Vũ Văn Quyết đang đi ở phụ cận đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc mới tới, không nghĩ lại đây thì thấy cảnh tượng Tiêu Nhân chân tay luống cuống dỗ một đứa bé.
Y liền nở nụ cười.
Sao mỗi lần gặp Tiêu Nhân đều sẽ làm ra một số chuyện người ta không tưởng được chọc cười y chứ.
Đây là lần đầu tiên y cười vui vẻ trong mấy tháng kể từ sau khi sư phụ qua đời.
Vũ Văn Quyết bước chân đi lại nhẹ nhàng dường như vô thanh vô tức, đây đúng là điều chứng minh lúc này y đã tiến vào cảnh giới siêu cấp cao thủ, đáng tiếc thời gian này Tiêu Nhân không có đủ kinh nghiệm giang hồ, hơn nữa còn phải phòng ngừa thằng nhóc con này tiếp tục khóc nên không chú ý tới.
Hắn hét lớn: "A Quyết! Huynh tới vừa lúc! Huynh có mặt nạ nhỏ không?"
Vũ Văn Quyết đi đến bên cạnh hắn cúi đầu nhìn Tiêu Nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất nửa ôm dỗ dành đứa trẻ, nói: "Mặt nạ nhỏ? Ta không có."
Lần này y vì ở nơi tĩnh dưỡng chán phiền, nghe nói cổ thành này có lễ hoa đăng vô cùng náo nhiệt, mười dặm bát hương đều lại đây tham dự náo nhiệt, lúc này mới dùng xong bữa tối liền một người một mình đi ra. Hơn nữa, ở tuổi của y còn cầm mặt nạ nhỏ trong tay làm cái gì? !
Y cũng không phải Tiêu Nhân, còn mang tấm lòng son, đi dạo hoa đăng còn mua một đống đồ chơi lặt vặt.
Các lão đại giang hồ còn đang bí mật họp để đối phó với y chắc chắn cũng không ngờ y sẽ cảm thấy hứng thú với một lễ hội tầm thường bình dân như vậy, ngoài trăm dặm chạy tới tham gia hội đèn lồng! Đây quả thực rất thân dân được chứ? ! Căn bản không xứng đôi với thân phận ma đầu của y a!
Ma giáo giáo chủ nên ở trong sào huyệt bí ẩn của y, âm trầm lên kế hoạch diệt sạch danh môn chính phái, sau đó thành thành thật thật chờ giang hồ chính nghĩa bọn họ bao vây tiễu trừ, ngươi đi ra nhìn hoa đăng cái gì a!
Cũng may mắn bọn họ không biết, nếu không nhất định sẽ rụng tròng mắt.
Tiêu Nhân lại không cảm thấy Vũ Văn Quyết ở chỗ này có gì không đúng, ma giáo thì sao vậy? Ma giáo không cần ăn tết sao? Kiếp trước đến nguyên đán hắn còn chuyên môn mang anh em chạy đến thủ đô xem đại hội pháo hoa đó! Đều là phần tử xã hội đen cả, dù ở thời đại nào thì có thể khác nhau bao nhiêu?
Đúng vậy, hắn đã sớm biết Vũ Văn Quyết là người của Minh giáo, trước khi Đỗ Cảnh Thiên tập kích chùa Bích Nguyên trước hắn đã đoán được, thậm chí còn đoán được thân phận của y hẳn không thấp, phải là một cán bộ cao tầng linh tinh .
Hắn chưa bao giờ nghĩ đối phương chính là giáo chủ Minh giáo tân nhậm.
Cũng sẽ không ngờ lần này Hoàng Bác Tri cùng giang hồ hội tụ là muốn xử đối phương.
Vì thế, bây giờ trong lòng hắn chỉ có tha hương ngộ cố tri mà vui vẻ, tuy rằng đối phương không có mặt nạ nhỏ làm hắn có chút sầu.
Tiêu Nhân quay đầu đối diện thằng nhóc con đang nhìn mình chằm chằm, buồn rầu nói: "Thúc thúc kia cũng không có mặt nạ nhỏ, nhóc xem như vậy được không, thúc thúc cho nhóc một cái khác nhưng nhóc không thể muốn hai cái !"
Tiêu Nhân tận lực nhấn mạnh, nếu hắn đổi đồ vật khác cho nhóc con này nhưng nó vẫn tiếp tục đòi gấp bội thì hắn chỉ có nước khóc, xem ai khóc hơn ai.
Đứa bé kia xoay chuyển đầu óc, tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu: "Được rồi, nhưng phải là một cái lớn!"
Thằng nhóc con này! Tiêu Nhân liếc trắng mắt xem thường, thật sự là một chút mệt cũng không chịu.
Tiêu Nhân lại lấy ra một cái mặt nạ lớn từ đống chiến lợi phẩm của hắn đưa cho đứa nhỏ.
Nhóc con này vừa thấy mặt nạ lớn như vậy, còn lớn hơn cả mặt nạ nhỏ, màu sắc còn sặc sỡ thì liền vừa lòng , cầm ở trong tay không buông.
Vũ Văn Quyết nhìn thực muốn bật cười, nhưng vẻ mặt xui xẻo của Tiêu Nhân làm y không thật sự bật cười ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn.
Y ho nhẹ một tiếng: "Là con cái nhà ai, người nhà của nó đâu? Ngươi từ chỗ nào nhặt được nó?"
"A?" Tiêu Nhân mờ mịt ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Quyết, cảm thấy tư thế này có chút bị đối phương từ trên cao nhìn xuống, hắn liền đứng dậy.
Hắn đứng dậy liền đứng lên, tay còn vô ý thức dùng sức bế đứa bé kia lên.
Đứa bé kia tuy rằng bị thúc thúc hư hỏng đoạt ăn, nhưng kiếm một cái tiểu mặt nạ và mặt nạ lớn cũng ngoan ngoãn để Tiêu Nhân ôm vào ngực, chính mình thưởng thức cái mặt nạ xinh đẹp kia.
Tiêu Nhân đứng lên đối diện Vũ Văn Quyết, hỏi: "Nhặt được đứa trẻ này ở đâu? Đây không phải là cửa nhà nó sao?"
Vũ Văn Quyết kinh ngạc nhướng mày nhìn hắn, ý là 'ngươi xác định', y liếc về phía cổng đứa bé kia vừa ngồi, ý bảo Tiêu Nhân tự nhìn.
Tiêu Nhân theo ánh mắt của y nhìn lại, lúc này mới phát hiện cánh cửa kia treo một cái khóa đồng lớn! Hiển nhiên ngôi nhà này vốn không người.
Tiêu Nhân giật mình, hắn cúi đầu nhìn bị đứa bé bị hắn ôm vào trong ngực: "Nhóc con, nhà nhóc ở đâu? Đây không phải là nhà nhóc sao?"
Đứa bé nghiêng nghiêng đầu nói: "Không là nhà của ta."
Lúc này Tiêu Nhân trợn tròn mắt, hắn thấy đứa nhỏ cứ ngồi ở cửa liền cho rằng đây là nhà của nó, vốn không ngờ vị này chính là nhi đồng lạc người thân.
"Nhóc biết nhà mình ở đâu không?" Tiêu Nhân vừa hỏi ra đã cảm thấy chính mình ngớ ngẩn, đứa trẻ nhỏ như vậy, rời khỏi nơi quen thuộc thì có mấy đứa có thể tìm được nhà mình .
Quả nhiên đứa bé kia mê mang lắc đầu.
Lúc này Tiêu Nhân đau đầu .
Làm thế nào đây?
"Không phải ngươi đang giúp đứa nhỏ này tìm người thân sao?" Vũ Văn Quyết nghi hoặc, hắn biết sư phụ người này luôn luôn yêu cầu hắn làm việc thiện, thấy hắn dỗ dành một đứa trẻ không có phụ huynh theo bên người, cứ vậy liền cho rằng hắn đang giúp đứa nhỏ tìm thân nhân.
"Hả? A. Ta đang giúp nó tìm." Tiêu Nhân ngẩn ra, sau đó vô cùng khẳng định gật đầu.
Dưới cơn khó chịu nảy sinh lòng ác đi đoạt đồ ăn vặt của anh bạn nhỏ không thành còn bị đối phương áp chế bồi thường gấp đôi gì đấy, làm một thiếu hiệp trừ ma đầu hành chính nghĩa, Tiêu Nhân thật sự không thừa nhận có chuyện như trên.
"Gia đình lạc đứa nhỏ hẳn giờ cũng thực lo lắng, có lẽ rất dễ nhận ra." Vũ Văn Quyết phân tích.
Tiêu Nhân cảm thấy có đạo lý, liền ôm đứa nhỏ đi ra ngõ nhỏ yên tĩnh không có một bóng người, vài bước liền ra tới đường cái, Tiêu Nhân nhìn về phía hồ nước, chần chờ một chút vẫn quay đầu đi hướng trái ngược.
Hắn chờ ở bên kia hẳn là có thể chờ được người.
Cũng may mắn, mới đi vài bước về phía đám người đông đúc liền thấy một nam tử trung niên sắc mặt lo lắng chen ra khỏi đám người, miệng còn hô: "Hổ tử! Hổ tử! Cháu ở đâu?"
Đứa nhỏ bị Tiêu Nhân ôm thấy người nọ liền kêu: "Ông ơi ông ơi!"
Tiêu Nhân trừng mắt, còn trẻ như vậy đã lên chức ông?
Người trung niên chuyển đầu nhìn xung quanh liền thấy ba người bên này, hắn ba bước hóa thành hai chạy tới, vươn tay liền ôm đứa nhỏ: "Hổ tử! Ông tìm được cháu rồi!"
Tiêu Nhân buông tay để hai ông cháu đoàn viên.
Nam tử trung niên bế ôm cháu của mình liền xoay thân gập người cảm ơn Tiêu Nhân và Vũ Văn Quyết: "Đa tạ hai vị công tử! Đa tạ hai vị khán hộ cháu của ta."
Theo nam tử trung niên cúc cung nói lời cảm tạ, hệ thống như có thể nhân cách hóa của Tiêu Nhân không cam không muốn miễn miễn cưỡng cưỡng phát cho hắn một gợi ý: làm việc thiện, + điểm nhân phẩm.
Thấy không! Tiêu Nhân ngầm vui vẻ trong lòng.
Hắn mỉm cười ha ha, trong sáng nói: "Công nhấc tay, có gì đâu!"
Người trung niên thiên ân vạn tạ, tâm tình buồn bực của Tiêu Nhân triệt để rộng thoáng .
Rốt cục vẫn không tổn thất giá trị nhân phẩm, ngược lại kiếm hơn .
Lần này Tiêu Nhân đã bị giáo huấn , về sau không bao giờ nhất thời xúc động .
Lần đầu tiên hắn biết bất đắc dĩ làm ác cùng có ý định làm ác có mức độ trừng phạt không giống nhau.
Ngày đầu tiên vừa tới hắn không có đồng nào, đoạt bánh nướng của hai đứa nhỏ, lúc đó bị trừ điểm mà thôi.
Hôm nay không giống , bị trừng phạt, ngay cả đứa bé kia khóc cũng rụng điểm nhân phẩm, hơn điểm cứ như vậy không có.
Tiêu Nhân vui vẻ, tùy tiện gặp gỡ một đứa bé đi lạc đường cũng kiếm được điểm, chẳng lẽ bây giờ hắn đã luyện được đôi mắt tùy ý sẽ phát hiện điểm nhân phẩm?
"A Quyết! Khó được ở chỗ này vô tình gặp được, không bằng chúng ta cùng đi uống một chén?" Tiêu Nhân tiêu sái xoay người, dũng cảm nói.
"Đang có ý này." Vũ Văn Quyết mỉm cười, gật đầu phụ họa.
Không biết vì sao gặp được Tiêu Nhân, tâm tình của Vũ Văn Quyết đích xác trong sáng rất nhiều, lo lắng vẫn luôn đặt ở trong lòng cũng giảm bớt .
Hai người xuyên qua đám người chật chội, trực tiếp vào một tiệm rượu, ngồi ở nhã gian lầu hai gọi ba món ăn, kêu rượu phương bắc Tiêu Nhân thích uống, hai người liền tán gẫu.
"A Quyết, sao huynh lại ở nơi này?" Tiêu Nhân tò mò hỏi.
Lần này giang hồ hoạt động chính là chính đạo bao vây tiễu trừ đại ma đầu, Vũ Văn Quyết là tiểu cán bộ của Minh giáo sao cũng xuất hiện ở chỗ này.
Nếu Tiêu Nhân nghĩ lại hẳn sẽ nhận thấy việc này kỳ quái. Đáng tiếc lúc hắn không gặp phải tự thân nguy cơ cùng ích lợi thì sẽ không dùng âm mưu luận suy nghĩ rắc rối đâu đầu với bằng hữu.
Nhưng Vũ Văn Quyết không giống, bây giờ y quả thực là chim sợ cành cong, tuy rằng cảm thấy Tiêu Nhân là người ngoài giáo hẳn không ảnh hưởng gì nhưng y vẫn cẩn thận không nói quá nhiều: "Ta gần đây luôn luôn nấn ná ở phụ cận, mấy tháng nay đều ở nơi này." Y nhìn Tiêu Nhân gật gật đầu lại hỏi: "Vậy còn ngươi? Là vì cái gì?"
"Ta cùng một tiền bối tới đây làm một ít chuyện." Tiêu Nhân đơn giản nói điểm chính.
Hắn vẫn chờ gϊếŧ đại ma đầu phân một ly canh, cho dù đối phương là bằng hữu nhưng dù sao Vũ Văn Quyết cũng xem như người của ma đạo, lỡ tiết lộ tin tức gì dẫn đến kế hoạch của Hoàng Bác Tri bọn họ phá sản thì không tốt.
"A." Vũ Văn Quyết nhìn Tiêu Nhân không muốn nhiều lời cũng khẽ gật đầu.
Ngoài mặt tuy không tỏ vẻ gì nhưng kỳ thật tâm tư của y rất nặng, tâm nhãn nhiều, hiện tại lại vô cùng mẫn cảm nên Vũ Văn Quyết bắt đầu nghĩ nhiều .
Tiêu Nhân tuy vô cùng chú ý đúng mực, nhưng nếu không vì có chuyện gây trở ngại, với tính cách của hắn hẳn là sẽ không giấu diếm y cái gì, vị tiền bối kia đến làm chuyện gì, hắn sẽ nói với y.
Chuyện gì lại làm hắn giấu diếm?
Vũ Văn Quyết đè xuống nghi hoặc, trò chuyện với Tiêu Nhân vui vẻ.
Bởi vì trong lòng Vũ Văn Quyết có nghi vấn, hai người rất khó thật sự trò chuyện vui vẻ với nhau, Tiêu Nhân không quá mẫn cảm cũng có thể cảm nhận được Vũ Văn Quyết không yên lòng.
Hắn có chút tiếc hận, khó được gặp gỡ Vũ Văn Quyết, cố tình hắn đang chờ đi xoát đầu của đại ma, hai người không thể ở chung nhiều mấy ngày, đoạn thời gian trước hai người ở chung thoải mái vui vẻ phong phú cỡ nào a.
Hai người nói một hồi liền cáo biệt, đều lưu luyến vì lần gặp mặt vội vàng này.
Tiêu Nhân trở về nơi hắn đặt chân, Vũ Văn Quyết thì vận khinh công hướng về biệt trang bí ẩn.
Ngày hôm sau, Tiêu Nhân ngủ dậy mới gặp được Hoàng Bác Tri cùng tam kiệt họp hành cả đêm, trong mắt bốn người đều mang nhiều tơ máu.
Hoàng Bác Tri thấy hắn vội vàng bắt chuyện, ngồi xuống bắt đầu dùng cơm.
Ông vừa ăn vừa nói: "A Nhân, ngươi tới vừa lúc, chúng ta đang muốn chuyển địa điểm, nơi này bây giờ cách nơi ma đầu cư trú có chút gần, chúng ta lập tức muốn vào núi."
Tiêu Nhân chấn hưng tinh thần, rốt cục cũng tới, một gói điểm nhân phẩm tuyệt vời đang ngoắc hắn!
Tiêu Nhân vội vàng hỏi: "Nghĩa phụ, lần này chúng ta rốt cuộc đối phó đại ma đầu nào a?"
Hoàng Bác Tri nhìn nhìn, lại nhìn tam kiệt, nói: "Cũng tốt, dù sao cũng đến, nói cho ngươi biết cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng trước."
Tiêu Nhân nghiêm túc nghe.
"Lần này chúng ta sẽ đối phó tân nhậm giáo chủ của Minh giáo vừa trải qua nội loạn!" Hoàng Bác Tri nói trịnh trọng.
"Minh, Minh giáo ?" Tiêu Nhân thất kinh cà lăm.
"Tiêu đệ, sao lá gan ngươi nhỏ như vậy, nghe Minh giáo liền dọa phá mật?" Hồ Túc khinh bỉ nói.
"Ta mới không phải bị dọa phá mật!" Tiêu Nhân phản bác, "Chẳng qua ta thật bất ngờ mà thôi!"
Đúng vậy, hắn thật sự rất bất ngờ, thật không ngờ lần này Hoàng Bác Tri đối phó chính là Minh giáo của Vũ Văn Quyết! Mà cố tình ngay đêm qua hắn còn gặp phải Vũ Văn Quyết - người Minh giáo.
"Ngươi ngoài ý muốn cũng thực bình thường." Hoàng Bác Tri hiểu rõ gật gật đầu, lại nghĩ sai phương hướng của hắn, "Minh giáo từ bốn mươi năm trước bị ngũ đại môn phái liên hợp bao vây tiễu trừ lại không công mà về, khí thế ở trên giang hồ vẫn luôn thịnh. Rất nhiều năm qua đã có rất ít môn phái đi trêu chọc bọn họ ."
Sắc mặt Tiêu Nhân phức tạp nhìn vẻ mặt sáng ngời của Hoàng Bác Tri, ông tràn đầy tự tin tiếp tục nói: "Nhưng gần đây lại khác, giáo chủ tiền nhiệm đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, giáo chủ tân nhiệm vội vàng thượng vị, nội giáo trải qua nội loạn, tân giáo chủ né tránh ra ngoài dưỡng thương, có thể thấy Minh giáo bây giờ hết sức bấp bênh."
Lúc này Tôn Tuệ Lễ cảm xúc tăng vọt nói: "Không sai, tân nhậm giáo chủ trọng thương chưa lành, lúc này cửu minh thần công vừa mới tiến cảnh tầng bảy, đúng là thời cơ tốt nhất để gϊếŧ y!"
Biểu cảm của Tiêu Nhân quái dị, hắn hỏi: "Làm sao biết được kỹ càng tỉ mỉ như vậy? Tin tức như vậy không phải đều bị che dấu bí mật sao? Có thể có bẫy rập gì không?"
Hoàng Bác Tri tán dương nhìn hắn: "A Nhân cảnh giác như vậy rất tốt. Nhưng đây là tin tức do nội tuyến cung cấp, tuyệt đối không sai."
"Nội tuyến?"
"Không sai, là một người bên cạnh giáo chủ nhưng trong lòng có ý làm phản!" Hoàng Bác Tri nói --