"A Quyết!" Tiêu Nhân kinh hỉ kêu lên.
"A Nhân." Vũ Văn Quyết mỉm cười.
Tiêu Nhân cao thấp đánh giá Vũ Văn Quyết một hồi. Thấy y không thiếu cánh tay thiếu chân, trên mặt cũng không bị thương gì nặng cũng an tâm.
Về phần động chạm nhẹ, thiên tai lớn như vậy đều tránh thoát thì nó tính là cái gì.
Vũ Văn Quyết thấy Tiêu Nhân chỉ nhìn y, không biết vì sao lại muốn mỉm cười.
Có lẽ là sau khi gặp phải nhân họa thiên tai còn có một người thật tâm quan tâm y, khiến y được an ủi đi.
Vũ Văn Quyết đi qua đứng trước mặt Tiêu Nhân nói: "Nghe nói ngươi muốn lên Thiếu Lâm tự?"
Tiêu Nhân ừ một tiếng gật đầu: "Ta mau chân đến xem Hoàng Hi. Thuận tiện nghe tiếng Thiếu Lâm tự đã lâu, lần này nhờ quang của Kiến Ngộ đại sư, thật muốn đi thăm địa thú thì đám hòa thượng kia cũng sẽ ngại ngăn đón."
Vũ Văn Quyết lướt qua Tiêu Nhân đi về phía trước, y quay đầu lại ý bảo Tiêu Nhân đuổi kịp.
Y nói: "Vẫn như cũ, ta với ngươi đồng hành cùng đi đi."
Tiêu Nhân kỳ quái, "Ngươi không phải là đại giáo chủ sao? Sao có thời gian rỗi đi Thiếu Lâm tự?"
"Không phải đi Thiếu Lâm tự, chỉ là muốn muốn gặp đệ, thuận tiện đưa ngươi một đường." Vũ Văn Quyết nói thản nhiên.
"Ta cũng không phải tiểu cô nương, còn cần đưa?" Tiêu Nhân vừa sợ vừa buồn cười.
"Ta cũng chỉ tiện đường đi ra giải sầu." Vũ Văn Quyết che dấu cười nói: "Cùng lưu lạc như vậy không phải rất tốt sao? Chẳng nhẽ ngươi còn muốn tự đi một mình."
Cứ việc Vũ Văn Quyết không biết ngày đó mình bị ám toán. Nhưng lấy y tỉnh táo, nếu biết người bên cạnh không đáng tin, lại chưa tìm được nội quỷ rốt cuộc là người nào, y sẽ không để người lòng dạ khó lường kia lại ẩn úp bên người lúc thương thế không khỏi hẳn.
Vì thế Vũ Văn Quyết quyết định một mình xuất hành, tận lực che dấu hành tung một thời gian.
Lúc này, y nghĩ đến Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân hỏi: "Nếu ta quyết định gặp qua ngươi sau đó vẫn cùng Kiến Ngộ đại sư đồng hành thì làm sao?"
Vũ Văn Quyết đáp: "Ta đây liền tự mình tùy tiện đi một chút."
Đương nhiên, tùy tiện đi một chút là đi theo sau Tiêu Nhân, y sẽ không nói ra.
"A." Tiêu Nhân thấy y thật sự quyết định đi ra tùy tiện nơi nơi nhàn hoảng cũng không thèm nghĩ đối phương có cần xử lý giáo vụ gì nữa hay không.
Vũ Văn Quyết vốn tụ tập thuộc hạ, tìm được cứ điểm của Chu Tước đường dàn xếp mọi người xong liền phái người đi tìm hiểu chính đạo liên minh thế nào rồi? Có phải bị chết thảm trọng trong lần đi giao này hay không.
Lúc ấy Vũ Văn Quyết một lòng muốn bao vây tiêu diệt trả thù đối phương, căn bản không nghĩ đến an nguy của Tiêu Nhân.
Bởi vì tận đáy lòng y đã quyết định sau này hai người sẽ như người lạ, cho dù lúc đấy hành động khó hiểu của Tiêu Nhân khó hiểu thuyết minh đối phương không thèm để ý thân phận của y.
Nhưng Vũ Văn Quyết suy xét tương đối nhiều.
Lập trường của hai người bất đồng, chỉ sợ tương lai khó tránh khỏi sẽ đối đầu nhau, như lần này tuy Tiêu Nhân không thèm để ý thân phận của y, nhưng vẫn thân bất do kỷ tham dự vào cuộc bao vây tiêu diệt y.
Vũ Văn Quyết không ghét Tiêu Nhân.
Nhưng, y không muốn trong tương lai có một ngày hai nguồi nhất định phải đao binh gặp lại còn kéo dài liên lụy.
Nhưng tin tức thuộc hạ tìm hiểu được làm y chấn kinh rồi.
Thì ra đó không phải là trời không vong y, mà là Tiêu Nhân dùng thủ đoạn. Hoàng Bác Tri nổ tung một triền núi, phá hỏng hướng đi của đi giao, do đó cứu được dân chúng trấn Bình Võ.
Vũ Văn Quyết liền hiểu được.
Vì sao y lọt vào dòng nước lũ nhưng không bị vết thương trí mệnh. Tất cả đều là vì dòng nước bị cản trở, đất đá trôi phía trước không có lực đẩy mạnh nên nhỏ rất nhiều, mới để cho y tìm ra lối thoát.
Tiếng nổ mơ hồ kia y cũng nghe thấy, lúc ấy không tâm tư suy nghĩ. Sau đó mới biết được, thì ra là tiếng triền núi bị nổ đổ vỡ.
Ngày đó Vũ Văn Quyết ở trong sân nhìn lên sao trên trời, đứng hồi lâu.
Y lại thiếu Tiêu Nhân một mệnh.
Nếu như nói trước đó y còn có thể thong dong muốn buông tha Tiêu Nhân một con ngựa, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.
Nhưng từ hôm nay về sau, y không có cách nào lấy tư thái cao cao tại thượng đối mặt ân tình của Tiêu Nhân.
Đây là lần thứ hai Tiêu Nhân cứu y.
Vũ Văn Quyết suy nghĩ rất nhiều, nếu đã định trước giữa hai người sẽ sinh ra nhân quả này, vậy y tránh né thì có ích lợi gì.
Chẳng qua là trong lòng bất an mà thôi.
Tu luyện cửu minh thần công kiêng kị nhất là tâm thần bất định.
Vũ Văn Quyết quyết định thuận theo thiên ý, chuyện sau này để sau lại nói.
Đây là lần đầu tiên y làm chuyện không mưu định sau động, tính toán vạn phần. Có thể nghĩ trong lòng y thấp thỏm thế nào.
Ngày hôm sau, Vũ Văn Quyết liền lấy danh nghĩa giáo chủ Minh giáo phát ra tin tức, báo cho các thế lực chính đạo liên hợp bao vây tiêu diệt lần này.
Vũ Văn Quyết y ân oán phân minh, trước đây chính đạo liên hợp bao vây tiêu diệt trước, nổ triền núi cứu người ở phía sau, hai bên huề nhau. Việc này cho qua, Vũ Văn Quyết y không truy cứu nữa.
Lời này truyền ra làm cho các thế lực người ngựa liên hợp xuất động thở ra một hơi trong lòng.
Bọn họ còn thật cho rằng theo tác phong làm việc của Minh giáo, đánh rắn không chết lại bị cắn, bọn họ khẳng định sẽ bị Minh giáo ghi hận, sau đó bị trả thù mãnh liệt.
Kết quả như vậy đương nhiên là đại vui mừng. Mấy chục liên minh tập kết gây sức ép mấy tháng không thu hoạch gì còn chết mấy chục người cứ thế giải tán.
Kiến Ngộ đại sư đi trước, Tiêu Nhân đương nhiên không thể đi cùng đường với ông ta.
Vì thế Vũ Văn Quyết liền mang theo hắn đi đường vòng.
Hai người trèo đèo lội suối, vòng qua bảy tám đỉnh núi, buổi tối đương nhiên bỏ lỡ khách điếm.
Tối hôm đó, Vũ Văn Quyết mang theo Tiêu Nhân trú lại một sơn động ở giữa núi qua đêm.
Sơn động này có nhiều người đi ngang qua trú qua đêm, cho nên mặt đất thu dọn tương đối sạch sẽ.
Còn có đá cục dựng thành vòng sẵn để nhóm lửa.
Lúc tới Tiêu Nhân đã nhặt một ít cành cây khô, lúc này liền ném nhánh cây vào vòng đá, cầm hộp quẹt đốt chút cây khô lá khô.
Tiêu Nhân thở dài một hơi, lau lau mặt bị bụi bay lên làm dơ, đắc ý nhìn Vũ Văn Quyết.
Bây giờ rốt cục hắn đã có thể thuận thuận lợi lợi nhóm lửa.
Phải biết trước đó đều là người khác làm chuyện này, lúc đóng quân dã ngoại ở trấn Bình Võ Hồ Túc chuyên môn để hắn phụ trách nhóm lửa, vài ngày đầu hắn còn nhóm không được.
Trong cái bọc rách của Tiêu Nhân đương nhiên là cái cần có đều có, đồ đóng quân dã ngoại hắn đều chuẩn bị thực đầy đủ.
Chính là lúc này hắn ngại lấy ra trước mặt Vũ Văn Quyết, chỉ có thể quyết định tối hôm nay cứ vậy đi.
Vũ Văn Quyết xuất môn đương nhiên cũng chuẩn bị hành lý lương khô, lúc này y liền lấy ra một bao giấy dầu, bên trong bao chính là gà nướng đóng gói y mua từ một quán ăn có danh.
Tiêu Nhân nhìn Vũ Văn Quyết cống hiến gà nướng, hắn liền vươn tay vào bao bách nạp của mình đào a đào, móc ra một ít bánh khô.
Hắn đưa cho Vũ Văn Quyết một cái, sau đó đặt bọc giấy lên mặt đất.
Vũ Văn Quyết mở ra gà nướng, lấy chủy thủ cắt thịt gà.
Bánh khô của Tiêu Nhân đương nhiên không mềm như lúc mới vừa làm xong, ăn khẳng định sẽ khô miệng, vì thế hắn liền mang túi nước ra.
Lấy ra mới phát giác, túi nước này lại nhưng không có nước!
"Haiz!" Tiêu Nhân than thở mở nút túi dốc dốc xuống, một giọt cũng không có.
Lúc này hắn mới nhớ vốn là lúc ăn cơm với Kiến Ngộ đại sư ở khách điếm hắn còn nhớ rõ phải đi lấy nước. Kết quả thiếu niên kia nói Vũ Văn Quyết tìm hắn, hắn liền quên chuyện này.
Vũ Văn Quyết thấy hắn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm giọt nước không khỏi buồn cười, y lấy túi nước kia, nói rằng: "Lúc đến đi ngang qua một dòng suối nhỏ, ta đi bên kia lấy chút nước đến."
Tiêu Nhân ngại ngùng để y đi, vốn là do hắn mắc bệnh hay quên, "Chính mình đi thôi!"
Nói xong hắn liền muốn đoạt túi nước.
Vũ Văn Quyết một tay né qua hắn, đứng dậy, "Ta đi đi! Ta dùng khinh công đi nhanh về nhanh."
Vũ Văn Quyết không chờ Tiêu Nhân tranh cãi nữa, vừa ra sơn động vừa dùng khinh công đi về hướng bọn họ đến.
Không đầy một lúc, Vũ Văn Quyết liền cầm túi nước đầy nước trở lại.
Lúc này Tiêu Nhân đang ngồi ở bên lửa, hắn ghét bỏ gà nướng kia lạnh băng băng liền kéo bọc giấy lại gần lửa trại, muốn cho nó nóng hổi một chút.
Tiêu Nhân nhìn thấy Vũ Văn Quyết trở về nhanh như vậy, rất vui vẻ ân cần đưa gà nướng lên cho Vũ Văn Quyết, chính mình mở túi nước uống một hớp lớn.
Hai người liền ăn gà nướng bánh khô. Người làm gà nướng nghe nói có tay nghề truyền thừa trăm năm, ăn vào miệng quả nhiên hương vị không tầm thường.
Kiếp trước Tiêu Nhân từng ăn đủ loại gà, nhưng hương vị như vậy chưa từng thử qua.
Có thể là bên ngoài phủ đường, vừa ngọt vừa giòn, hương vị mặc dù hơi nặng, Tiêu Nhân vừa ăn mặt mày hớn hở: "Gà nướng này có hương vị thật không tồi."
"Ta cũng nghe người ta đề cử, hương vị quả thật không tầm thường." Vũ Văn Quyết gật gật đầu.
Đột nhiên, Vũ Văn Quyết dừng tay, gà nướng liền rụng trên mặt đất.
Tiêu Nhân còn không hiểu được xảy ra chuyện gì, Vũ Văn Quyết liền phun máu tươi ngã trên mặt đất!
Bụng Vũ Văn Quyết như có dao chọc ngoáy, chân khí trong cơ thể không khống chế được mà tán loạn chung quanh, độc thật là lợi hại! Y mở mắt khó có thể tin mà nhìn Tiêu Nhân.
Vũ Văn Quyết thống khổ cuộn mình, y gian nan nghĩ, là Tiêu Nhân hạ độc y?
Liền thấy Tiêu Nhân quá sợ hãi xông tới ôm y vào trong ngực, luống cuống tay chân che miệng của y.
Giống như ngăn miệng y lại y sẽ không hộc máu vậy.
"Làm sao vậy? Sao đang yên lành lại đột nhiên hộc máu ?" Tiêu Nhân không đến hiểu được, "Dạ dày xuất huyết ? !"
Biểu cảm của Tiêu Nhân không hề giả tạo. Huống chi, y đã trúng độc, nếu thật sự là hắn hạ độc, hắn đã không cần giả bộ.
Trong lòng Vũ Văn Quyết yên ổn một ít, gian nan nói: "... Trúng độc......"
Tiêu Nhân kinh hãi: "Gì? Trúng độc ? !"
Hắn cúi đầu lo lắng nhìn sắc mặt Vũ Văn Quyết bắt đầu dần dần trở nên càng ngày càng khó coi, không biết nên làm thế nào mới tốt, "Trúng độc lúc nào? Sao lúc này mới phát tác?"
Vũ Văn Quyết ngẩng đầu nhìn hắn nghi hoặc, cười khổ nói: "Đại khái... Là... Thịt gà, có vấn đề."
Thịt gà có vấn đề? Vậy hắn cũng ăn, sao không có việc gì? Tiêu Nhân buồn bực.
Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Tiêu Nhân cực nhanh nhẹn sờ bên hông, một cái hạt châu nhỏ bị dây thừng màu sắc rực rỡ cột lấy bị hắn sờ soạng lấy ra.
Lúc này hạt châu nhỏ đã biến thành màu đen, sắc mặt Tiêu Nhân liền thay đổi.
Thì ra nó vốn không phải màu đen, mà là màu trắng!.
"Ta nói sao không có việc gì! Là tị độc châu Hoàng Sước đưa!" Tiêu Nhân kêu lên.
Hạt châu này biến thành màu đen toàn bộ, có thể thấy được độc này lợi hại tới trình độ nào.
Vũ Văn Quyết hô hấp càng ngày càng dồn dập, ý thức của y bắt đầu dần dần mơ hồ, y gian nan mở mắt nhìn hạt châu hoàn toàn biến thành màu đen.
Quả nhiên không là hắn. Vũ Văn Quyết an tâm.
Nếu y khó thoát khỏi cái chết thì chết ở trước mặt Tiêu Nhân cũng tốt, ít nhất người cuối cùng tiễn y làm bạn tốt chân tâm với y.
Độc phát tác càng lợi hại, cốt tủy của Vũ Văn Quyết bắt đầu đau nhức từng trận khó có thể chịu đựng, y rêи ɾỉ, tứ chi run rẩy khó có thể chịu đựng.
"Làm như thế nào? Làm như thế nào? !" Tiêu Nhân thất kinh.
Giải dược! Trúng độc rất nặng phải dùng giải dược! Chỗ nào có giải dược? !
Tiêu Nhân nghĩ, sau đó, hắn ngẩng đầu lên.
Nhanh chóng mở cửa hành trong ý thức.
Giải độc đan! Giải độc đan!
Ở kia sao? !
Tiêu Nhân nôn nóng tìm kiếm giữa trăm thương phẩm, nhất thời ánh mắt tìm loạn.
"Giải độc đan! Muốn giải độc đan a a a! !" Tiêu Nhân khó thở hô to.
Đúng lúc này, hệ thống gần đây vẫn luôn không có động tĩnh gì đột nhiên bắn lên một dòng chữ.
Hệ thống gợi ý: Kí chủ kích hoạt hình thức giọng nói khống chế, hình thức này, kí chủ có thể dùng ngôn ngữ khống chế hệ thống.
Hệ thống gợi ý: Kí chủ Tiêu Nhân, có bắt đầu dùng hình thức giọng nói khống chế hay không? Có/ Không
Tiêu Nhân mừng rỡ: "Có! Bắt đầu dùng hình thức giọng nói khống chế!"
Hệ thống gợi ý: Hình thức giọng nói khống chế đã mở.
Tiêu Nhân dồn dập nói: "Hệ thống! Đổi giải độc đan!"
Hệ thống gợi ý: Đổi giải độc đan, tiêu phí . điểm nhân phẩm!
"Giải độc đan! Nhanh đưa ra đây!" Tiêu Nhân ra mệnh lệnh.
Lần này hệ thống không hàm hồ chút nào, nhẹ nhàng "Ba" một tiếng giòn vang, một cái bình nhỏ đã đưa đến nơi hắn có thể lấy được.
Mẹ kiếp! Quả nhiên độ hảo cảm độ âm một vạn thì thái độ không giống a!
Tiêu Nhân nhỏ một giọt lệ chua xót cho chính mình, thật không dễ dàng gì a.
Tiêu Nhân cầm bình nhỏ lên, đổ ra viên thuốc màu vàng tròn vo, nhất định phải cho vào miệng Vũ Văn Quyết.
Nhưng Vũ Văn Quyết vì quá mức thống khổ mà cắn chặt khớp hàm.
Tiêu Nhân lo lắng kêu lên: "A Quyết! Há miệng! Giải độc đan! Mau ăn giải độc đan!"
Cứ việc ý thức của Vũ Văn Quyết mơ hồ, nhưng vừa rồi Tiêu Nhân hô to bị y nghe được. Nhưng thời gian này y không suy nghĩ được gì, rất thống khổ.
Tiêu Nhân liều mạng mở miệng của y, Vũ Văn Quyết hít vài hơi dồn dập, rốt cục cố nén đau đớn miễn cưỡng buông lỏng khớp hàm.
Y thật sự không có sức lực há mồm.
May mắn Tiêu Nhân thấy y mở ra một cái khe, bật người vói ngón tay vào miệng y, ép mở cằm y, tay kia cong lại đẩy viên thuốc vào.
Hàng của Thiên Đạo đều là cực phẩm!
Giải độc đan thơm vô cùng, trong veo hoa nhuận, vào miệng liền tan.
Vũ Văn Quyết chỉ cảm thấy một dòng thanh lương theo khoang miệng trượt xuống, cơn đau như dao cắt liền giảm bớt.
Cơ bắp buộc chặt vì đau đớn của Vũ Văn Quyết liền tùng xuống, ngã phịch ở trong ngực Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân rõ ràng cảm giác được y thả lỏng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Trời ạ! Sao mỗi lần gặp ngươi, không phải bị thương chính là trúng độc, ngươi nói ngươi có phải là mẹ kế nuôi không? !" Tiêu Nhân vô lực phỉ nhổ, "Ta thấy ngươi đừng làm ma giáo giáo chủ làm gì, chức nghiệp này quá nguy hiểm, còn không bằng theo ta hỗn đi thôi!"
Cả người Vũ Văn Quyết ra mồ hôi đầm đìa, cực kỳ vô lực, nghe được lời Tiêu Nhân nói, cứ việc lúc này tình cảnh thê thảm thế nhưng lại muốn cười.
Y nỗ lực giơ tay lên bắt lấy vạt áo của Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân cho rằng y muốn nói gì, nhanh chóng cúi đầu để sát vào.
Vũ Văn Quyết dồn dập hô hấp đã chậm rãi bình phục, tim của y cũng chậm rãi đập vững vàng.
Y nghiêm túc cẩn thận nhìn khuôn mặt trước mắt, mày rậm, đôi mắt kia, cái mũi kia, đôi môi kia, thật sâu ấn vào trong lòng mình.
Hắn lại cứu y.
Trong lòng Vũ Văn Quyết lửa nóng.
Y dùng ánh mắt khắc sâu trước nay chưa từng có nhìn Tiêu Nhân.
Người này cứu y, một lần có thể nói là ngẫu nhiên, hai lần có thể nói là trùng hợp, lần thứ ba quả thực là mệnh đã định trước.
Bây giờ Vũ Văn Quyết vui mừng đến muốn cao giọng thét dài một tiếng.
Cho dù về sau bị y phản bội, bị hắn gϊếŧ chết thì thế nào chứ!
Mệnh này của y, chính là hắn cho y.
Nếu có một ngày hắn muốn thì hắn cứ cầm đi.
Vũ Văn Quyết mỏi mệt thỏa mãn nhắm mắt lại.
Rốt cục trên đời này cũng có người y có thể hoàn toàn yên tâm phó thác tánh mạng, phó thác tín nhiệm, Vũ Văn Quyết cảm thấy thực hạnh phúc.