Lúc mới bắt đầu, một Tiêu Nhân đã tuyệt mọi hi vọng vì bản tính thối hoắm của thiên đạo còn chưa ý thức được gì, còn tưởng là ánh mặt trời quá chói khiến hắn bị hoa mắt.
Nhưng tới khi hắn sử kiếm xoay người rồi, quỹ đạo màu lam sáng rực vẫn còn y nguyên tại chỗ.
Đầu tiên hắn giật mình, sau nhìn rõ ràng đường quỹ đạo rồi thì mừng như điên.
Cái quỹ đạo màu lam này trăm phần trăm là đường đi của chiêu kiếm đó!
"Vũ Văn huynh!! Ngươi thấy không?" – Tiêu Nhân hớn ha hớn hở hỏi Vũ Văn Quyết đang đứng một bên xem hắn luyện kiếm.
"Thấy gì?" – Vũ Văn Quyết thắc mắc, nhìn kỹ chung quanh một lượt – "Có gì đâu?"
"Chẳng lẽ là hệ thống?" – Tiêu Nhân tự hỏi tự trả lời – "Há há há! Đã biết là thiên đạo không dám troll ta tới cùng, trừ phi thiên đạo không muốn ta làm việc cho nữa mà."
Mặc dù câu nói nọ Tiêu Nhân chỉ nói cho hắn nghe, nhưng hắn nhất thời phấn khích quá độ, quên mất một kẻ có nội lực thâm hậu là Vũ Văn Quyết có thể nghe trọn câu nói của hắn.
Tiêu Nhân khoái chí sử thế kiếm đầu tiên, chiêu mới rồi mặc dù có hình có dạng nhưng so với chiêu số chính xác do hệ thống vạch ra thì hắn sai không chỉ một hai chỗ, lần này, Tiêu Nhân vung tay múa kiếm, quỹ đạo màu lam lại xuất hiện.
Lần này động tác của hắn thả chậm, từ từ múa kiếm theo đường quỹ đạo nọ.
Vũ Văn Quyết thầm giật mình, không chỉ vì mấy lời lẩm bẩm của Tiêu Nhân mà còn vì lần quơ kiếm thứ hai của hắn!
Lúc rời phòng Tiêu Nhân vào khuya hôm qua, tiếng Tiêu Nhân gào rống lại khiến Vũ Văn Quyết nghĩ ngợi miên man.
Trước giờ Tiêu Nhân chưa từng che giấu việc sư phụ của hắn là nhân vật tựa như thần tiên, Vũ Văn Quyết cảm thấy y đã đủ chú ý tới người nọ, lại không ngờ vẫn là y coi nhẹ đối phương.
Y đoán, lão thần tiên bị Tiêu Nhân không chút khách sáo gọi thẳng tục danh Thiên Đạo khi đó nhất định là đang ẩn thân ở gần đó, thế mà y hoàn toàn không phát hiện ra.
Bị một siêu cấp cao thủ bực ấy tới gần mà không phát giác thì khả năng đối kháng hoàn toàn bằng không. Vũ Văn Quyết đổ một thân mồ hôi lạnh, sợ hãi rời khỏi, từ thủ đoạn ẩn thân mà suy, nội công tâm pháp cùng thân pháp của người nọ phải tương đương với sư phụ y.
Nói chẳng phải ngoa, võ công Vũ Văn Sí có một không hai trong thiên hạ, hoàn toàn xứng danh thiên hạ đệ nhất.
Nếu không phải do võ lâm chính đạo kiêng dè, Vũ Văn Sí đã không bị xếp ngang hàng với chừng đó võ lâm danh túc.
Mà quyển "Kiếm pháp căn bản" vị Thiên Đạo chân nhân giao cho Tiêu Nhân nhìn qua tưởng như bình thường, thực tế lại không hề đơn giản, khi đó y đã phát hiện, so với những quyển sách cùng loại do những kiếm phái khác truyền lưu trên phố thì sử dụng quyển sách này, xác thực có thể học được thứ tinh hoa chân chính nhất.
Nhưng lúc đó Tiêu Nhân đang nổi nóng, căn bản không quan tâm.
Sau khi trở về, Vũ Văn Quyết đoán, nếu vị chân nhân nọ thực có ý kéo dài duyên phận sư đồ với Tiêu Nhân, Tiêu Nhân sẽ bị thuyết phục mà tu tập bản "Kiếm pháp căn bản" này, vậy nên, ngay trong đêm y đã sai người đi chuẩn bị một thanh kiếm để sáng sớm hôm sau tặng Tiêu Nhân.
Quả nhiên, vừa tới đã thấy Tiêu Nhân ngồi dưới tán cây xem quyển "Kiếm pháp căn bản" mà hôm qua còn bị hắn coi là giẻ rách.
Ban nãy Vũ Văn Quyết làm mẫu cho Tiêu Nhân xem rồi, Tiêu Nhân vung kiếm lên lần đầu thì thế kiếm yếu ớt không có một chút kình lực, ngay tới hình thức bên ngoài cũng không đạt. Nhưng không hiểu sao, Tiêu Nhân không biết là cảm giác được gì mà lập tức sửa lại đường kiếm lệch, mặc dù so với lần sử kiếm đầu tiên chậm hơn nhiều nhưng thế kiếm lại hoàn toàn chính xác.
Xem ra vị Thiên Đạo chân nhân này thực sự không đơn giản! Vũ Văn Quyết khoanh tay, chống cằm, nghiêm túc nhìn chiêu kiếm của Tiêu Nhân càng lúc càng thuần thục, trầm ngâm suy nghĩ.
Có thể nói lúc trước kết giao với Tiêu Nhân y còn giữ chút tâm tính dễ dãi, không đặt Tiêu Nhân ở vị trí ngang hàng với y, vì dẫu sao y cũng là người giữ chức vụ thiếu giáo chủ của Minh giáo mà đối phương chỉ là một kẻ mới vào giang hồ không môn không phái. Nhưng từ lúc này, Vũ Văn Quyết đã thực lòng dùng thái độ tôn trọng trước một vị siêu cấp cao thủ tương lai để đối đãi, cũng thực tâm coi trọng đối phương.
Mấy suy nghĩ nọ lướt qua trong tâm trí, ánh mắt Vũ Văn Quyết vẫn bám thêm thân ảnh Tiêu Nhân, lại vô tình, tầm mắt y lại rơi trúng cặp mông tròn trịa.
Hình ảnh một Tiêu Nhân y sam lệch nửa trong đêm nọ đột ngột hiện lên trong đầu y, còn có hai cánh hoa tròn xinh trắng nõn vừa mới chạm vào đã lồ lộ ra ngay trước mặt.
"!" Vũ Văn Quyết vội dời mắt sang hướng khác, y gục đầu đỡ trán, cái khung cảnh cứ ngỡ là đã quên lại hiện về khiến y dở khóc dở cười.
Vũ Văn Quyết ngửa mặt nhìn trời, xoay lưng chỗ khác, không nhìn thân ảnh Tiêu Nhân hòng quên bằng hết cảnh tượng đáng xấu hổ kia.
Lại không biết, có một vài hình ảnh, càng cố quên, lại càng nhớ rõ.
Tiêu Nhân hoàn toàn không biết Vũ Văn Quyết đang rối rắm, hắn còn đang hào hứng múa kiếm luyện chiêu.
Phát hiện bản thân không bị thiên đạo troll, tâm tình Tiêu Nhân muốn bao nhiêu hào hứng liền có bao nhiêu hào hứng.
Huống hồ, hắn phát hiện, có hệ thống phối hợp, bộ kiếm pháp căn bản này càng luyện càng dễ dàng.
Quả nhiên thiên đạo đạp hắn sang đây là để hắn làm đại sự, sao có thể để cho hắn lãng phí thời gian chơi mấy trò kiểu như "ghi chép về quá trình phấn đấu của thằng nhỏ"?
Phần thiên phú của cỗ thân thể thiên đạo cho hắn hôm nay cũng lộ rõ, chỉ cần hắn dùng chiêu kiếm vài lần, thân thể gần như đã nhớ kỹ. Hơn nữa, lúc trước hắn chỉ nói cơ thể này trẻ trung chứ chưa từng nghiên cứu kỹ, giờ mới phát hiện lúc vận động, cơ thể không có một chút nào gọi là gượng gạo. Bắp thịt, gân mạch, căn cốt, những điều kiện tiên thiên gần như hoàn mỹ nọ lại được ẩn giấu bên dưới vẻ bề ngoài hoàn toàn bình thường.
Thế có phải được không!
Phiền muộn do một loạt đả kích từ thiên đạo nháy mắt đã tan biến sạch trơn.
Có thiên phú chừng này, thêm cuốn "Kiếm pháp căn bản", cộng thêm hỗ trợ từ hệ thống, mặc dù hắn phải học từ nhập môn một lượt nhưng chuyện trở thành đại hiệp trong nay mai thì đã chắc ăn như bắp!
"Há há! Anh đây chính là thiên hạ đệ nhất!" – Tiêu Nhân hưng phấn quá độ mà vừa múa kiếm vừa tự sướng. Thiên đạo hệ thống ở trong tay còn sợ không thành công sao!
Lúc này hắn đã quên mất đây chỉ là bộ kiếm pháp cơ bản của cơ bản.
Quay người lại, đối diện cặp mắt kinh ngạc của Vũ Văn Quyết, hắn mới giật mình xấu hổ.
"Khụ khụ! Chỉ là lý tưởng thôi." – Tiêu Nhân giải thích.
"Ừ, người học võ vốn phải có lý tưởng này." – Vũ Văn Quyết gật đầu tán thưởng, dù sao y cũng xuất thân từ ma giáo, trước mấy lời tự thuật thẳng tới không thể thẳng hơn y cũng không phản cảm như nhân sĩ chính đạo, với y, đòi đối phương phải khiêm tốn cũng chẳng khác gì bắt đối phương không có lòng tranh thắng bại vậy.
"Chỉ trong một thời gian ngắn đã luyện thành chiêu thứ nhất, đường kiếm lại chính xác, chiêu thức hoàn hảo, không chút gượng, xem ra thiên phú của Tiêu đệ cực cao, tương lai chắc chắn sẽ trở thành cao thủ nhất lưu." – Vũ Văn Quyết nhẹ nhàng nói.
"Ha ha, cảm ơn." Được khen tới cao hứng, Tiêu Nhân cũng văng ra một câu văn vẻ hiếm hoi để hồi đáp: "Ài~ hai ta đều đã là bằng hữu tương giao, ngươi gọi tên ta là được, bạn bè đều gọi ta là A Nhân, ngươi cũng gọi như vậy đi!"
Tiêu Nhân thoải mái nói, cả ngày cứ Tiêu đệ Tiêu đệ, nghe không khác gì tiểu đệ, ngày trước ở giữa đám huynh đệ, thủ hạ thì gọi hắn Nhân ca, địa vị ngang bằng hoặc cao hơn đều gọi hắn là A Nhân, không tên nào mù mắt đi gọi hắn là tiểu Nhân.
Cũng không biết cha mẹ đã mất của hắn nghĩ thế nào, "Tiểu" với "Tiêu" vốn chỉ khác có dấu hỏi, lại còn phải đặt tên là "Nhân", "Tiêu Nhân" nghe còn miễn cưỡng, chứ trực tiếp gọi "tiểu Nhân" thì đúng là thảm họa.
"Ừ, đã như vậy, ngươi cũng gọi tên ta đi." – Vũ Văn Quyết ngập ngừng một chút rồi gật đầu đồng ý.
"Vậy ta gọi ngươi là A Quyết, gọi tiểu Quyết nghe cứ như gọi tiểu cô nương, quá nữ tính." – Tiêu Nhân nói liền, không chút nghĩ ngợi.
"... Như thế rất tốt." – Vũ Văn Quyết đáp.
Bị sư phụ gọi "tiểu Quyết" từ nhỏ tới giờ, Vũ Văn Quyết "quá nữ tính" tự nhiên khóc không ra nước mắt.
"Chiêu thứ nhất đã không sai, không bằng chúng ta luyện tiếp chiêu thứ hai?" – Tiêu Nhân nói.
"Được, để ta làm mẫu cho ngươi." – Vũ Văn Quyết gật đầu.
Một ngày này Tiêu Nhân học hai chiêu kiếm, luyện tới luyện lui, hắn cũng biết không thể quá tham.
Huống hồ hiện giờ hắn vẫn phải nhờ vào hệ thống hướng dẫn mới có thể luyện một chiêu kiếm hoàn hảo, cái này so với việc tự mình xuất chiêu thì khác hoàn toàn.
Chỉ có thể coi là hắn đang tập tô, không có đường kiếm quỹ đạo, hắn liền xiêu vẹo ngay.
Cho nên Tiêu Nhân còn tính toán lợi dụng điều kiện thân thể phi thường tốt hiện giờ mà tập tới khi nào không cần tới đường kiếm quỹ đạo của hệ thống vẫn có thể tự vung ra một chiêu kiếm hoàn hảo mới thôi.
Thiên đạo cho cái xác coi như tặng kèm luôn thể lực, sau cả ngày vận động thân thể Tiêu Nhân vẫn chưa tới cực hạn, hắn chỉ phải tắm rửa, dội đi một thân mồ hôi cơ thể đã không còn nhức mỏi, tối ngủ một giấc tới sáng liền khỏe khoắn như thường.
Chém, rạch, chọc, đâm, vặn, xoắn, rung, vuốt, chặn, phủ, quét, chiêu kiếm căn bản Tiêu Nhân cứ học hai chiêu một ngày, hôm nào Vũ Văn Quyết cũng tới giúp hắn luyện kiếm, làm mẫu từng chiêu, cũng kinh hãi vì tiến bộ thần tốc của Tiêu Nhân.
Mà Tiêu Nhân học liền chiêu kiếm cũng là chuyện chẳng đặng đừng.
Bởi vì hắn không biết tới chừng nào Vũ Văn Quyết lại bận bù đầu, tốt nhất cứ tận dụng cơ hội có sư phụ miễn phí, dùng quyền trợ giúp của hệ thống để thân thể ghi nhớ tương đối bộ kiếm pháp này rồi ngày sau từ từ luyện cho thành thục.
Sáng hôm đó, Vũ Văn Quyết lại đi tới khu viện của hắn như thường nhật, lại phát hiện hôm nay hai tay Tiêu Nhân trống không, không có sách, cũng không có Khi Sương kiếm, chỉ ngồi trên ghế đá nhìn y cười cười.
"Chuyện này là sao?" – Vũ Văn Quyết cau mày hỏi.
"Ngươi giúp ta luyện kiếm suốt sáu ngày, đương nhiên là cần nghỉ ngơi một chút." – Tiêu Nhân kéo y ngồi xuống nói chuyện.
"Trên đường tập võ không tiến tức lùi, lười biếng một ngày cũng không được." – Vũ Văn Quyết nhìn hắn bằng ánh mắt không đồng ý.
"Ta có nghỉ cho mình ta đâu!" – Tiêu Nhân ấm ức cãi, rồi lại xoay mặt cười lấy lòng – "Ta biết, ngươi đáng lẽ nghỉ ngơi lại bị ta lôi đi luyện kiếm, thế nên mới muốn cho ngươi nghỉ, chứ bản thân ta có lười biếng hồi nào."
Tiêu Nhân ân cần đẩy đĩa bánh trái trên bàn qua phía Vũ Văn Quyết: "Ngươi nếm thử bánh hạnh hoa với kẹo bông này, ngon lắm, còn đây nữa."
Tiêu Nhân bưng một chén nước dương mai đưa tới trước mặt Vũ Văn Quyết: "Thứ này chua chua ngọt ngọt, thời tiết này uống một chén cho giải nhiệt."
Vũ Văn Quyết dở khóc dở cười, y phát hiện loại tâm tình này bắt đầu xuất hiện thường xuyên từ khi hắn quen Tiêu Nhân.
Y nhếch khóe môi, khiến cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "Cảm ơn."
Mặt Tiêu Nhân thoáng đỏ, lại lập tức mặt dày tận tình đổi khách làm chủ mà chiêu đãi Vũ Văn Quyết.
Trong thâm tâm cả Tiêu Nhân lẫn Vũ Văn Quyết đều hiểu rõ, hắn đây hoàn toàn là mượn hoa hiến phật, từ điểm tâm đến nước trái cây ở đây, xin lỗi, Tiêu Nhân hắn gần đây bận luyện kiếm, mà từ khi tới Thanh Tuyền sơn trang dưỡng thương tới giờ hắn cơ bản là không ra ngoài.
Hắn mua mấy món đó ở đâu?
Toàn bộ đều trộm từ nhà bếp Thanh Tuyền sơn trang của người ta! Vì chuyện này mà hệ thống trừ hắn hơn ngàn điểm nhân phẩm.
Mặc dù là "mượn đỡ", nhưng Tiêu Nhân cho rằng chỉ cần có lòng là được.
Thế nên, hắn hào hào sảng sảng chiêu đãi Vũ Văn Quyết điểm tâm mà hắn trộm cướp từ nhà bếp của chính Vũ Văn Quyết, lại còn nói lời cảm ơn: "A Quyết, cám ơn ngươi đã dạy ta tập kiếm suốt mấy ngày nay, ta kính ngươi một chén."
Nói rồi, Tiêu Nhân bưng lên một chén... nước dương mai trên bàn, uống cạn.
Vấn đề ở đây không phải là sáng sớm có nên uống rượu hay không, mà là nhà bếp không có rượu! Tiêu Nhân sục sạo cả một vòng nhà bếp mà không tìm được rượu, chỉ đành vớt tạm nước dương mai. Tên gia hỏa này không biết rượu phải cất dưới hầm, tìm trong bếp tất nhiên là không thấy.
Vũ Văn Quyết cười một tiếng, cũng sảng khoái cạn chén.
"Bình thường lúc nghỉ ngơi ngươi làm gì?" – Tiêu Nhân hiếu kỳ hỏi.
Ở cổ đại thứ để giải trí vui chơi rất ít, lúc ở cùng Mạc Vũ Hân hai người bọn hắn vẫn đi đường gấp rút, không có thời gian chơi bời, sau tới Đỗ gia Quảng Nguyên lại ra chuyện lớn, xong rồi chính là dưỡng thương tới nhàm.
Cho nên Tiêu Nhân đã chờ đợi trông mong mấy thứ chơi bời giải trí nọ cực kỳ, huống chi Vũ Văn Quyết còn là đại đại gia, mấy trò đặc sắc hay ho hẳn là y phải biết chứ?
"Bình thường nếu rảnh rỗi ta sẽ chơi cờ, đánh đàn giải trí." – Vũ Văn Quyết dùng ngữ khí bình thản đáp.
"..." Tiêu Nhân nghiến răng hít một hơi cơ hồ tức thở.
Cái, cái, cái này mà là giải trí á? Clgt, người hiện đại coi nó là nghệ thuật, là thứ cần bỏ tiền ra để học đó!!
"Ha ha, chi bằng hôm nay chúng ta chơi cờ, đánh đàn tiêu khiển một hồi đi?" – Tiêu Nhân gượng cười.
Đánh cờ đánh đàn cái nào hắn cũng không biết, nhưng mà hôm nay hắn đã nói phải để Vũ Văn Quyết nghỉ ngơi, tự nhiên phải thuận theo thói quen của con nhà người ta mặc dù bản thân hắn chỉ muốn nói, ngồi đây làm gì... bữa nay đẹp trời, chúng ta ra ngoài đạp thanh đi a ha ha...
Biểu tình hiện giờ của Tiêu Nhân thực sự là ngoài cười trong không cười, miễn cưỡng chưng nụ cười ra ngoài mặt, thấy rõ ràng là hắn không muốn mà vẫn cố phun ra mấy lời trên.
Ban đầu Vũ Văn Quyết vẫn cảm thấy mặc dù mấy hôm nay ngày nào cũng theo giúp Tiêu Nhân luyện kiếm nhưng cũng chỉ là làm mẫu cho hắn xem một lần, xong rồi chỉ là hoặc ngồi hoặc đứng nhìn đường kiếm của hắn luyện tiến bộ thần tốc, đừng nói là mệt, thậm chí nói là một loại hưởng thụ thư thái vô cùng cũng không ngoa.
Nhưng khuôn mặt hiện giờ của Tiêu Nhân thực sự quá hay ho, cho nên Vũ Văn Quyết chẳng những không từ chối mà còn vui vẻ nói: "Được, vậy, không bằng chúng ta thủ đàm một hồi?"
Tiêu Nhân nhìn cái lúm đồng tiền mà chớp chớp mắt, "thủ đàm" là cái nồi gì?
——————
LTG: Tiêu đại hiệp muốn Vũ Văn Quyết dẫn đại hiệp ra ngoài thể nghiệm mấy thú vui cổ đại thì phải nói thẳng ra nha.
Đại hiệp không nói thì làm sao y biết được đại hiệp muốn cái gì?
Hỏi một nam nhân mà rảnh rỗi liền thích rúc vào phòng ngày thường làm gì để tiêu khiển... há há, tự làm bậy.