.Edit: Yann
Beta: Kim Hằng/ Đậu Xanh
---
Tư Cẩn và Cố Nguyễn từ sau hoa viên nhanh chóng đi tới đại sảnh, nhìn không khí bên trong thì cảm thấy nhẹ nhõm, còn may là chưa ảnh hưởng tới bên này.
Bà nội Cố cười tủm tỉm vẫy tay với hai người: "Nguyễn Nguyễn với Tiểu Cẩn vừa đi đâu vậy? Vừa lúc mọi người cũng đang tò mò về bức tranh này, hai đứa nói thử xem?"
Tư Cẩn cho Cố Nguyễn một ánh mắt, Cố Nguyễn gật đầu, đi tới thân mật ôm lấy tay của bà nội Cố: "Bà nội, bức tranh này Tư Cẩn phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có được đấy..."
Cái miệng nhỏ của Cố Nguyễn đóng mở liên tục, đem nguồn gốc của bức tranh thêm mắm dặm muối nói để có được bức tranh rất là gian khổ.
Làm mấy người khác ở đây cảm động không thôi.
Tư Cẩn đi qua chỗ Cố Thành, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, tuy rằng anh đã ngăn Cố Khải ở ngoài cửa, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của Cố gia, vân nên yêu cầu Cố Thành tự mình đi xử lý.
Vốn dĩ Cố Thành đang cùng đối tác trao đổi, thấy Tư Cẩn đi lại đây, đêm nay từ trên xuống dưới, mọi người đều biết đây là vị hôn phu của cô con gái của Cố gia, người đối tác cũng ý thức được họ có chuyện muốn nói với nhau nên quay người rời đi.
"Chú Cố." Tư Cẩn gọi.
"Con không ở cùng Nguyễn Nguyễn sao lại tới đây làm gì?" Cố Thành uống một ngụm rượu, ngữ khí ấm áp, bộ dáng như đối đãi với con rể.
Biểu hiện tối nay của Tư Cẩn làm ông rất hài lòng.
Đích thật, cho dù ở phương diện nào đều không có gì để bắt bẻ, vẻ ngoài, nhân cách hay năng lực học thức, hoặc trong chuyện đối nhân xử thế đều không thể chỉ trích.
Thiếu sót duy nhất là không có gia tộc cường đại chống đỡ.
Nhưng mà ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, thiếu niên trẻ không sợ nhất là thiếu niên nghèo.
"Cố Khải tới đây, cháu cho người ngăn ông ta ở ngoài cửa." Đối với Cố Khải, Tư Cẩn xưng hô thế nào cũng không tiện, không bằng trực tiếp gọi cả họ tên.
Cố Thành "bang" một tiếng buông chén rượu xuống: "Nó còn dám trở về? Bà nội bên kia có biết không?"
Tư Cẩn lắc đầu: "Còn chưa biết, Nguyễn Nguyễn đang ở đó."
Cố Thành tán đồng gật đầu.
——
"Hôm nay tôi nhất định phải gặp Cố Thành! Các người mau gọi ông ta ra đây..." Tây trang trên người Cố Khải nhăn nhúm, trên mặt có xu thế giống hệt tội phạm nghiện ma túy, hốc mắt đỏ hồng.
Cố Thành mặc tây trang thủ công màu đen, mép áo phẳng lỳ cực kì chỉnh chu, mặc dù đã tuổi cũng không già, khí chất trên người không bị mất đi.
Khác hoàn toàn với Cố Khải khô gầy, ánh mắt tuyệt vọng.
"Cố Khải, cậu hà tất gì phải làm khó coi như vậy?" Cố Thành đứng ở trên bậc thang, nhìn Cố Khải, trong ánh mắt bất đắc dĩ hiện lên tia thương hại.
Hai mắt Cố Khải trợn ngược lên, trong mắt tràn đầy hận ý: "Cố Thành, tất cả mọi thứ đều do anh ép tôi, là anh không muốn tôi sống yên ổn!"
Tư Cẩn đi theo phía sau Cố Thành, nhìn chú hai của Cố Nguyễn dưới lầu, Cố Khải làm gì với Cố gia, Nguyễn Nguyễn đã kể toàn bộ cho anh, nhưng đối với tư tưởng của Cố Khải anh chỉ cảm thấy hoang đường không thể tưởng tượng.
Hãm hại người khác không thành, lại đổ lỗi cho người bị hại.
"Là chính cậu không muốn sống tốt! Trách ai được đây!"
Cố Thành cũng nghĩ như vậy, đang muốn mở miệng, giọng nói của bà nội Cố từ đại sảnh truyền đến, từ xa tới gần, phía sau còn đi theo một đống người.
"Hôm nay trời nóng như vậy, bà ra đây làm gì?" Vốn là Cố Nguyễn đỡ bà nội Cố, nhưng trong lòng bỗng khó chịu nhìn bà nội đang vui vì tiệc mừng thọ hiện tại trên mặt không nở nụ cười.
Cố Thành đi tới đỡ bà ấy, ý bảo Cố Nguyễn đi đến bên cạnh Tư Cẩn.
"Tôi đến xem cái con sói hoang này rốt cuộc muốn làm loạn gì nữa đây!"
Cố Nguyễn đi đến cạnh Tư Cẩn, Tư Cẩn cầm lấy tay cô, mặt không đổi sắc mà nhéo tay cô.
Cố Nguyễn nhíu mày, nhìn chú hai của cô đang bước lên từng bậc thang.
Hiện tại tâm tình của cô có chút phức tạp, lúc trước lúc cô mới sống lại điều cô làm đầu tiên là phơi bày chuyện chấn động mà chú hai làm, giúp nhà họ thoát khỏi cảnh bi thảm như kiếp trước.
Chuyện sau đó cô không quản, sau khi tới thành phố B vẫn luôn ở bên Tư Cẩn, quả thật sau đó Cố Khải có làm một số chuyện quá đáng, đánh mất thể diện của bà Cố, bà đành phải dùng một ít thủ đoạn để bọn họ không sống được trong nước, phải di cư sang nước ngoài.
Cố gia cũng bởi vậy mà yên tĩnh được một thời gian.
Những việc này Cố Nguyễn cũng không hỏi qua, Cố Thành và bà nội Cố cũng coi cô là trẻ con nên không nói với cô.
Chỉ nói lòng của chú hai cô rất bất chính, bảo cô không nên tiếp xúc với ông ta.
Cô cũng không cảm thấy mình sai, rốt cuộc nếu việc kia không bị phát hiện thì cả nhà cô sẽ vô cùng bi thảm.
Chỉ là khi còn nhỏ, Cố Khải trong ấn tượng không phải dạng này, đối với cô rất tốt, hiện giờ biến thành như vậy, làm cô thổn thức không thôi.
Cố Nguyễn khẽ thở dài, nhìn Cố Khải đứng trước mặt.
Nhìn từ xa, hốc mắt ông hãm sâu đáng sợ, hốc mắt đỏ hồng, khuôn mặt gầy tái nhợt, cả người hoàn toàn không thể chống đỡ trong bộ tây trang nhăn nhúm.
Nhìn bộ dáng này rõ ràng là dính vào mấy thứ không sạch sẽ, hơn nữa trạng thái tinh thần có vấn đề, mọi người ở đây rất cảnh giác, tất cả đều tự giác lui về phía sau.
Tư Cẩn cũng đưa Cố Nguyễn ra phía sau.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Bà Cố thở dài, "Anh nhất định phải làm cho Cố gia không yên ổn mới vui sao?"
Cố Khải không đáp lời, ông ta đứng ở nơi đó, cúi đầu suy nghĩ, tay lại chậm rãi lùi về phía sau.
Ông đột nhiên không muốn đòi tiền nữa, cái bà già đáng chết này có thể cho ông ta bao nhiêu? Mười vạn? Một trăm vạn? Một ngàn vạn? Bao nhiêu tiền cũng không đủ bù lỗ hổng.
Như vậy ——
Dứt khoát, mọi người cùng chết cũng tốt...
"Ông ta có súng!"
Không biết là ai hô lên, sau đó hiện trường hỗn loạn, cũng may Cố Khải cũng không thèm để ý, nâng họng súng hướng về phía bà nội Cố.
"Bà già đáng chết, bà cho rằng tôi quay về để cầu xin bà sao? Tôi nói cho bà biết, dù sao cũng chết, kéo theo một cái đệm lưng cũng chẳng sao."
Cố Thành che ở trước mặt bà Cố, trên mặt không thiếu vẻ đau xót: "Cậu làm gì vậy! Cậu chỉa súng vào mẹ, cậu còn có tính người không?"
"Tính người?" Cố Khải hừ lạnh một tiếng, "Bà ta là mẹ anh, liên quan gì đến tôi? Anh tốt nhất đừng lộn xộn, tôi chỉ có một cây súng nhưng đạn thì rất nhiều."
Vẻ mặt Cố Khải vặn vẹo, nhìn qua có chút âm trầm đáng sợ.
"Cậu rốt cuộc muốn cái gì? Cố gia sao? Tôi cho cậu, cậu buông súng xuống trước." Cố Thành nói.
"Ông cho rằng tôi hiếm lạ hả? Tôi muốn các người chết! Muốn các người chết!" Cố Khải đột nhiên nổi khùng, ngón tay không ngừng siết chặt.
Cố Thành vẫn che ở trước bà nội Cố, cánh tay cường tráng bảo vệ bà.
Cố Nguyễn bắt đầu luống cuống, Tư Cẩn giữ chặt cô, sợ cô đột nhiên tiến lên, anh đã báo cảnh sát, nhưng Cố Khải mất khống chế mà cảnh sát chưa tới, anh rất sợ cô bị thương.
Ánh mắt Tư Cẩn gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay Cố Khải, phân tích mình có bao nhiêu phần trăm có thể đoạt súng trong tay ông ta.
"Các người đi chết đi!"
"Không được!"
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Cố Nguyễn lấy từ đâu ra sức, tránh thoát khỏi tay Tư Cẩn, chạy về phía ba và bà nội.
Một khắc kia cô cũng không quan tâm mình có bị thương hay không, có chết hay không, vốn dĩ đã sống được một đời, chỉ là, chỉ là đời này cô lại có lỗi với Tư Cẩn.
"Phanh!" Tiếng súng vang lên trong nháy mắt, thế giới phảng phất đều yên lặng, Cố Nguyễn không có cảm giác đau đớn như dự đoán.
Trong chớp nhoáng, cô rơi vào lồng ngực quen thuộc, mùi chanh thanh nhã, ấm áp lại an toàn.
"Nguyễn Nguyễn, đừng sợ." Giọng nói Tư Cẩn nhẹ gần như nỉ non.
Cảnh sát tới hiện trường đã là ba phút sau, Cố Khải nhanh chóng bị khống chế, Cố Thành cũng bị cảnh sát yêu cầu đi báo cáo tình huống.
Có bác sĩ tới xem xét tình huống của Tư Cẩn, anh bị viên đạn bắn trúng phần lưng, máu tươi nhuộm dần một mảng lớn, trên người Cố Nguyễn cũng dính đầy máu.
"Tiểu thư, phiền cô buông tay ra chút, chúng tôi phải nâng bệnh nhân lên xe."
Cố Nguyễn ôm Tư Cẩn, cả người choáng váng, thân mình cứng nhắc không thể di chuyển.
Tư Cẩn chảy rất nhiều máu, nhưng vẫn chưa mất đi ý thức, nhẹ giọng mở miệng: "Nguyễn Nguyễn, anh không sao, em không cần sợ."
Thật ra, anh cũng biết bản thân cách miệng súng rất gần, không có khả năng viên đạn bắn nông, cảm giác lồng ngực nóng ran càng rõ ràng.
Anh bị thương đến nội tạng.
Tỷ lệ sống sót không lớn.
Trên xe cứu thương, bác sĩ tiến hành công tác sơ cứu, nhưng lấy viên đạn ra khỏi nội tạng thì phải đến bệnh viện.
Hộ sĩ đang định đeo máy hô hấp cho Tư Cẩn, anh giơ tay chặn lại, giãy giụa ngồi dậy, ôm chặt Cố Nguyễn.
Cực kỳ thống khổ mà lẩm bẩm một câu: "Nguyễn Nguyễn, đừng khóc."
Sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.
Từ lúc lên xe đến bây giờ Cố Nguyễn không thể ngừng khóc, cả người ngơ ngác, không ngừng lặp lại: "Tư Cẩn, A Cẩn, anh không thể bỏ em, không thể bỏ em một lần nữa, cầu xin anh..."
——
Hôm nay thời tiết rất tốt, trời xanh thăm thẳm, không nắng to gay gắt, ban ngày chỉ có vài đám mây trôi phiêu đãng theo từng đám nhỏ, chạng vạng mới đỏ thẫm rực trời.
Yêu diễm lại mỹ lệ.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Cố Nguyễn đi vào, trạng thái của cô không được tốt, trên mặt không chút huyết sắc, tinh thần đều chú tâm vào bệnh nhân trên giường.
Tư Cẩn nằm trên giường không có động tĩnh, ngực phập phồng rất nhẹ, vốn dĩ người đã mảnh khảnh nhìn qua càng gầy, khuôn mặt trắng nõn hóp lại.
Cố Nguyễn nâng cánh tay, ngón tay thon gầy dừng trên mặt anh, thanh âm lưu luyến: "Bảo bảo, anh nhìn bộ dáng của anh xem, một người thích nhan khống [] như em sắp không nhìn nổi rồi."
[] Nhan khống: Cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, vì vẻ đẹp của đối phương mà đem lòng yêu.
"Anh đã ngủ nửa tháng, còn chưa ngủ đủ sao?"
"Nếu còn như vậy em sẽ không cần anh nữa..."
Nửa tháng trước, bởi vì thương thế quá nặng lại trải qua nhiều cuộc phẫu thuật, nhưng vì khát vọng sống quá lớn nên vẫn còn tia hi vọng, nhưng vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.
Cố Nguyễn nói liên miên cùng anh một lúc, nói xong thì tự mình cười rộ, sau lại không nhịn được mà khóc lên, nhẹ nhàng bám lên người anh, hôn lên môi anh, sau đó đứng dậy đi vào buồng vệ sinh lấy nước ấm.
Cô thuần thục mà nâng người dậy, nhẹ nhàng cởi quần áo giúp anh lau người, sau đó dùng khăn lông khô lau khô, thay quần áo sạch sẽ.
Sau đó lại giúp anh mát xa chân tay, bác sĩ nói, nằm lâu cơ bắp sẽ bị teo đi.
"Nhanh tỉnh lại nha, Tư Cẩn của em." Cố Nguyễn nói.
"Đừng bỏ rơi em nữa."