Đỗ Cảnh Thiên đã tính kỹ, chỉ cần diệt sạch Bích Nguyên tự, không cần biết mấy người này để lộ tin tức gì lão đều có cách vãn hồi, suy cho cùng vẫn còn một lực lượng chuyên gánh tai tiếng cho kẻ khác – Minh giáo – ở ngay đây.
Sự ngoan độc của Đỗ Cảnh Thiên khiến Tiêu Nhân kinh hãi.
Suy đoán rõ tình hình, Tiêu Nhân bật dậy, không màng tới cái eo đau mà xuống giường, không nói hai lời, cõng Mạc Vũ Hân vừa mới tỉnh, chạy trốn.
"Bên ngoài là người của Đỗ Cảnh Thiên?" – Mạc Vũ Hân hỏi vội.
"Đệ nghi là vậy!" Cái eo vốn chỉ mới đỡ đau một chút, trong nháy mắt cõng Mạc Vũ Hân, ý thức Tiêu Nhân trống rỗng, mồ hôi lạnh cũng rơi lộp bộp.
"Tiêu đệ, đệ không cần lo cho ta, cứ chạy một mình đi." – Mạc Vũ Hân không đành lòng, lên tiếng, thực sự thì y nằm trên lưng Tiêu Nhân vẫn cảm giác được sống lưng người bên dưới run rẩy.
"Đừng nói, giữ khí lực." – Sắc mặt Tiêu Nhân tái xám, lê từng bước ra cửa.
Hắn biết một nhân sĩ tàn phế như mình lại còn đèo bòng thêm một người căn bản không chạy nổi, nhưng cho dù chỉ có một mình hắn cũng chưa chắc đã chạy thoát, còn không bằng tìm một chỗ trốn.
Đầu óc Tiêu Nhân xoay chuyển cực mau, chỗ nào có thể ẩn nấp đây?
Tiếng binh khí giao tranh trong chùa truyền tới cùng từng hồi tiếng gào thét thảm thiết, lại thêm cái eo đau đớn khiến Tiêu Nhân không sao nghĩ ra.
"Đậu rồi má, tới lúc cần lại rớt mạng!" – Tiêu Nhân âm thầm nghiến răng.
Mạc Vũ Hân đang ôm cứng cổ hắn cũng nghe được tiếng hắn rủa thầm, "Tiêu đệ, có chuyện gì sao?"
"Đệ phải mau chóng tìm chỗ trốn..." Tiêu Nhân đảo mắt nhìn quanh quất.
Mạc Vũ Hân nghĩ nghĩ, hỏi: "Hầm để rau dưa dự trữ thì sao?"
Mắt Tiêu Nhân sáng lên: "Được, chỗ đó rất tốt. Nằm ở đâu?"
"Chắc là ở vườn rau hay nhà bếp?" – Mạc Vũ Hân cũng không chắc nhưng thường thì không xa hai chỗ này.
Tiêu Nhân là người hiện đại lại lớn lên nơi thành thị nên thực sự không mò được chỗ mấy căn hầm chứa rau dưa, chỉ có thể nghe theo Mạc Vũ Hân chỉ đâu đánh đó. Ban ngày lúc được khiêng ra ngoài Tiêu Nhân vừa vặn nhìn thấy chú tiểu bưng cơm sáng đến cho bọn họ nên hướng đại khái của nhà bếp hắn cũng coi như biết.
Tiêu Nhân gian nan cõng Mạc Vũ Hân đi, ra khỏi thiền viện, liền đối diện địa ngục tu la đầy máu.
Đêm nay trăng tròn treo giữa trời cao, một trời trăng sáng hoàn toàn soi tỏ một màn thảm sát.
Lần này Đỗ Cảnh Thiên dẫn tới hai mươi tên sát thủ, bọn họ vốn là nhóm sát thủ quan trọng nhất được lão ngầm bồi dưỡng nhiều năm, võ công người nào người nấy đều ở cảnh giới nhất lưu. Không chỉ thế, những tên sát thủ trình độ võ công hơi kém một chút cũng được lệnh bao vây Bích Nguyên tự để đảm bảo không một con cá nào lọt lưới, mà sau chót, đến cả dầu hỏa chuẩn bị cho công cuộc hủy thi diệt tích lão cũng chuẩn bị kỹ càng, thực không thể không khen một câu hành xử chu toàn, tính kỹ mọi đường.
Tiêu Nhân, Mạc Vũ Hân vừa ra giang hồ đã gặp phải vị sát thần như lão, thực đúng là xui tận mạng.
Đám sát thủ này tên nào cũng được huấn luyện kỹ càng, một thân kình trang, sắc mặt nghiêm túc, tay cầm lợi kiếm, một thân sát khí ngùn ngụt, Tiêu Nhân vừa nhìn thấy đã muốn nhũn cả hai chân. Cái này là đẳng cấp võ công chênh cmn lệch!
Chỉ thấy đám sát thủ kia không chút lưu tình, tiểu tăng hòa thượng tròng chùa chạy loạn khắp nơi, cũng không ngừng kêu thảm, cứ bị sát thủ đuổi theo một người là chết một người.
Tiêu Nhân nghiến răng, lôi ra hết phần khí phách từ thời còn đánh nhau với đám xã hội đen đời trước, trực tiếp chạy vọt qua tràng chém gϊếŧ trước mặt.
Tiêu Nhân chạy tới khu viện sau nhà bếp mới nhận ra hình như xui xẻo báo riết hắn không tha, chuyện hắn nghĩ ra được thì người khác cũng nghĩ ra được, thế nên chỗ này có một đám hòa thượng trung niên cùng mấy chú tiểu đang run như cầy sấy.
"Giao hợp mẫu thân!" – Tiêu Nhân chửi ầm lên.
Thế này không phải càng dễ thấy sao!
"Rốt cuộc các người chạy tới đây có phải để trốn không hả???" – Tiêu Nhân gần như tức chết.
"Thôi, Tiêu đệ, chắc là căn hầm không còn chỗ chứa người, vẫn là chúng ta làm bọn họ liên lụy. Đi mau thôi, đừng để mấy vị sư phụ trốn được vào trong mất đi cơ hội sống sót." – Trong những lúc thế này Mạc Vũ Hân cũng chỉ đành an ủi Tiêu Nhân như vậy.
"May chạy theo ta!" – Tiêu Nhân giận dữ quát mấy người kia – "Các ngươi muốn hại mọi người chết chùm sao?!"
Mấy tiểu tăng cùng hòa thượng răng đánh lập cập, rõ ràng đã bị dọa sợ mất hồn. Bích Nguyên tự vốn chỉ là một ngôi chùa nhỏ bình thường, nào có võ tăng hộ vệ. Bọn họ chỉ có thể trốn tránh một cách bất lực, căn hầm không đủ chỗ trốn, bọn họ cũng không biết tìm chỗ khác mà ngây ngốc ngồi đó, chờ tai họa tới cho cả người nấp bên trong.
Giờ nghe Tiêu Nhân lớn tiếng la hét bọn họ mới tỉnh ngộ, mấy vị hòa thượng này tuy là sợ chết nhưng giác ngộ hoàn toàn không thấp, vừa hiểu là mình ở lại chỉ khiến mọi người cùng chết liền quyết định chạy theo Tiêu Nhân.
Nhưng lúc này mà chạy thì đã quá trễ.
Một hắc y nhân khắp người đầy máu, sát khí ngập ngụa nhảy vào trong sân!
Vốn dĩ hai mươi sát thủ vào Bích Nguyên tự thì chia nhau hành động, lại có một chú tiểu gác đêm hét thảm một tiếng trước khi chết nên kinh động những người khác.
Các vị hiệp sĩ trẻ tuổi đều là anh tài tuấn kiệt được danh sư dạy dỗ, nghe tiếng hết đều chàng tỉnh.
Trong số thiếu hiệp này, Hoàng Hi cùng Chu Bồi Đức đều là cao thủ ngang ngửa Mạc Vũ Hân, riêng hai người họ đã cầm chân sáu sát thủ, còn lại mỗi vị hiệp sĩ một tên, cũng kềm chế được hơn nửa số sát thủ, mà chũng nhờ bọn họ lôi kéo phần lớn cừu hận, Tiêu Nhân mới có cơ hội cõng Mạc Vũ Hân chạy trốn.
Những sát thủ đơn độc khác đi lục sót từng gian phòng trong chùa, chỉ cần nghe một tiếng thở liền một kiếm kết liễu, ngoan độc tới độ cả con mèo chùa nuôi cũng không tha.
Bọn họ lục soát mấy gian phòng trống trong chùa xong lại chia nhau mỗi người đi một hướng, Bích Nguyên tự có kiểu kiến trúc hợp vi, vừa vặn xui càng thêm rủi.
Tên sát nhân vừa thấy một đám người tụ hết một chỗ này, tia khát máu trong mắt tăng vọt, vung kiếm chém tới chỗ Tiêu Nhân cùng Mạc Vũ Hân.
Mạc Vũ Hân vội sử kình đẩy lưng Tiêu Nhân, dưới phản lực, y cùng Tiêu Nhân văng ra hai hướng khác nhau.
Tiêu Nhân hét thảm một tiếng ngã xuống đất, Mạc Vũ Hân lại rút thanh khinh kiếm – được Tiêu Nhân thuận tay cầm theo lúc cõng y – ngay giữa không trung, đón thanh kiếm đang chém tới.
"Khục–" Mạc Vũ Hân phun ra một búng máu, y vốn trọng thương mất máu quá nhiều, toàn thân vô lực, bất quá là nhờ vào võ học tinh thâm của bản thân mà đỡ một kiếm của sát thủ.
Têns át thủ đang hăng máu, nội lực sung mãn, một kiếm kia càng khiến huyết khí của hắn dâng tràn.
Mạc Vũ Hân liên tục biến chiêu, dùng kiếm chiêu tuyệt diệu giao chiến cùng tên sát thủ, chỉ là y đã bị thương quá nặng, kết quả là thương càng thêm thương.
Mấy chú tiểu cùng hòa thượng không hề ngốc, thấy Mạc Vũ Hân kềm chân tên sát thủ liền vội vàng chạy trối chết, có hai hòa thượng còn len lén tới gần chỗ Mạc Vũ Hân đang giao chiến với sát thủ, nắm áo Tiêu Nhân tha hắn đi.
Thực sự là tha hắn đi, eo Tiêu Nhân đã đau tới mức đứng lên không nổi, hai vị hòa thượng không nỡ vứt hắn lại, chỉ đành nắm áo hắn kéo đi, ra khỏi khu viện này rồi tính sau.
Nhưng ngay lúc này, một chú tiểu vừa chạy tới cửa viện liền bị một kiếm xuyên tim!
Lại tới thêm một tên, không, tệ hơn, là hai tên!
""Á!" – Tiêu Nhân hét thảm, mấy tiểu tăng hòa thượng hoảng sợ không nhìn đường, cứ thế đạp lên người hắn mà chạy.
Mà kẻ đạp phải hắn cũng không tốt lành gì, dưới chân bỗng dưng trơn trượt, ngưởi té ngã, nháy mắt đã có mấy người đè lên nahu.
Tiêu Nhân thiếu nước nín thở, giờ hắn mới biết nạn nhân của mấy vụ giẫm đạp có cảm thụ ra sao.
Hai sát thủ vào trong viện, một tên vây công Mạc Vũ Hân, một tên chạy tới chỗ đám người đang chất đống một chỗ.
"Á–" Tiểu tăng trên cùng bị chém bay đầu, dòng máu tuôn ra từ khí quản đổ xuống tận mặt Tiêu Nhân nằm dưới cùng.
Đầu óc Tiêu Nhân trống rỗng, rõ ràng không giống như lần trước, hắn có thể lờ mờ cảm nhận được lần này mình chết chắc rồi, không người nào cứu được hắn nữa rồi.
Hắn ra sức giãy dụa, muốn chui ra khỏi cái núi người này, tiểu tăng đã chết bị sát thủ nắm lấy cánh tay vứt sang một bên, hòa thượng bên dưới còn chưa kịp nhổm dậy đã bị thanh kiếm cắm ngập vào lồng ngực.
Trọng lượng trên người giảm dần, Tiêu Nhân lại không hi vọng tên sát thủ giảm tải trọng cho hắn thêm nữa, hắn tình nguyện biểu diễn màn chồng người nặng nề này, chỉ cần không chết là được.
"Đậu xanh rau má! Ông đây còn chưa muốn đi tìm chết! Thiên đạo ngươi làm ơn cho một đường sống đi!!!" Tiêu Nhân phẫn uất kêu gào, chỉ cần tìm được đường sống trong chỗ chết một lần này thôi, hắn thề là sẽ thực sự tuân theo tâm ý thiên đạo, nghiêm túc làm một thiên sứ phúc âm chuyên truyền bá điều thiện — hiện giờ hắn đã chẳng còn sức suy ngẫm xem thiên sứ có thuộc quyền quản lý của thiên đạo hay không.
Đôi đồng tử trong đôi mắt trong suốt của Tiêu Nhân nở lớn, người thứ hai từ dưới đếm lên trên người hắn đã bị sát thủ nắm áo vứt sang một bên.
Hắn thực sự quá sảng khoái, gϊếŧ một đống người nằm chồng lên nhau, không có năng lực phản kháng thực sự chẳng cần mấy hột sức. Gặp được loại công việc này hắn cũng tình nguyện làm, chỉ cần người bị gϊếŧ không phải bản thân hắn.
Đủ thứ suy nghĩ rối rắm trào lên trong đầu Tiêu Nhân, khi thì chửi Đỗ Cảnh Thiên, lúc thì van xin thiên đạo, chập lại tự hỏi sao tên sát thủ không thấy mỏi tay mà nghỉ ngơi một chút đi.
Dù sao thì một trong những suy nghĩ loạn xà ngầu trong đầu hắn cũng thành sự thực.
"Nghiệt súc dừng tay! Đừng gây nghiệt nữa!"
Một giọng nói già nua ẩn hàm nội lực chợt cất lên giữa trời Bích Nguyên tự!
Một bóng đen bay xuống từ nóc nhà như một cánh chim bằng, thế tới như chẻ tre, nhanh như thiểm điệm, bàn tay như gông xiềng, tóm chặt cổ tay cầm kiếm đang chuẩn bị chém xuống của tên sát thủ.
Không đợi tên sát thủ kịp phản ứng, người nọ đã đấm một quyền trúng ngực hắn, có thể thấy rõ ngực tên sát thủ lõm xuống, chết ngay tại chỗ!
Rốt cuộc Tiêu Nhân cũng thấy rõ diện mạo người vừa tới, cái miệng hắn ngoác lớn tới độ có thể nhét vừa một cái trứng ngỗng vào.
Người nọ mặc một bộ tăng y vải nâu sồng hết sức bình thường, dưới chân mang một đôi giày cỏ, chòm râu trắng bạc, khuôn mặt vốn bình thường lúc này tràn đầy lửa giận, không còn một chút hiền từ bình dị của ngày thường mà trông hệt như Nộ Mục kim cang bên người phật tổ!
"Kiến Kiến Kiến Kiến Ngộ đại sư?" – Tiêu Nhân lắp bắp.