Cầm ma? Còn là Tuyệt Tình cầm ma?
Gần như không cần Vũ Văn Quyết kể rõ, chỉ cần nghe bốn chữ này Tiêu Nhân cũng đủ biết vị tiền bối kia chắc chắn phải là một vị cao thủ ma đạo có số phận long đong.
Nếu vị kia mà thuộc chính đạo, người đời đã gọi bằng cái tên dễ nghe như là cầm thánh, cầm tiên gì rồi.
Mà gọi là Tuyệt Tình, có thể suy ra tâm lý người nọ không quá bình thường, chứng tỏ là cuộc đời không được tốt đẹp cho lắm.
Cách suy luận của Tiêu Nhân thực không hổ danh là kẻ được Mạc Vũ Hân coi như cảnh sát.
Hắn vừa ngẫm nghĩ vừa nghe Vũ Văn Quyết kể chuyện, mà sự thực cũng không khác nhiều so với những gì hắn nghĩ.
"... Tuyệt Tình cầm ma là một vị nữ tiền bối, một đời gặp toàn bất hạnh, người không xinh đẹp, tuổi nhỏ tang cha, thiếu thời tang mẹ, sau khi kết hôn lại bị trượng phu chán ghét, đuổi về nhà. Thế là người rời nhà du lịch, rồi gặp kỳ ngộ. Đến nay vẫn không ai biết người học được một thân võ nghệ bằng cách nào, nhưng thiên phú của người không ai có thể so sánh, người tự sáng tạo một bộ cầm pháp, lại dùng một loại vẫn thiết đặc biệt tạo ra một thanh thất tình cầm. Vì tao ngộ thời niên thiếu mà tính tình vị nữ tiền bối này vô cùng cổ quái, lại còn bị một tên sở khanh lừa gạt, khi phát hiện, người đại khai sát giới, khiến võ lâm chính đạo chán ghét hoàn toàn. Sau, người tự xưng là Tuyệt Tình cầm ma, lối hành xử càng ngày càng táo bạo, nam nhân chỉ cần có chút sơ ý trước mặt nàng liền mất mạng. Về sau, thậm chí chỉ cần thấy hai người yêu nhau, tới sau cùng ngay đến sư huynh muội đi cùng nhau người cũng không bỏ qua." – Vũ Văn Quyết bình thản kể – "Kết cục chọc cho chính đạo liên thủ vây công, Tuyệt Tình cầm ma mất, tung tích thất tình cầm không ai rõ."
Vũ Văn Quyết nhẹ vuốt ve sợ dây đàn, rõ ràng vô cùng trân trọng nó.
Tiêu Nhân không có mấy hứng thú với cuộc đời Tuyệt Tình cầm ma, trong mấy tác phẩm nghệ thuật hiện đại, số nữ chính nữ phụ có cuộc đời thê lương bi thảm hơn nàng nhiều không kể xiết, chuyện của nàng tính ra chẳng có gì là mới mẻ. Thứ khiến hắn thực sự hứng thú là cây đàn nọ.
"Sợi này màu đỏ, sợi ngươi cho ta màu lục, mấy sợi còn lại thì sao?" – Tiêu Nhân hỏi.
"Bảy sợi dây đàn của thất tình cầm chia bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím." – Vũ Văn Quyết đáp – "Đến nay đã trăm năm, không còn ai biết cách chế tác cầm huyền, cũng không ai rõ nguyên liệu tạo nên nó là gì nữa."
Tiêu Nhân kéo sợi dây đàn trên tay Vũ Văn Quyết giơ ra trước mặt xem kỹ, dây đàn nhìn mỏng mảnh, để ngay trước mắt mới thấy nó được bện thành từ những sợi kim loại còn mảnh hơn.
Tiêu Nhân vô cùng ngạc nhiên, không ngờ thời đại này có thể chế ra sợi kim loại mảnh đến thế, không những vậy, màu sắc lại còn mỗi sợi mỗi khác. Hắn nghĩ nghĩ, cái này hẳn là do mấy thứ phụ gia cho vào trong từng sợi khác nhau, nhưng rốt cuộc là thứ gì thì hắn đoán không ra nổi.
Hắn dám ngang nhiên giật lấy vũ khí của y ngay trên tay y!
Vũ Văn Quyết bó tay khi đối diện khuôn mặt tò mò một cách tự nhiên của Tiêu Nhân, chẳng lẽ hắn không biết đây là loại chuyện phạm vào cấm kỵ cực kỳ nguy hiểm hay sao?
Nào có ai chưa được chủ nhân đồng ý đã thuận tay lấy luôn vũ khí của người ta lại còn vô lễ không khỏi lấy một tiếng như hắn.
May mà Vũ Văn Quyết biết có đôi khi Tiêu Nhân thực sự không biết mấy thứ thường thức này nên không tức giận nhưng vẫn vì thế mà không hài lòng.
"Công nghệ chế tạo thực không tệ." – Tiêu Nhân còn hồn nhiên không biết, chỉ lo khen sợi dây đàn trên tay.
Vũ Văn Quyết nói với vẻ bất đắc dĩ: "Công nghệ này hiện giờ thất truyền rồi."
"Hử?" – Tiêu Nhân ngẩng đầu nhìn y, Vũ Văn Quyết vỗ trán.
"Ta nói ngươi đó." – Vũ Văn Quyết xoa xoa chân mày – "Sau này chủ nhân chưa đồng ý thì đừng bao giờ thò tay lấy binh khí của người ta, làm như vậy sẽ khiến đối phương khó chịu."
"Hả?" – Tiêu Nhân giật mình, bấy giờ mới phát hiện hắn phạm phải chuyện mà người khác kiêng kỵ, "Xin lỗi, ta thực sự không biết."
"Vũ khí của người giang hồ với chủ nhân của nó mà nói là vô cùng quan trọng, lần sau ngươi không thể bất cẩn như vậy." – Vũ Văn Quyết gật đầu, xem như chấp nhận lời xin lỗi của Tiêu Nhân.
"Còn may, còn mau, may mà có người." Tiêu Nhân thở phào, may mà lần này là Vũ Văn Quyết, nếu không lần tới dám hắn bị người chặt tay lắm. "Cảm ơn."
Tiêu Nhân ôm quyền.
Vũ Văn Quyết bật cười, y cúi đầu, hai vai rung rung.
Ngay tới tiếng cười của Vũ Văn Quyết cũng cực nhỏ, nhưng Tiêu Nhân căn bản không hiểu tại sao y lại cười.
Bị người ta cười mà không hiểu tại sao thì không ai vui vẻ cho nổi.
Vũ Văn Quyết vui vẻ cười đủ rồi, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt bực bội của Tiêu Nhân: "Xin lỗi... thực ra lần trước gặp ngươi ta đã muốn nói..."
Khuôn mặt vừa ngẩng lên của Vũ Văn Quyết còn vương ý cười, hàng mi ánh mắt y như vẽ, tuấn tú phi thường, lúc này đuôi mắt lại ươn ướt, vương chút sắc hồng. Dù Tiêu Nhân là người hiện đại đã từng trông thấy đủ dạng mỹ nhân trên mạng cũng bị chấn động bởi mỹ sắc của y.
Đúng là yêu nghiệt, Tiêu Nhân than thầm.
"... Ngươi ôm quyền, ngược tay rồi." – Vũ Văn Quyết đưa tay lau khóe mắt.
"Hả?" – Tiêu Nhân trợn mắt – "Ngược?"
Vũ Văn Quyết gật đầu: "Ngược."
Phim truyền hình hại ta rồi!!! Tiêu Nhân gào thết trong lòng.
Dù da mặt hắn có thể coi là dày, lúc này cũng không khỏi đỏ ửng.
Nhục éo chịu được!
Mấy bộ tiểu thuyết hắn xem có bao giờ nói rõ phải ôm quyền ra sao? Đám nhân vật chính trong đó trước giờ không ai mắc lỗi này sao? Làm sao có thể! Toàn bộ là lỗi của tác giả! Mắc cái gì mà tác giả không viết cho rõ ràng một chút?
Tiêu Nhân giận cá chém thớt.
Hắn xấu hổ ngồi quỳ trên sạp, bất an chà chà hai đùi.
"Cái này... trước nay ta sống ở chỗ hẻo lánh, cho nên không biết..." – Tiêu Nhân giải tích.
Vũ Văn Quyết mím môi gật đầu.
Tiêu Nhân biết cái lý do này của hắn khó mà tin được, sống nơi hẻo lánh cũng không tới mức nghi thức thường dùng hàng ngày cũng làm sai đi?
Nhưng hắn không biết phải làm sao giải thích. Hắn cũng thắc mắc, tại sao lúc nhân vật chính trong mấy truyện khác giải thích thì lý lẽ hùng hồn vô cùng, tới lượt hắn giải thích lại nghe như đang nói dóc?!
Vũ Văn Quyết giật giật khóe miệng, khẽ ho một tiếng, nhịn xuống ý cười.
Y biết Tiêu Nhân không nói thực, cũng biết hiện giờ không phải lúc tìm hiểu, Tiêu Nhân đã nói như thế thì y cứ hay rằng thế. Trên người Tiêu Nhân ẩn giấu vô số bí mật, tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.
Vũ Văn Quyết rất thích tính cách Tiêu Nhân, tự nhiên y sẽ không đòi hỏi nhiều hơn.
Nếu là người bình thường, gặp một người bí mật đầy mình, nếu đối phương không giải thích rõ ràng, giữa đôi bên nhất định sẽ có khảng cách. Nhưng Vũ Văn Quyết hoàn toàn khác, y thích nhất là tự mình tìm tòi suy luận. Một Tiêu Nhân như thế lại càng khiến Vũ Văn Quyết hứng thú hơn.
Phát hiện từng bí mật của đối phương, chẳng phải là chuyện thú vị như giải câu đố sao?
Vũ Văn Quyết nheo mắt, hắng giọng, nói: "Không sao, học là được. Để ta chỉ ngươi, đây, bắt chước ta..."
Thái độ Vũ Văn Quyết ôn hào thân thiết, Tiêu Nhân lại nổi da gà da vịt toàn thân. Gặp phải một kẻ đã thành tinh như y không biết là hắn may mắn hay xui xẻo.
Một cái lỗ hổng lốn như thế bày ra ngay trước mắt, Vũ Văn Quyết không chọc thủng, tự nhiên Tiêu Nhân cũng sẽ kiên trì giả ngu tiếp.
Vũ Văn Quyết đưa một tay đặt lên trên bày tay kia, bày ra tư thế ôm quyền.
Tiêu Nhân nhìn kỹ, quả nhiên vị trí hai tay hoàn toàn đảo ngược với thủ thế ban nãy của hắn.
Không chỉ ngược, còn có mấy chỗ không giống.
Tiêu Nhân đưa tay bắt chước làm theo, lấy tay trái áp lên tay phải, để trước ngực, tay trái nắm lấy tay phải, hai lòng bàn tay áp vào nhau.
Tập tính văn nhân bên trong Vũ Văn Quyết trỗi dậy, thấy Tiêu Nhân làm qua loa cho xong thì nhíu mày không hài lòng.
Y nhổm dậy, rướn người qua bàn cờ giữa hai người, nắm hai tay Tiêu Nhân.
Nội lực Vũ Văn Quyết hơi lạnh, nhưng tay y lại rất ấm.
"Ngươi phải làm thế này, ngón tay này phải xiết chặt, lòng bàn tay trái phải áp sát bề mặt nắm tay phải." – Vũ Văn Quyết dùng thần thái nghiêm túc lấy tay nắm tay Tiêu Nhân, kéo bàn tay còn lại của hắn áp lên trên.
Tiêu Nhân cúi đầu nhìn kỹ bốn bàn tay đang xiết chặt, hắn còn sợ tái phạm cái sai lầm quá bó tay này nên thậm chí còn nghiêng đầu nhìn tư thế tay mình bên dưới tay Vũ Văn Quyết để nhớ cho kỹ.
Đầu hai người, vì Tiêu Nhân cúi xuống mà kề sát, nghe được cả hơi thở của đối phương.
Từ nhỏ đến lớn Vũ Văn Quyết chưa từng gần gũi với người nào như thế, ngay đến sư phụ của y cũng không.
Thể nghiệm thực sự mới mẻ, cũng không làm y chán ghét.
Vũ Văn Quyết vì Tiêu Nhân thân cận mà cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, y cố trấn tĩnh, bình thản sửa thủ thế cho hắn rồi thả tay ra.
"Như vậy." Vũ Văn Quyết nhìn lại, gật đầu thỏa mãn.
"Cảm ơn ngươi, A Quyết!" Tiêu Nhân cười híp mắt, trịnh trọng dùng hai tay đang ôm quyền bái y.
"Nhấc tay mà thôi." – Vũ Văn Quyết ngồi lại chỗ mình, nghiêng người dựa gối.
Tiêu Nhân học được cách ôm quyền chính xác nên vô cùng cao hứng, hắn thả lỏng thân thể, nghêng người ngả sang một bên, dựa vào thàng sạp.
"Nói tiếp chuyện ban nãy, sao cây đàn nọ lại rơi vào tay ngươi?" – Tiêu Nhân cảm thấy bầu không khí lúc này vô cùng tốt, tự nhiên muốn tiếp tục tán gẫu với Vũ Văn Quyết.
"Cây đàn này là một vị trưởng bối tặng nhân dịp sinh nhật ta." – y đáp.
Kỳ thực cây đàn này là một vị trưởng lão trong tổng giáo tặng cho nhân sinh nhật mười hai tuổi của y. Vũ Văn Quyết lại bâng quơ dùng bút pháp xuân thu lược bớt thân phận người tặng, chỉ đề cập thời gian cùng địa điểm.
"Lúc đó ngươi liền biết đây là thất tình cầm?" – Tiêu Nhân hiếu kỳ hỏi.
"Không. Nói ra cũng là duyên phận. Lúc đó cầm huyền bị ngụy trang, căn bản nhìn không ra dị thường. Về sau ta phát hiện tiếng cầm huyền phát ra vô cùng đặc biệt mới phá giải được bí mật của nó." – Vũ Văn Quyết híp mắt, nhớ lại phát hiện có chút buồn cười của năm xưa.
"Bí mật gì?"- ánh mắt Tiêu Nhân sáng rỡ.
"Mấy sợi dây đàn này rất dài, dài gấp mấy lần chiều dài bên ngoài của nó." – Vũ Văn Quyết chỉ dùng một câu đã nói toạc bí mật chiếc cầm – " Toàn bộ phần dây đàn còn lại đều giấu trong thân đàn. Tuyệt kỹ thàng danh của Tuyệt Tình cầm ma chính là mỗi sợi đây đàn ứng với một chiêu thức võ công, khi đối địch, người ôm cầm rút một sợi dây đàn. Loại công pháp nọ vô cùng hiếm thấy, cũng rất bị võ lâm chính đạo kiêng kỵ, vì người ta không biết chiều dài sợi dây đàn nọ nên người có thể gây thương thích cho kẻ ở ngoài xa."
"Cho nên khi đó không ai biết dây đàn giấu trong thân đàn?" – Tiêu Nhân dường có chút đăm chiêu.
"Đúng vậy." – Vũ Văn Quyết gật đầu – "Chiêu thức của người cũng giấu trong thân đàn."
"Ngươi học?" – Tiêu Nhân ngồi thẳng lại.
"Học rồi, nhưng ta không muốn ôm đàn hành tẩu nên tháo dây đàn ra." – Vũ Văn Quyết đáp.
Thực tế, y lấy việc tu tập U Minh chưởng pháp làm chủ yếu, dùng dây đàn làm vũ khí cũng chỉ vì hiệu quả bất ngờ của nó nên thi thoảng sử dụng mà thôi. Người giang hồ từng thấy y dùn g dây đàn làm vũ khí đều đã thành người chết cả.
Tiêu Nhân gục gặc đầu.
Vũ Văn Quyết nói tới đây chợt nghĩ nghĩ, hai tay vuốt sợi dây đàn, "Hay ta biểu diễn chiêu pháp cho ngươi xem?"
"Được đó!" – Tiêu Nhân mừng rỡ nói.
————-
LTG: Nắm tay thuần khiết ~o( ̄▽ ̄)ゞ