Tiêu Nhân vốn đang dìu Mạc Vũ Hân, hai người thấy Lưu Ngọc Hiền trong phòng thì giật mình, thân thể hơi khom của Mạc Vũ Hân lập tức ưỡn thẳng, tay cũng rút thanh khinh kiếm bên thân ra. Khi rút kiếm, cánh tay còn lại của y cũng đẩy Tiêu Nhân ra sau, khí lực y dùng không lớn, nhưng lúc này Tiêu Nhân lại chẳng còn chút sức nào, chỉ hoàn toàn dựa vào nghị lực mà chống đỡ. Tiêu Nhân bị đẩy cho lảo đảo, hai tay quơ quào trong không khí rồi té dập mông xuống đất.
Lưu Ngọc Hiền thấy y rút kiếm, biết đã không còn hi vọng sống mới cười khổ một tiếng, thản nhiên đợi cái chết.
Hắn bày ra bộ dạng như thế, Mạc Vũ Hân lại khó bề hạ thủ.
Dù sao y cũng chỉ mới ra giang hồ, đối diện người không có năng lực hoặc không ý đồ phản kháng, y thực sự không thể xuống tay hạ sát.
Tiêu Nhân đứng dậy, thấy bên trong không có chút động tĩnh nào, Mạc Vũ Hân cư nhiên cùng Lưu Ngọc Hiền giằng co.
Hắn bèn dựa cửa dòm vào.
"Sao huynh không gϊếŧ hắn?" – Tiêu Nhân hỏi.
"Hắn không còn sức phản kháng, lúc này nếu ta gϊếŧ hắn thì thực không đáng mặt anh hùng." – Mũi kiếm Mạc Vũ Hân đã hơi hạ xuống.
Tiêu Nhân nhìn y khó hiểu, nhân sĩ giang hồ thực sự quá kỳ quái.
Lúc trước vì truy đuổi Lưu ngọc Hiền mà suốt đêm không ngủ, giờ gặp được rồi tới hạ thủ lại không xong.
Tinh thần vốn căng thẳng của Lưu Ngọc Hiền liền thả lỏng, ngay cả Tiêu Nhân cũng có thể thấy hắn thở phào một hơi.
"Mạc thiếu hiệp nhân nghĩa, thực không phải hạng người bất lương giậu đổ bìm leo." Dâng lên mấy câu hay ho vỗ mông ngựa vốn là chẳng cần tới bạc.
Nhưng Mạc Vũ Hân lại vẫn thích nghe.
Mạc Vũ Hân thu kiếm về, ngồi xuống một chiếc giường khác trong nhà.
"Sao ngươi lại ở đây?" – Mạc Vũ Hân hỏi.
Tiêu Nhân cũng bước vào trong, không buồn giữ hình tượng mà ngồi phịch xuống, hắn đã quá mức mỏi mệt, còn tưởng là mình phải ăn gió nằm sương, đâu hi vọng mình tìm được một căn chòi gỗ dựng giữa rừng thế này.
Trong gian nhà đã để sẵn lương thực cùng củi lửa, cách đó không xa còn có nguồn nước để cánh thợ săn hoặc mấy người lỡ đường trên núi sử dụng, mấy người này dùng rồi cũng không cần trả thù lao, chỉ cần lần sau tới đây mang theo mấy món mình đã dùng bổ sung lại là được.
Lúc này Tiêu Nhân đã cảm động muốn chết, chỉ chờ Mạc Vũ Hân hỏi Lưu Ngọc Hiền xong là đi rửa nồi nấu cơm.
"Lưu Ngọc Hiền ta bây giờ không biết còn sống tới ngày mai không, thôi ta cũng đành kể rõ ngọn ngành." – Khuôn mặt Lưu Ngọc Hiền đã tái nhợt không chút huyết sắc, vết thương trên thân thể cũng chưa được xử lý, cứ không có đại phu chữa trị thế này liền sẽ dữ nhiều lành ít.
Tiêu Nhân đảo mắt nhìn mặt hắn một lần rồi nghiêm túc nghe hắn nói.
"Trước kia ta vẫn là người lương thiện, trong nhà mấy đời kinh thương, nơi đất Thục không ai không biết Lưu gia chúng ta có bao nhiêu giàu có." – Nhắc tới gia tộc, Lưu Ngọc Hiền không khỏi hiện vẻ kiêu ngạo – "Nhưng!"
Tiêu Nhân vực dậy tinh thần, biến cố bất ngờ tới rồi đây.
"Hai mươi năm trước, Đỗ Cảnh Thiên cùng người thông đồng quan phủ, sát hại trên dưới ba mươi bảy người Lưu gia, không chỉ cướp đoạt tài bảo trong nhà, đến cả cơ nghiệp cửa hàng hắn cũng dùng mưu đoạt mất!"
Nói tới đây hai mắt hắn đỏ ngầu, nước mắt chảy tràn, rõ ràng là hắn đang đau lòng cùng cực.
"Ngày đó ta đang đọc sách trong thư viện thì nhận được tin báo gia đình bị cường đạo sát hại, bấy giờ ta vẫn một lòng ôm mộng công danh, không hiểu biết chút gì về sản nghiệp trong nhà." – Lưu Ngọc Hiền kéo ống tay áo lau nước mắt – "Ta vội trở về chịu tang, giữa đường lại gặp cường đạo chặn gϊếŧ, ta trọng thương chạy vào hoang sơn, được một người thợ săn già ẩn cư cứu sống."
Đôi mắt Lưu Ngọc Hiền đầy cừu hận.
"Đợi tới khi ta dưỡng lành vết thương, xuống núi, mới biết toàn bộ cơ đồ Lưu gia đã sạch không!"
"Cái gì?" – Mạc Vũ Hân giật mình – "Ngươi nói nhà của ngươi chỉ là bách tính phổ thông, không phải võ lâm thế gia?"
"Đúng!" – Lưu Ngọc Hiền nghiến răng nói – "Mấy đời nhà ta đều là bá tánh bình dân, chưa từng tập võ, mặc dù trong nhà cũng dưỡng võ sư, nhưng tuyệt đối không có người nào là nhân sĩ giang hồ!"
"Tên mất trí!" – Mạc Vũ Hân đập bàn đứng dậy, động tác y quá lớn, vết thương trên thân cũng vỡ toác.
"Vết thương của huynh!" – Tiêu Nhân đứng lên đè lại miệng vết thương.
"Tiêu đệ, nếu lời Lưu Ngọc Hiền đều là thực thì Đỗ Cảnh Thiên không chỉ thẹn với hai chữ hiệp nghĩa mà đến ma giáo cũng không bằng!" – Mạc Vũ Hân quay đầu nói với Tiêu Nhân – "Phải biết giang hồ tự có giang hồ quy củ, nếu Đỗ Cảnh Thiên vì báo thù hay trừng phạt mà gϊếŧ toàn gia ba mươi bảy người, có lẽ mọi người sẽ nói sát khí của hắn quá nặng, nhưng tuyệt không cảm thấy hắn phạm vào đạo nghĩa giang hồ! Tiêu đệ, đệ nhập giang hồ, nhất định phải nhớ kỹ, người giang hồ chúng ta không bao giờ ỷ mạnh hiếp yếu! Không bao giờ gây hại vợ con người khác, càng đừng nói tới việc sát hại một gia đình thương nhân không chút võ công chỉ để cướp đoạt tài sản. Đây đúng là loại hành vi độc ác khiến người khác nghe mà ớn lạnh!"
"Đa tạ lời trượng nghĩa của Mạc thiếu hiệp." – Lưu Ngọc Hiền kể xong câu chuyện, hơi thở lại càng mỏng.
"Ngươi không cần cảm ơn ta, nếu lời ngươi nói là thật, Mạc Vũ Hân ta tự nhiên phải vạch trần hành vi độc ác của Đỗ Cảnh Thiên, thay trời hành đạo!" – Mạc Vũ Hân cũng không phải là loại người tin lời phiến diện, chỉ là hiện tại y đã sinh lòng cảnh giác Đỗ Cảnh Thiên, giờ lại thêm bằng chứng chứng minh Đỗ Cảnh Thiên tộc ác tày trời, bản tính hiệp nghĩa từ trong tâm của Mạc Vũ Hân hoàn toàn bộc phát.
Tiêu Nhân tuy cũng bất ngờ, nhưng nhiều hơn là cảm nhận phần nhiệt huyết từ tấm lòng Mạc Vũ Hân.
Trong những tác phẩm điện ảnh tiểu thuyết ở kiếp trước còn loại sự tình ly kỳ cổ quái nào chưa có, chuyện Đỗ Cảnh Thiên gϊếŧ người cướp của có thể làm hắn giật mình nhưng cũng chỉ tới thế mà thôi.
"Sao ngươi biết chuyện này là do Đỗ Cảnh Thiên làm?" – Tiêu Nhân hỏi Lưu Ngọc Hiền.
Lưu Ngọc Hiền đã suy yếu vô cùng nhưng vẫn gắng sức trả lời câu hỏi của Tiêu Nhân: "Sau khi xuống núi, có đoạn thời gian ta phiêu bạt giang hồ, may mắn bái nhập danh môn, sau khi học thành võ nghệ, ta lẻn vào nhà viên tri phủ xử lý vụ án gia đình ta năm đó, bị ta bức ép, hắn rốt cuộc cũng tiết lộ nội tình." – Hắn thở dốc hai tiếng, nói tiếp – "Thì ra hắn bị Đỗ Cảnh Thiên mua chuộc, cùng hắn thông đồng, mưu hại toàn bộ Lưu gia già trẻ lớn bé ba mươi bảy mạng người!"
"Bấy giờ ta mới biết! Tên Đỗ Cảnh Thiên mặt người dạ thú tâm súc sinh cư nhiên là kẻ thù toàn gia ta!"
Mạc Vũ Hân đã tức giận đến độ không thốt được nửa lời.
Tiêu Nhân đứng cùng hai người họ một hồi rồi quay lưng đi lấy nước, chuẩn bị nấu cơm, xem bộ dáng Lưu Ngọc Hiền khẳng định là chưa ăn gì, có một chút vào bụng cũng có thể kiên trì thêm đôi lát.
Tới khi Tiêu Nhân quay lại, bầu không khí trong nhà đã bình tĩnh hơn nhiều.
Tài nấu nướng của Tiêu Nhân không tốt nhưng tốt xấu gì cũng nấu được nồi cháo rau, hắn cùng Mạc Vũ Hân ăn tới no, ngay cả Lưu Ngọc Hiền cũng cố ép mình ăn được một chén.
"Ta phải nói là thủ đoạn báo thù của ngươi quá kém!" – Tiêu Nhân buông chén, nói với Lưu Ngọc Hiền.
"Hả?" – Lưu Ngọc Hiền ngẩng đầu, hoang mang nhìn hắn.
"Ngươi đã gia nhập Minh giáo, phải biết mượn thế dựa hơi, sao còn ngu ngốc lỗ mãng nhảy thẳng lên đài khiêu chiến làm gì?" – Tiêu Nhân nói.
"Ta cũng là bất đắc dĩ..." – Lưu Ngọc Hiền lộ vẻ khó xử, cười khổ.
"Quên đi." – Tiêu Nhân nói – "Trước tiên ngươi đương trường chửi bới, lời lẽ liền không rõ ràng, đám người vây xem căn bản không biết gia đình ngươi chỉ là bá tánh bình thường, không phải giang hồ nhân sĩ. Nên nhớ, các ngươi lăn lộn trên giang hồ một khi đã coi trọng chuyện không ỷ mạnh hiếp yếu, việc một đại hiệp võ lâm đã thành danh gϊếŧ toàn gia ngươi liền thành không đúng. Lại nói, động cơ của lão khiến người người khinh bỉ, gϊếŧ người cướp của, cho dù tiếng tăm lão lừng lẫy tới đâu, một điểm ấy cũng đủ cho lão thân bại danh liệt, tới khi đó, không cần người động thủ, danh môn chính phái cũng sẽ đối phó lão."
Lưu Ngọc Hiền hổ thẹn nói: "Lúc đó ta quá mức kích động, còn chưa biết phải nói gì đã lao lên, thành thử không kể ra được."
Tiêu Nhân đồng tình nhìn hắn, ra là vị này thuộc tạng người dễ mất bình tĩnh khi ra trước sân khấu, đã sớm biết như thế thì nên tính kỹ trong đầu từ trước, sớm đem nội tình học thuộc lòng để nói cho trôi chảy đi! Người cổ đại đầu óc đúng là cứng nhắc, không biết thế nào là biến báo.
"Chỗ thất bại nhất của ngươi là vốn dĩ ngươi chiếm đạo lý, lẽ ra nên chế tạo dư luận công kích Đỗ Cảnh Thiên." – Tiêu Nhân nói tiếp – "Phải biết con người luôn rất dễ đồng tình với kẻ yếu, để mọi người biết được tội ác của Đỗ Cảnh Thiên rồi, cho dù họ không có năng lực giúp ngươi, cũng sẽ không nhịn được mà nửa đêm tới trước cửa nhà lão ném trứng thối."
Mạc Vũ Hân trợn mắt há mồm nhìn hắn, vị tiểu huynh đệ này của y thực sự luôn đưa ra được những biện pháp quái lạ ngoài dự liệu mọi người.
Trong thời đại này, tin đồn đều phát ra khi chuyện đã rồi, nào đã ai nghĩ tới trò chế tạo chiến tranh dư luận đâu?
"Ta thực là một bước sai vạn bước sai!" – Lưu Ngọc Hiền hối hận nói.
Lưu Ngọc Hiền đầy mặt hối hận, lâm vào trầm tư, Tiêu Nhân bên này lại giúp Mạc Vũ Hân rửa vết thương, xé trung y buộc lại.
"Vết thương của huynh cần phải xử lý, chúng đỏ hết lên, bắt đầu có dấu hiệu nhiễm trùng rồi." – Tiêu Nhân nhíu mày nói, từ khi nghiêm túc muốn làm bạn với Mạc Vũ Hân, hắn cũng bắt đầu dốc lòng lo lắng cho y.
Thời này làm gì có thuốc kháng viêm, vết nhiễm trùng mà không khống chế được rất dễ gây chết người.
"Không sao, ta có nội lực, có thể tạm áp chế ít lâu, chỉ tiếc ta không mang theo kim sang dược." – Mạc Vũ Hân an ủi hắn.
"Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Trở về?" – Tiêu Nhân nghĩ nghĩ lại hỏi, bách nạp bao của hắn hãy còn ở Đỗ gia, đành là nó không đáng tiền nhưng vẫn cứ là bảo bối hàng thực giá thực.
"Ta muốn quay về vạch trần bộ mặt thực của lão!" – Mạc Vũ Hân cắn răng nói.
Lỗ mãng.
Tiêu Nhân mắng thầm.
Trong tình hình này, bọn họ càng phải nhanh chân chạy trốn, Đỗ Cảnh Thiên còn đợi gϊếŧ bọn họ kìa!
Không ngờ Mạc Vũ Hân lại nói tiếp: "Người tới tham gia tỷ võ chiêu thân phần đông là thanh niên tài tuấn, còn có sư môn bọn họ đồng hành, bây giờ là lúc trong thành Quảng Nguyên có nhiều thế lực võ lâm không phụ thuộc Đỗ Cảnh Thiên nhất, phải thừa dịp này mới có thể khiến lão rơi vào thế bị động, nếu như sự việc bị vạch trần, số thanh niên này cùng sư môn bọn họ khẳng định sẽ không khoanh tay ngồi nhìn."
"Chính thế." – Lưu Ngọc Hiền vừa nghe liền khen phải, hắn cũng nghĩ thế nên mới chọn thời điểm này để tới báo thù.
Tiêu Nhân xấu hổ, hắn thực sự là không rõ tình huống bản địa còn coi thường người khác rồi.
"Vậy ta về trước rồi bí mật liên lạc cùng các vị hiệp sĩ kia." – Mạc Vũ Hân quyết định xong liền muốn lập tức hành động.
"Không được, trên người huynh còn thương tích, đệ không thể để huynh về một mình, phải về cũng là đệ theo huynh về!" – Tiêu Nhân nói.
"Lưu huynh ở đây còn cần người chăm sóc, đệ ở đây lo cho y là được, tình hình trong thành Quảng Nguyên hiện giờ rất nguy hiểm, đệ lại không có võ công, không thể đi."
"Chính bởi vì Lưu Ngọc Hiền đệ mới không thể không về, đệ một là không biết y thuật, hai là không biết võ công, ở lại đây không có chút tác dụng nào, còn không bằng xuống núi tìm một vị đại phu lên đây xem bệnh cho y." – Tiêu Nhân nói quả quyết.
Mạc Vũ Hân nhìn hắn, lại nhìn Lưu Ngọc Hiền sắc mặt đã xám trắng, bởi tình thế nguy hiểm y mới không để Tiêu Nhân đi cùng, mượn cớ chăm sóc Lưu Ngọc Hiền để ép Tiêu Nhân lưu lại, bản thân y vốn chưa từng nghĩ tới chuyện cứu hắn.
Bởi vì, xét từ sinh cơ của võ nhân thì rõ ràng Lưu Ngọc Hiền chỉ đang níu chút hơi tàn, không thể cứu sống.
Ngẫm tới việc Tiêu Nhân không màng an nguy, đặt chuyện cứu người lên trước nhất, Mạc Vũ Hân hổ thẹn không thôi. Y không thể bởi vì Lưu Ngọc Hiền không còn sinh cơ mà buông tay không cứu!
Tiêu Nhân ngơ ngẩn nghe trong đầu vang lên một âm thanh:
Dương thiện, nhân phẩm +.
Đây là tình huống gì đây?