu Kim Long trên đất. "Vậy tôi hiện tại phải làm thế nào?"
Mộ Dung Trác Thất cười cười: "Cậu có lẽ chỉ có thể ôm nó đi."
Cố Thần có chút bất đắc dĩ nhấc tiểu Kim Long lên, tuy rằng lớn lên rất đáng yêu còn kim quang lòe lòe, nhưng thật sự là một tồn tại không cách nào nhìn thẳng.
Tiểu Kim Long được Cố Thần ôm vào trong ngực ngủ thật an ổn, tiểu Hắc Long cũng muốn được Cố Thần ôm, vẫy cái cánh nhỏ bay đến bên cạnh Cố Thần, muốn cọ vào trong lòng, bị Mộ Dung Trác Thất vồ một cái trở về. Tiểu Hắc Long vùng vẫy một hồi, phát hiện không đấu lại Mộ Dung Trác Thất, không thể làm gì khác ngoài ủy ủy khuất khuất núp ở trên đầu Mộ Dung Trác Thất.
Mục Lê đối với tiểu Kim Long cảm giác kinh ngạc sâu sắc, đưa tay ra sờ tiểu Kim Long trong lòng Cố Thần một cái. Tiểu Kim Long ngủ rất ngon, đối với đụng chạm của Mục Lê không có chút phản ứng. "Rất đáng yêu nè." Mục Lê nói.
Mộ Dung Dịch lại ghét bỏ liếc mắt nhìn tiểu Kim Long, trong so sánh với Báo Bay của mình với tiểu Kim Long, cảm thấy vẫn là Báo Bay Tia Chớp uy phong hơn một chút, tiểu Kim Long kia ngoại trừ vẻ ngoài manh cùng thích ăn đồ lung tung, thực sự không nhìn ra ưu điểm gì.
Tăng Giang thì lại phi thường hiếu kỳ tại sao tiểu Kim Long có thể ăn nhiều đồ như vậy.
"Đại khái là Tinh thần lực của Cố Thần tương đối đặc thù, nên Tinh thần lực của Vật cộng sinh của cậu ấy cũng tương đối đặc biệt. Trong vách tường kia chứa đựng lượng lớn Tinh thần lực, nếu như có thể hấp thu, không thể nghi ngờ là đối với Vật cộng sinh hay là chủ nhân đều rất có ích. Nhưng bản thân vật chất tạo nên vách tường cũng không phải Vật cộng sinh có thể hấp thu, những vật cộng sinh khác mới có thể thờ ơ không động lòng, nhưng tiểu Kim Long ăn còn không có tác dụng phụ gì, ngoại trừ đặc thù thì thật không có cách giải thích khác." Thiên Linh nói.
Nghi vấn của Cố Thần cùng Mục Lê giống nhau, chẳng qua dù sao cũng là thứ nhảy ra từ trong đầu mình, cậu cũng không thể ghét bỏ, hơn nữa tiểu Kim Long vừa manh vừa đáng yêu, nuôi cũng không có gì không tốt.
Sáu người cứ đi lên rất nhiều tầng, cũng không gặp phải dị thú đặc thù gì, yên ổn đến khiến mấy người đều có chút không quen.
"Mấy người có cảm thấy không, chúng ta kỳ thực vẫn luôn lặp lại đi tới một dạng tầng." Tăng Giang dừng chân lại nói.
Vừa nghe hắn nói thế, mấy người đều dừng lại.
Từ lúc sau khi phá tường trắng bắt đầu leo cầu thang, gần như cứ mỗi bốn tầng, dị thú cùng dị thực gặp phải đều là lặp lại. Bởi vì cầu thang cùng căn phòng đều giống nhau, cho nên chỗ mấu chốt này bị bọn họ quên mất.
Sắc mặt Thiên Linh nhất thời trở nên khó coi, từ lúc tiến vào bí cảnh, anh và Tăng Giang vẫn luôn gặp phải loại không gian lặp lại này, cũng không phải loại cảm giác tốt lắm.
Thuần Bạch vẫn luôn nằm ngoài trên đầu Tăng Giang vẫy cánh bay lên.
"Đây là cái gì?" Cố Thần trước đó vẫn cho là trên đầu Tăng Giang là một cái mũ, hiện tại Thuần Bạch bỗng nhiên bay lên, mới phát hiện hóa ra là một con chim.
Bốn người khác ngoại trừ Thiên Linh, cũng không biết Cố Thần nói là cái gì.
"Là Thuần Bạch, dị thú Thượng Cổ trong truyền thuyết." Thiên Linh biết đại khái là Cố Thần nhìn thấy Thuần Bạch, cái gọi là người chí thuần chí thiện vậy khẳng định không thể thiếu tên ngốc Cố Thần này.
Thuần Bạch bay tới bay lui trên đầu Cố Thần cùng Tăng Giang, thật giống như đang nô đùa.
"Thuần Bạch rất am hiểu loại đồ vật như mê cung này, chúng ta đi theo Thuần Bạch là được rồi." Thiên Linh nói.
Thuần Bạch bay lên tầng hai, sau đó liền dừng lại bất động ở cầu thang tầng ba.
Tăng Giang dừng chân lại, mấy người kia cũng cùng dừng chân lại.
Mộ Dung Dịch cùng Thiên Linh thử gõ gõ hai bên vách tường, không có gì dị thường.
Mục Lê rất lâu không nói gì lại lên tiếng. "Cái cầu thang này, có chút kỳ quái." Mục Lê nói xong lại từ trong túi lấy ra một đồ vật hình cầu, đặt ở trên cầu thang, nhẹ nhàng đẩy một cái.
Mấy người nhìn quả cầu kia chậm rãi di chuyển về phía trước, ngay lúc mọi người cho là đụng phải vách tường liền ngừng lại, quả cầu kia lại dần dần dọc theo vách tường đi lên, tiếp theo đó hướng lên trên, càng lúc càng nhanh.
"Ảo giác thị giác." Mộ Dung Dịch tiếp lời. "Chúng ta thoạt nhìn là đang hướng lên trên, kỳ thực là sau khi đến trong này lại là hướng xuống cầu thang, chỉ là nó lợi dụng ảo giác thị giác khiến chúng ta nghĩ rằng tiếp tục hướng lên trên. Cho nên chúng ta kỳ thực luôn xoay quanh tại chỗ."
"Tình huống như vậy thì phải làm gì? Cũng không thể khoan trên đất một cái động đi?" Cố Thần hỏi.
"Có đạo lý!" Mục Lê gật đầu. "Khoan động trên đất vô dụng, nhưng khoan thành động hướng lên trên cũng không phải không thể."
Mục Lê vừa dứt lời, Mộ Dung Dịch thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn y, mấy người kia thì lại nhìn về phía trên.
=
Ada: xin lỗi mọi người, hôm nay mải đi chơi, tí thì quên đăng truyện...
=
=
=