Cậu thanh niên họ Mạc bội phục không phải vì cái gì đặc biệt mà chỉ bởi y cảm thấy Tiêu Nhân tuổi trẻ, kinh nghiệm giang hồ lại phong phú gấp mấy lần bản thân y.
Chính xác là do y hiểu lầm.
Trước giờ thanh niên vẫn được sư phụ truyền dạy kinh nghiệm giang hồ, nhưng hết thảy đều từ phong cách hành sự của sư phụ y truyền xuống.
Đem so sánh với kẻ vẫn tiếp xúc với tầng chót cùng của xã hội là Tiêu Nhân, tất nhiên mớ thủ đoạn hạ lưu này hắn sẽ quen thuộc hơn nhiều lắm.
Chẳng qua, hiểu lầm này hoàn toàn có lợi cho Tiêu Nhân.
"Quả nhiên, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nhờ có tiểu huynh đệ ta mới lần ra đầu mối nhanh tới vậy." – Thanh niên cảm thán.
"Giờ nói mấy cái này hãy còn sớm, chúng ta đi mau thôi, lỡ như đến trễ chúng lại đem món kia tẩu tán mất." – Tiêu Nhân vẫn không yên tâm nói.
"Phải phải phải." – Thanh niên giật mình, mội vàng giục Tiêu Nhân dẫn đường.
Mấy hôm nay Tiêu Nhân toàn chạy qua chạy lại trong khu này, tự nhiên là biết chỗ, chỉ rẽ qua rẽ lại vài lần đã tìm tới tận ổ lũ trộm.
Tới nơi rồi, thanh niên xông vào đầu tiên, theo lý thường lẽ ra hắn còn tiên lễ hậu binh, báo danh rồi mới tính tiếp.
Nhưng, cũng chẳng rõ tại sao, đối diện thiếu niên còn nhỏ hơn mình, y lại không đè nổi cảm xúc muốn thể hiện một phen, kéo lại phần chênh lệch do khuyết thiếu kinh nghiệm giang hồ ban nãy.
Nếu có một lão giang hồ giàu kinh nghiệm nhìn thấy cảnh này, tất sẽ cười mắng y một tiếng "Đồ háo thắng", thậm chí vị sư phụ của y còn có thể ca cẩm một phen, ai lại vì một chút hiếu thắng tranh hơn mà quên mất cảnh giác, tùy tiện xông vào chỗ mình không quen thuộc.
Cũng may chỉ là địa bàn của một tên côn đồ vùng này, không có nhân vật nào vượt ngoài khả năng ứng đối của y.
Thằng nhóc thấy y thì hét một tiếng, biết đã bị khổ chủ tìm tới cửa, nó run run lùi sát tới vách tường.
Tên đầu lĩnh lại cứng cổ chửi một tiếng, xông tới đánh đấm.
Thanh niên giao thủ với tên đầu lĩnh, hắn chỉ có một chút năng lực nhưng chiêu thức vô sỉ tới cùng cực, chọc cho cậu thanh niên vừa rời sư phụ ra hành tẩu giang hồ buồn bực, xuất một chiêu đập hắn đo đất, nhìn lại thì hắn đã hít thở không xong.
Thanh niên nhìn hắn, hơi hối hận, rồi lại lập tức ngăn mình mềm lòng.
Đây là giang hồ.
Bắt tại trận, chặt tay còn coi là nhẹ, khổ chủ tìm tới tận cửa, tự nhiên có quyền xử trí toàn bộ.
Ai bảo bọn họ không có mắt, chọc tới kẻ ngàn vạn không nên chọc.
Thanh niên một thân sát khí, hùng hổ bước tới chỗ thằng nhóc dưới chân tường, nắm cổ áo nó.
"Đồ của ta đâu?" – Y trừng mắt hỏi.
Thằng nhóc sợ đến độ tè cả ra quần, còn tưởng mình sắp theo tên cầm đầu dạo chơi địa phủ, nước mắt nước mũi khóc lóc xin tha, từ ngữ cũng lắp ba lắp bắp không sao nghe rõ.
Tiêu Nhân vào cửa chậm một chút, còn bị màn gϊếŧ chóc dọa ngây người.
Hắn nào có tấc lòng bồ tát chi đâu, mấy người này lăn lộn trong giới hắc đạo, đi đêm cho lắm, sớm muộn gì cũng phải gặp ma, chỉ là một mạng người cứ thế mất đi ngay trước mắt khiến hắn không khỏi cảm thán.
Mặc dù hắn là một ác nhân, làm đủ chuyện từ bán bạch phiến, cờ bạc, x... đầu độc mầm non của tổ quốc nhưng tay hắn chưa từng dính máu — hắn chợt có cảm giác nếu không bị thiên đạo tóm, kỷ lục không gϊếŧ người này chắc cũng chẳng giữ được lâu.
"Đây chính là cái gọi là giang hồ mà mày mơ ước đó, Tiêu Nhân!" – Hắn nói với chính mình, "Phải thời thời khắc khắc ghi nhớ đầu mày đang treo bên lưng quần."
"Đại hiệp tha mạng tha mạng — Tôi cũng là bất đắc dĩ mới trộm đồ của ngài, nếu hôm nay không thu hoạch được gì tiểu thất sẽ bị bán đi mất!" Thằng nhóc nhắm mắt nhắm mũi khóc hu hu.
Thanh niên vừa mới gϊếŧ một mạng người, bây giờ y có chút do dự. Mà, Tiêu Nhân nghe thằng nhóc nói xong, lập tức chạy tới kéo tay y.
Loại chuyện có nội tình này, hắn thích nhất.
Và đây chính xác là một câu chuyện kinh điển của kinh điển (đầy máu chó).
Nói trắng ra, tên đầu lĩnh là lưu manh trong đám lưu manh, mấy năm trước phía nam đại hạn, vô số người lưu lạc tới đây, khi đó hắn giả vờ hảo tâm, nhận nuôi không ít trẻ con, nhưng, đợi tới khi mấy người lớn đã chết gần hết, hắn liền lộ mặt thật.
Con gái bán vào kỹ viện, con trai thì trực tiếp đào tạo thành móc túi hoặc ăn mày.
Số tiền bán đám con gái mòn dần, hắn lại bắt đầu bán tới đám con trai.
Thằng nhóc này vì ngăn hắn bán đám trẻ còn lại nên đành liều mạng trộm tiền những người qua đường về cung cấp cho hắn.
Thanh niên nghe rồi cũng không trách nó, nếu không phải y quan niệm nghĩa tử là nghĩa tận, y còn muốn tiên thi () một phen.
Như để làm chứng cho thằng nhóc, năm sáu đứa trẻ chen vào trong phòng, đứa lớn nhất tầm , , đứa nhỏ nhất chỉ mới tuổi. Đám trẻ con vây quanh thằng nhóc, sợ sệt nhìn hai người.
Tinh thần Tiêu Nhân chấn động, cmn một nùi điểm nhân phẩm!
"Ngươi biết tên kia bán lũ nhóc tới đâu không?" – Thanh niên hỏi.
"Tôi không biết." – Thằng nhóc lắc đầu "Mỗi lần hắn đều đem người bán đi vùng khác."
"Thôi vậy, các ngươi cầm số ngân lượng này. Ssau này không được trộm cắp nữa, tuổi tác ngươi không nhỏ, tìm một nghề đàng hoàng mà làm." Thanh niên lấy một ít ngân lượng trong túi tiền vừa thu hồi đưa cho nó.
Tiêu Nhân thấy y độ lượng như thế liền an tâm một chút, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi. Xem ra nùi điểm nhân phẩm này rơi vào tay hắn chắn rồi.
Tiêu Nhân nhìn y, hỏi: "Huynh đệ, ngươi cầm lại ngọc bội chưa?"
"Đa tạ tiểu huynh đệ quan tâm, ngọc bội ở trong này." Thanh niên cười cười, giơ lên miếng ngọc bội trong túi tiền.
"Đã là vật quan trọng, ngươi nên giấu riêng trong người thì hơn." – Tiêu Nhân nói.
"Con người ta hay quăng đồ bừa bãi, mấy món linh tinh trên người rất hay ném mất nên phải cất chung vào một nơi." – Thanh niên nói với vẻ bất đắc dĩ.
Lần đầu tiên Tiêu Nhân gặp một người tính tình như thế, không khỏi thú vị nhìn y thêm vài cái.
Rồi, hắn quay sang hỏi thiếu niên: "Tên kia đã chết, ngươi đèo bòng đám nhóc này, có tính toán gì không?"
Thằng nhóc cầm mấy lượng bạc thanh niên vừa cho trong tay, ngẫm nghĩ: "Tôi định cùng đám đệ đệ tiếp tục sống ở đây, tôi có thể tìm công việc gì đó trên trấn."
Tiêu Nhân nhướng mày, ra vẻ lo nghĩ: "Ngươi đã nói mình trộm cắp trong trấn lâu ngày, giờ ngươi tìm nổi công việc sao?"
Thằng nhóc còn đang mơ tới một tương lai tốt đẹp đã bị câu hỏi của Tiêu Nhân làm giật mình.
"Căn bản ngươi không nghĩ tới chuyện tên đầu lĩnh trước giờ không có chút tiếng thơm trong trấn, ngươi lại theo nghề đạo chích lâu nay, đành là trộm kẻ qua đường, nhưng người trên phố đều đã biết rõ ngọn nguồn, họ còn dám thuê ngươi sao?"
"Điều này cũng đúng, tiểu huynh đệ có biện pháp nào không?" – thanh niên hỏi.
"Cho dù ngươi muốn ở lại đây, đã không có thu nhập, mấy mươi lượng bạc này chẳng đủ dùng tới khi đám nhóc thành gia lập nghiệp. Chẳng lẽ ngươi muốn bọn chúng phải lưu lạc giang hồ?" – Tiêu Nhân nói tiếp.
"Đại hiệp, xin người giúp chúng tôi với" – Rõ ràng tên nhóc đã bị lời của hắn làm cho dao động, bắt đầu lo lắng hỏi dò. Nó đã không còn là một thằng nhóc lo chưa tới, chỉ cần có thể dùng sức lao động, sẽ không phải lo lắng tới miếng cơm ăn. Nhưng trừ nó ra, đám trẻ còn lại phải làm sao?
"Nếu ngươi đã cầm số ngân lượng này, tốt nhất nên về chốn thôn quê, mua mấy mẫu ruộng tốt. Nếu bản thân ngươi không biết cày cấy, cho người khác thuê, mỗi năm cũng thu được ít lương thực, đủ cho ngươi nuôi chúng lớn."
Thằng nhóc hoàn toàn không ngờ Tiêu Nhân sẽ đưa ra đề nghị này nên trố mắt nhìn hắn.
"Ngươi biết chữ không?" – Tiêu Nhân lại hỏi.
Rõ ràng câu hỏi này lại kích động nó, nó lắc đầu: "Tôi không biết."
"Tuổi ngươi chưa lớn, về thôn quê, có nhà cửa ruộng đất rồi, không còn lo lắng tới miếng cơm thì tới trường làng học chữ, học tính. Con người vốn dễ quên, đợi qua vài năm, mọi người quên tên đầu lĩnh rồi, ngươi lại lên trấn tìm việc. Khi đó, ngươi biết chữ, lại biết tính toán, còn lo không kiếm được chỗ làm tốt sao?"
Thanh niên cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Tiêu Nhân đắc ý nói tiếp: "Các ngươi vì thiên tai mà lạc mất cha mẹ, những chuyện này vốn nên là người nhà làm thay, nhưng bây giờ bù đắp hãy còn chưa muộn, đọc sách vài năm, nói không chừng lại xuất hiện thêm tú tài lão gia..."
Tên nhóc bị lời Tiêu Nhân kích động đến hưng phấn đỏ ửng cả khuôn mặt, trái tim đập dồn dập, không ngớt gật đầu: "Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý!"
Tiêu Nhân để chúng thu dọn đồ đạc, bản thân hắn thì cùng thanh niên xử lý hậu sự cho tên đầu lĩnh.
Sư phụ của thanh niên có chỉ dẫn bao nhiêu kinh nghiệm giang hồ cho y cũng không nhắc tới việc đã gϊếŧ người còn giúp người nhặt xác.
Y theo sau Tiêu Nhân, lần này thực sự là tán thưởng từ chân tâm: "Giờ thì Mạc mỗ thực sự phục rồi, tiểu huynh đệ không chỉ giàu kinh nghiệm giang hồ, đến xử sự cũng cho đáo hơn ta nhiều lắm."
Tiêu Nhân bày ra nét cười chân thành kiểu mẫu trên khuôn mặt trăm phần trăm chính trực: "Chỉ là cân nhắc vấn đề từ góc độ bất đồng mà thôi, Mạc huynh đệ là nhân sĩ giang hồ, tự nhiên sẽ xử lý vấn đề sảng khoái, tự tại, nhưng đám nhóc này mấy năm trước hãy còn được cha mẹ chúng chở che, trải qua ngày tháng an bình dệt vải cấy cày. Bọn chúng không có danh sư bảo ban, chỉ có thể theo tay trùm trộm cắp học cướp giật, sau này cũng chỉ có nước trộm gà bắt chó sống qua ngày, tới khi gặp người lợi hại, hành sự không thành, phải đem tính mạng bồi thường cũng hoàn toàn có thể. Nếu cha mẹ chúng còn sống cũng sẽ không muốn thấy con cái mình trải qua những ngày tháng như thế."
Thanh niên còn tưởng Tiêu Nhân đang nhắc khéo hành động lỗ mãng của mình lúc nãy nên xấu hổ cúi đầu.
"Nên mới nói, nếu có cơ hội, để bọn chúng sống những ngày bình dị mà hạnh phúc vẫn hơn." – Tiêu Nhân nói "Không nên để chúng liếm huyết sống đao."
"Tiểu huynh đệ thực sự biết nghĩ cho người khác." Thanh niên bày ra vẻ nghiêm túc, "Tại hạ Mạc Vũ Hân, còn chưa thỉnh giáo?"
"Tên ta là Tiêu Nhân." – Tiêu Nhân cười xán lạn.
Trong lòng lại vẽ một chữ V to tướng, có thể nói hắn đã làm cho vị hiệp nhị đại () có chứng nhận COCC phải ngước nhìn rồi.
Đậu xanh rau má, hồi xưa ông đây là chuyên gia cày xới đống xuyên không chủng điền à!
—————–
Tiên thi: đánh xác chếtHiệp nhị đại: COCC có cha/sư phụ là đại hiệp
LTG: Phong cách võ hiệp tức động một cái liền quơ tay đập chết người.
Bổn văn đảm bảo từ đầu đến cuối truyện có vô số người chết, lời này thay cho một trong (vô) số cảnh báo.