Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
----
Thời điểm Cố Nguyễn đi vào phòng vũ đạo, vốn tưởng hôm nay chỉ có một mình cô tới, kết quả lại nhìn thấy một cô gái nhỏ trông rất gầy yếu, đang bắt chước động tác giống trong màn hình máy tính trước mặt, nhưng động tác không được tiêu chuẩn như vậy.
"Cậu là đàn em từ đoàn nghệ thuật à?" Cố Nguyễn lấy quần áo khiêu vũ từ trong túi ra, chuẩn bị đi thay.
Thuận miệng hỏi nhiều thêm một câu.
Thoạt nhìn cô ấy hoàn toàn không có cơ sở nha, nếu là người trong đoàn nghệ thuật mà như thế này thì khó mà dạy giỏi được.
Cô gái vừa mới ép chân xong khuôn mặt đang tái nhợt đột nhiên đỏ bừng, nhanh chóng thu hồi chân chuẩn bị đi tới chào hỏi với Cố Nguyễn, kết quả bởi vì động tác quá mạnh thiếu chút nữa té ngã.
Cố Nguyễn chạy nhanh tới đỡ: "Cậu cẩn thận một chút."
Cô gái nhỏ rất kích động, mặt đỏ rực lên: "Cảm ơn cậu, tớ là Mộc Cam! Rất vui được biết cậu."
Sự thân thiết và nhiệt tình của cô ấy làm Cố Nguyễn rất kinh ngạc, nhưng cô vẫn bình tĩnh mà nói: "Xin chào, tớ là Cố Nguyễn."
Mộc Cam gật đầu thật mạnh: "Tớ biết, tớ đã xem video thi đấu của cậu, cậu rất lợi hại!"
"...Cảm ơn." Sự nhiệt tình của cô ấy ngược lại làm Cố Nguyễn có chút ngượng ngùng.
"Cái kia, tớ đi thay quần áo trước đã, Mộc Cam cậu nên khởi động chút đi, nếu không sẽ bị đau cơ." Cố Nguyễn nói.
Cố Nguyễn thay đồ tập múa, sau thời gian dài điều dưỡng cơ thể, cô đã đem lượng thịt mà Tư Cẩn bị hao đi lúc bị thương quay trở lại, trong khoảng thời gian này mỗi buổi sáng cô đều chạy bộ buổi sáng với Tư Cẩn.
Trạng thái hiện tại của cô vô cùng tốt.
Sau khi khởi động thân thể, cô nhảy một lần bài vũ đạo của đoàn nghệ thuật, sửa lại những đoạn chưa được nối liền.
Chờ tới lúc nhảy đến động tác cuối cùng, cô lau mồ hôi, đi đến ngăn tủ bên cạnh lấy bình nước uống.
Cái bình nước này là Tư Cẩn chuẩn bị cho cô, bên trong thả mấy bông hoa hồng nhỏ, mùi hương vô cùng ngọt ngào.
Mộc Cam ở một bên nỗ lực luyện tập kiến thức cơ bản, có thể thấy được, thân thể của cô ấy không tốt, chỉ hoạt động vài phút đã thở hồng hộc.
Cô nhìn Mộ Cam vẫn đang luyện tập, nhưng sắc mặt không tốt, cô nói với cô ấy: "Mộc Cam, nếu cậu mệt nên nghỉ một lát, không nên nóng ruột."
Mộc Cam thở phì phò: "Được...được."
Cô gái gầy yếu nhìn Cố Nguyễn bằng đôi mắt sáng ngời.
Cố Nguyễn dạy cho cô ấy một ít động tác, nhưng vì Mộc Cam chưa từng học qua, xương cốt lại cứng nhắc nên cô không dám làm quá sức.
Tập được một lát, cô dựa vào ngăn tủ nhìn di động, Tư Cẩn bảo sau khi làm xong việc sẽ đến đây đón cô, Cố Nguyễn nhắn lại cho anh một tin, kết quả anh vẫn còn đang ở phòng thí nghiệm.
Cố Nguyễn nói với anh cô sẽ tới đó tìm anh, sau đó nhanh chóng đi thay quần áo.
Lúc đi không quên chào Mộc Cam: "Mộc Cam, tớ đi trước đây."
Mộc Cam gật đầu, nhìn bóng dáng rời đi của Cố Nguyễn, chiếc cổ của thiếu nữ thon dài mà tinh tế, sườn mặt thanh tú, cô ấy tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp và sức sống trên đó.
Cô ấy thật sự rất thích Cố Nguyễn, giống như là... Nói không quá thì Cố Nguyễn giống như thần tượng của cô ấy, cảm giác cả người Cố Nguyễn luôn phát ra ánh hào quang.
Vốn dĩ thân thể của cô ấy không tốt, tính cách... Lại tự ti, nhút nhát.
Cô ấy không thích hợp đứng trên sân khấu, cũng không thể tham gia các hoạt động của đoàn nghệ thuật vì nơi của họ yêu cầu những người có thân thể khỏe mạnh.
Nhưng lần đó cô ấy vừa lúc đi qua phòng vũ đạo, nhìn Cố Nguyễn đang làm mẫu cho một cô gái trong đó.
Cô ấy cũng muốn lại gần Cố Nguyễn, để được lây ít ánh hào quang trên người Cố Nguyễn.
Vì vậy cô ấy nhanh chóng đi tìm đoàn trưởng đoàn nghệ thuật, tỏ ý cô ấy có thể làm một vài chức vụ văn thư, chẳng hạn như viết bản thảo tuyên truyền gì đó, còn việc biểu diễn trên sân khấu cô ấy sẽ không tham gia.
Cuối cùng đoàn trưởng cũng đồng ý cho cô ấy gia nhập.
Mà hội nghệ thuật lần này, mặc dù cô ấy đã chăm chỉ luyện tập, nhưng lại không có tư cách biểu diễn trên sân khấu.
Mộc Cam gục đầu xuống, nhìn chân tay gầy yếu của mình, thở phào nhẹ nhõm, không sao cả, hôm nay nữ thần còn nói với cô hai câu, không, là vài câu lận!
Cô ấy nắm chặt bàn tay nhỏ, một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ trở nên tốt hơn!
Giống như Cố Nguyễn vậy.
——
Cố Nguyễn không biết nội tâm Mộc Cam vẫn đang hoạt động, cô mang theo tai nghe, đi trên đường nhỏ tới khuôn viên trường.
Khoảng cách từ phòng vũ đạo tới phòng cơ điện không gần, Cố Nguyễn đi tới đó đã hoàng hôn, bầu trời tối đen như mực.
Cô lên lầu, từ bên ngoài phòng thí nghiệm vừa lúc có thể nhìn thấy Tư Cẩn và một đám nam sinh đang vây quanh, phần lớn đều mang mắt kính, đường chân tóc đều mọc ở trên cao.
Cố Nguyễn chạy nhanh sờ sờ đỉnh đầu của mình, may quá, vẫn còn rậm rạp.
Tư Cẩn theo chân bọn họ ngồi cùng nhau, ngồi vây quanh một cái bàn hội nghị, trước mặt mỗi người đều đặt một chiếc máy tính.
Giáo sư Lý Nghị ngồi ở chính giữa, bên cạnh có một tấm bảng đen, ông viết lên trên mặt bảng vài số liệu, đại khái là mấy cái trình tự, dù sao Cố Nguyễn xem cũng không hiểu lắm.
Sau đó học trò ở bên dưới nhanh chóng gõ vào máy tính, ánh mắt của cô đảo qua mọi người, rồi dừng lại trên người Tư Cẩn.
Đôi mắt chàng trai trong sáng, tinh xảo, con ngươi phản chiếu lại ánh sáng của màn hình, biểu hiện cực kỳ chuyên chú và nhiệt tình.
Tư Cẩn là người thứ nhất dừng tay, sau đó ánh mắt của anh nhìn về phía Lý Nghị.
Lý Nghị nhìn vào máy tính rồi gật đầu với Tư Cẩn.
Mọi người bạch bạch vỗ tay, đối diện còn có một nam sinh giơ ngón tay cái với anh.
Tuy rằng trên mặt Tư Cẩn không có biểu hiện cực kỳ vui vẻ, nhưng Cố Nguyễn rõ ràng có thể nhìn thấy sự cao hứng trong ánh mắt của anh.
Cô nhớ lần trước trong một cái chương trình rất nổi tiếng, lúc đó có một diễn viên nói——
Chúng ta có thể yêu thích một thứ rất lâu dài.
Quả nhiên Tư Cẩn rất thích máy tính.
Cô nhìn giáo sư Lý Nghị đứng lên, cô vội đứng sang bên cạnh, nếu Tư Cẩn nhìn thấy cô khẳng định sẽ phân tâm.
Lý Nghị đẩy cửa ra, nhìn thấy Cố Nguyễn cũng không kinh ngạc, vừa rồi mấy động tác nhỏ của Tư Cẩn lúc cúi đầu nhìn điện thoại làm sao có thể trốn khỏi đôi mắt của ông.
Lý Nghị nói: "Tới rồi à? Bọn họ còn đang có tiết, tới văn phòng của tôi ngồi một lát nhé?"
Cố Nguyễn quay đầu nhìn thoáng qua cửa kính nhìn Tư Cẩn, thấy anh đang cúi đầu tính toán lên bản nháp bên cạnh, vẻ mặt chuyên chú, cô gật đầu: "Vâng, cảm ơn thầy."
Văn phòng của Lý Nghị trang hoàng rất đẹp, không giống hề văn phòng của một giáo sư khoa tự nhiên, ngược lại có điểm phong nhã.
Lý Nghị tự mình ngồi xuống bàn làm việc, xua xua tay: "Em tùy tiện tìm một chỗ mà ngồi."
Cố Nguyễn gật đầu, ngồi xuống một cái ghế bên trái, trước mặt còn có một cái bàn, cô lấy bài tập và máy tính bảng từ trong túi ra bắt đầu tra tư liệu.
Kỳ thật ban ngày luyện múa, hiện tại cô cảm thấy rất mệt, bài tập của cô cuối kỳ mới phải nộp nên bây giờ cô cũng không vội viết, hiện tại cô chỉ muốn chơi game chẳng muốn làm bài tập chút nào.
Nhưng rốt cuộc thầy giáo vẫn đang ở đây, cô đành phải viết một lát.
Cô suy tư thật lâu sau, mới vừa đặt bút xuống một cái đề bài.
Bàn làm việc phía trước truyền tới âm thanh đột ngột: "Defeat!"
Người này, làm Cố Nguyễn sợ tới mức run ta, hồn cũng sắp bay tới Thái Bình Dương rồi.
Cô và Lý Nghị giao ánh mắt, cô thấy trong mắt đội phương viết đầy hai chữ "Xấu hổ".
Giờ thì cô đã biết Lý Nghị và các giáo sư khác không giống nhau, thấy ông hành xử khác người như vậy thì cô thật sự rất bất ngờ.
Vừa rồi bị máy tính chặn, Cố Nguyễn chỉ nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc của ông, cô còn tưởng ông đang nghiên cứu một cái học thuật thâm sâu gì.
Không nghĩ tới thế nhưng ông lại đang chơi game!!
Lý Nghị khụ một tiếng, thu hồi điện thoại rồi đứng dậy: "Cái đó, tôi không cẩn thận ấn nhầm âm lượng, em cứ viết tiếp đi, tôi còn có việc đi trước, lúc đi nhớ đóng cửa là được."
Nói xong liền vội vàng quay đi.
Cố Nguyễn bị thao tác của ông làm ngây ngốc cho nửa ngày, sau đó không nhịn được cười ra tiếng.
Thầy giáo của Tư Cẩn đáng yêu ghê.
——
Tư Cẩn làm xong thiết kế, đưa tay lên nhéo nhéo sống mũi, lấy di động ra xem thì đã hơn giờ.
Hôm nay thứ sáu, vốn dĩ đáp ứng Cố Nguyễn cuối tuần sẽ cùng trở lại chung cư, kết quả anh không để ý kết thúc muộn như vậy.
Cố Nguyễn đã nhắn cho anh cô đang ở phòng của giáo sư, Tư Cẩn đứng lên, mọi người chung quanh đều ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Hải nói: "Lão đại, cậu làm xong rồi à?"
Vốn dĩ đã nửa năm Tư Cẩn không lên lớp, mọi người đều cho rằng anh sẽ không biết gì, năng lực của Lý Nghị rất mạnh, ý tưởng nghiên cứu vượt quá mức quy định, lúc lên lớp đều giao đề khó cho bọn họ, phần lớn sinh viên trong lớp đều không thể trả lời, ông đành phải tự mình nói ra đáp án, không khí lớp học rất gượng gạo.
Lần trước đến lượt Tư Cẩn, vốn dĩ mọi người cho rằng lại sắp có một hiện trường xấu hổ khác.
Không nghĩ tới Tư Cẩn chỉ đứng tự hỏi một hồi, sau đó lưu loát viết hai ý tưởng lên bảng, các bạn học khác thử chạy trên máy tính tất cả đều đúng.
Sau vài lần xảy ra chuyện như vậy, bầu không khí xấu hổ trong lớp cũng dịu đi rất nhiều.
Không biết ai mở đầu, bắt đầu gọi Tư Cẩn là lão đại, dần dần cả khoa máy tính đều gọi như vậy.
Chờ cậu ta hỏi xong Tư Cẩn đã chạy ra tới cửa, anh sốt ruột sợ Cố Nguyễn chờ lâu, ngữ khí nóng vội nói: "Phần của tôi đã làm xong, các cậu làm nốt phần của mình là được, chút nữa gửi từng phần cho tôi, tôi sẽ chỉnh hợp sau."
Nói xong thì nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa.
Ngón tay trên bàn phím của mọi người dừng lại thật lâu, có người mở miệng trước: "Các cậu làm được bao nhiêu rồi?"
"Ba phần tư?" Đây là tổ trưởng của bọn họ, thành tích cũng khá tốt, tên là Trần Nhiên.
"Cái gì? Cậu đã làm được nhiều như vậy á, tớ mới làm được một nửa." Một người khác nói, tên cậu ta là Hạ Vĩ.
"Khóc, tôi không muốn làm suốt đêm đâu."
"Các cậu nói xem, nhiều phần như vậy đều đưa cho lão đại, không biết một cậu ấy có vất vả quá không?" Hạ Vĩ nói.
Rốt cuộc chỉnh hợp không phải chỉ ghép các phần với nhau, nếu muốn hoàn chỉnh có thể theo trình tự vận hành, nếu có một chỗ xuất hiện sai lầm, vậy thì Tư Cẩn sẽ phải tra tìm từ đầu, vừa tốn thời gian vừa cố sức.
"Nhưng mà trừ bỏ lão đại, chúng ta còn chưa làm xong một phần, không biết có kịp không nữa." Một nam sinh mập mạp có chút ủ rũ nói.
"Nói cũng phải." Nói xong mọi người bắt đầu lên tiếng phụ họa.
"Cậu ta muốn làm thì cho cậu ta làm, dù sao người thích nổi bật cũng không ngại mệt." Một nam sinh đeo kính mở miệng, trong giọng nói không thể giấu nổi ghen ghét.
"Lý Minh Hạo, cậu đang nói tiếng người sao? Lão đại, không, Tư Cẩn từ khi nào là người thích nổi bật, cậu ấy giúp chúng ta thiết kế bài là sai à?" Giang Hải nói một chuỗi dài, gương mặt đỏ lên.
"Ồ, tôi nói sai sao? Lần đó đi học cậu ta không phải lên làm bài, làm xong còn làm bộ không có gì, như thế nào? Chỉ có một mình cậu ta lợi hại, người khác đều không bằng đúng không? Còn cái gì mà làm xong gửi cho tôi, tôi không gửi thì xem cậu ta làm thế nào?" Lý Minh Hạo nói, hắn đã sớm nhìn Tư Cẩn không vừa mắt, giờ phút này nói ra giống như không muốn ngừng.
"Cậu, với cậu ấy mà nói, đây vốn dĩ đối với cậu ấy không khó, có cái gì đáng để ý..." Khuôn mặt thanh tú của Giang Hải tức đến đỏ lên.
Ba mẹ cậu ta đều là giáo viên nên tính cách ôn hòa, cả đời chưa từng cãi nhau với người khác.
"Nếu cậu ta lợi hại như vậy, còn đi học làm gì..."
"Cậu!" Giang Hải sắp bị tức chết rồi, tuy rằng mới ở cùng Tư Cẩn một thời gian ngắn, nhưng hai người đối xử với nhau rất tốt, anh giúp cậu ta lấy cơm, kêu cậu ta rời giường, giúp cậu ta học tập, có một người bạn cùng phòng như vậy! Đây là may mắn cỡ nào chứ!
"Được rồi! Ồn ào cái gì?" Trần Nhiên bang một tiếng vào bàn phím, thấp giọng quát: "Thừa nhận người khác tài giỏi khó như vậy sao? Cậu chính là không được, chẳng lẽ cậu làm được sao? Chỉnh hợp tất cả đâu phải dễ dàng, đưa một đống phần đầy lỗ hổng, Tư Cẩn đã giúp cậu mấy lần rồi? Bây giờ cậu ở sau lưng nói xấu cậu ấy?"
Vốn dĩ Trần Nhiên bất mãn với Lý Minh Hạo, ngày một ngày hai ở kí túc xá, hắn cũng coi như hiểu rõ người này, mọi người đều dựa vào thực lực đi lên, bất luận là đi đường tắt hay gì, đều phải đi theo con đường đại học, chỉ số thông minh chắc chắn không kém.
Mọi người đều là thiên chi kiêu tử, cuồng ngạo một ít là khó tránh khỏi.
Nhưng Lý Minh Hạo khai giảng chưa đến hai tháng đã tự mình từ bỏ, mỗi ngày đến tiết thì không tới, ngồi ở ký túc xá chơi game, ký túc xá vừa dơ vừa ồn, hắn thu dọn được vài lần, hai ngày sau lại trở về nguyên vẹn.
Buổi tối hắn ta không ngủ, chơi game còn mở âm lượng lớn.
Trần Nhiên cảm thấy hắn sắp suy nhược tinh thần rồi, hết học kỳ hắn dọn ra ngoài, sau đó phải đi khám bác sĩ mới tốt lên.
Năng lực của hắn không kém, nhưng lại kém xa Tư Cẩn, ở trong mắt hắn, Tư Cẩn cũng không phải dáng vẻ cao cao tại thượng như trong lời Lý Minh Hạo, tuy rằng bình thường anh không có biểu tình gì, nhưng đó là tính cách như vậy.
Bình thường có bài khó hắn đều đi hỏi Tư Cẩn, tuy anh có chút kiệm lời nói, nhưng cũng không ngại phiền, hay che giấu kiến thức. Mỗi lần cùng anh thảo luận, hắn đều cảm thấy được lợi rất nhiều, hắn đối Tư Cẩn đó là phi thường kính nể và cảm kích.
"Tôi nói này, tổ chúng tôi không cần cậu, cậu đi tìm giáo sư Lý cũng được, đi tìm tổ khác cũng được, chẳng liên quan gì tới chúng tôi." Vẻ mặt của Trần Nhiên lạnh lùng, ngữ khí nghiêm túc.
Lý Minh Hạo không nghĩ tới bản thân nói mấy câu khiến mình hoàn toàn không thể xuống đài, giờ phút này chỉ có thể đỏ mặt tía tai, đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.
Miệng mấp máy nửa ngày, hắn nói: "Dựa vào cái gì, tôi không đi."
"Cậu không đi cũng được, dù sao phần của cậu tôi cũng không cần, lúc nộp bài chắc chắn không có tên cậu." Trần Nhiên hạ quyết tâm xé rách da mặt.
Một bên là Tư Cẩn giúp đỡ hắn rất nhiều, một bên là Lý Minh Hạo mà hắn chán ghét, phải làm như thế nào đơn giản sáng tỏ.
Trần Nhiên đã nói như vậy, Lý Minh Hạo muốn ở lại cũng quá mất mặt, hắn xóa hai dòng code trong máy tính, cười lạnh: "Không cần phần của tôi, tôi xem các người có làm được ra hay không!"
Lý Minh Hạo đi rồi, ầm ĩ một trận, không khí phòng thí nghiệm có chút xấu hổ, Trần Nhiên đỡ trán, bình tĩnh lại tâm tình: "Phần của Lý Minh Hạo, đêm nay tôi sẽ thức đêm làm, sẽ không chậm trễ tiến độ."
"Không có việc gì, không có việc gì." Mọi người sôi nổi nói.
Mọi người đều không phải người ngốc, có một tên phiền phức như vậy trong đội, ai cũng thấy khó chịu.
Trần Nhiên cười nói: "Mọi người cố lên, lần này phải được hạng nhất!"