Edit: Kim Hằng
- ---
Cố Nguyễn quả thực không biết nên nói cái gì với cô ta, sắc mặt vô cùng khó xem.
Dìu Tư Cẩn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Tư Cẩn nhìn biểu tình của Cố Nguyễn, có chút chột dạ: "Nguyễn Nguyễn?"
Cố Nguyễn xắn tay áo anh lên, một vết bầm lớn xuất hiện trên cánh tay trắng nõn của anh, bên trong còn có tơ máu đỏ sẫm, nhìn qua rất đau.
Cô cau mày, trong lòng vô cùng khó chịu, cô có thể nói Tư Cẩn làm không đúng sao? Nếu là cô, cô chắc chắn cũng sẽ cứu, bị thương và mạng người cái nào nặng hơn cô biết, nhưng cô vẫn rất tức giận.
Cố Nguyễn lẳng lặng ngồi xổm xuống, vén quần anh lên, chắc là do cọ vào vết thương, anh hơi co người lại, nhưng không dám nhúc nhích, khuôn mặt anh đáng thương vô cùng mà nhìn Cố Nguyễn, thấy vậy nên động tác của cô cũng nhẹ hơn.
Quả nhiên, đầu gối của anh sưng lên một mảng lớn, đã thấm ít máu.
Tư Cẩn thấp thỏm kéo ống tay áo của cô: "Nguyễn Nguyễn, đừng tức giận."
Đôi mắt của thiếu niên trong veo, cô biết mình không nên tức giận, nhưng nhìn anh bất an như thế cô cũng nhịn xuống.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể: "Em không tức giận."
"Em có." Giọng điệu của Tư Cẩn vô cùng chắc chắn, trông anh có chút bất an và bất lực.
"Em nói không có." Giọng của Cố Nguyễn hơi lớn, mơ hồ có chút tức giận, đôi mắt cô đỏ hoe: "Anh làm gì mà em phải tức giận? Anh lại không sai, em tức giận cái gì chứ!"
Tư Cẩn nhìn thấy cô sắp khóc, anh lập tức hoảng sợ: "Em đừng khóc, anh biết em lo lắng cho anh, lần sau anh sẽ không bị thương nữa, được không?"
Trong lòng anh khó chịu muốn chết, dỗ dành: "Em đừng khóc, đừng khóc được không?"
"Em chỉ là rất sợ, lúc đó, lúc đó nếu anh ngã xuống thì làm sao bây giờ?" Cố Nguyễn lau mặt, cảm thấy khóc trước mặt nhiều người như vậy thật xấu hổ, liền đứng dậy, thút tha thút thít nức nở: "Anh ngồi xuống đi... Đừng nhúc nhích, em đi mua thuốc cho anh."
Cố Nguyễn xoay người, nhưng phát hiện ông lão vừa đang đứng đó mỉm cười, trên tay cầm một túi ni lông.
"Ông ơi... sao ông lại ở đây?" Cố Nguyễn đỏ mặt, vừa rồi cô giống như một người mất trí vậy, bị Tư Cẩn nhìn thấy thì không sao, dù sao anh cũng coi cô như một công chúa nhỏ.
Nhưng bị người khác nhìn thấy thì khác, thật xấu hổ.
Ông cụ cười đưa túi ni lông qua: "Cô gái vừa nãy đưa đó, nói có thể hai cháu sẽ dùng đến, con bé không dám qua đây, nên nhờ ông già này đưa cho hai cháu."
Cố Nguyễn cầm lấy, bên trong có băng gạc, băng cá nhân, cồn, bông gạc, rượu thuốc, đã khá đầy đủ, cô không khách sáo mà nhận lấy, dù sao đi mua cũng phí không ít thời gian.
Ông lão cũng đi theo cảm ơn họ: "Cảm ơn hai vợ chồng nhỏ, bằng không lão già chân yếu tay mềm này chắc có lẽ đã nằm lại ở đây luôn rồi."
"Vâng ạ." Cố Nguyễn nói.
Nhìn thấy nụ cười trêu chọc của ông lão, Cố Nguyễn lại đỏ mặt.
Khi bôi thuốc cho Tư Cẩn, anh cứ nhìn cô chằm chằm, thậm chí trên môi còn nở nụ cười, vẽ ra hai lúm đồng tiền trên má.
Cố Nguyễn tức giận trừng anh: "Làm gì? Không đau sao?"
"Đau." Đôi mắt của thiếu niên như phát ra ánh sáng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Cố Nguyễn, "Nhưng hiện tại không đau nữa."
"Tại sao?" Cố Nguyễn hỏi.
"Bởi vì anh phát hiện, Nguyễn Nguyễn so với tưởng tượng còn thích anh nhiều hơn." Bản thân thiếu niên cũng không thích cười, khi ở bên cạnh Cố Nguyễn thì cười nhiều hơn, nhưng ít có khi nào lại cười vui vẻ như hiện tại.
Cố Nguyễn đỏ mặt, không biết là do máy sưởi trong trung tâm mua sắm quá nóng hay do ngại ngùng: "Thích cái đầu anh, không đau nữa thì mau đi thôi."
Cố Nguyễn nâng rương hành lý lên, Tư Cẩn duỗi tay muốn cầm lấy, nhưng lại bị Cố Nguyễn liếc một cái, anh rất hiểu chuyện mà thu tay lại.
Tư Cẩn bất đắc dĩ nói: "Nguyễn Nguyễn, anh thật sự không sao, đưa hành lý cho anh cầm được không?"
Tâm tình của Cố Nguyễn vẫn không tốt lắm: "Anh hiện tại tốt nhất không nên tranh thứ này với em."
"Vậy em dắt tay anh đi nhé?" Tư Cẩn nói.
"Không muốn." Cố Nguyễn lạnh lùng từ chối.
"Dắt tay một chút thôi cũng không được sao? Chân anh đau quá." Giọng nói Tư Cẩn có chút đáng thương, giống như một con chó con bị thương đang cầu chủ nhân ôm một cái.
Cố Nguyễn lúc này mới chạm vào tay anh, đã bị anh gắt gao giữ chặt trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay của thiếu niên khô ráo và ấm áp, vào mùa đông lạnh giá, bàn tay của cô luôn lạnh lẽo, được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp như thế rất dễ chịu.
Họ lên xe lửa, tìm được vị trí của mình.
Tư Cẩn vẫn không buông tay cô ra, cô cùng Tư Cẩn tay nắm tay chơi Tiêu Tiêu Nhạc, cả hai chỉ rảnh một tay thôi, trò chơi kiểu này là thích hợp nhất.
"Đừng chạm vào hiệu ứng đặc biệt của em." Cố Nguyễn đè tay anh lại, chơi xấu: "Một bước này để em đi."
Tư Cẩn để cô tùy ý kết thúc trò chơi này.
"Thấy em lợi hại không?" Cố Nguyễn nhướng mày, vẻ mặt đắc ý rất đáng yêu.
Tư Cẩn không nhịn được hôn lên trán cô, ý cười ôn nhu: "Rất lợi hại, đây là phần thưởng."
Cố Nguyễn bị hành động bất ngờ của anh làm cho hai má ửng hồng, trong lòng lại suy nghĩ, tại sao lần nào cũng là hôn trán, không thể hôn môi sao?
Cô cũng ngẩng mặt lên, mổ một cái vào mặt Tư Cẩn: "Anh thật ngốc, đây là hình phạt."
Khi rời khỏi ga tàu, thời tiết bỗng trở nên âm u và ảm đạm, gió lạnh thổi vào mặt, còn cảm thấy hơi đau.
Về cơ bản không còn chuyến tàu nào tại ga đường sắt thành phố H, ít người đến tháng thương, phương tiện cũng có chút cũ nát.
Tư Cẩn cởi khăn quàng cổ rồi quàng cho Cố Nguyễn, anh quàng có chút chặt, Cố Nguyễn kéo nó lỏng một chút, Tư Cẩn cho rằng cô muốn tháo xuống, anh vỗ nhẹ vào tay cô: "Đừng cởi ra, gió thổi vào mặt sẽ đau."
Cố Nguyễn ngoan ngoãn bỏ tay xuống, được anh nắm tay đi ra ngoài.
Ba Cố tự mình đến đón người, nhìn thấy đứa con gái nhỏ của mình được người khác bảo vệ cẩn thận, trong lòng ba Cố cảm thấy buồn bực, cải trắng nhà mình mới trồng được vài năm đã bị kẻ khác nhổ đi mất.
Không vui.
Cố Nguyễn cùng Tư Cẩn đi tới, Cố Nguyễn kêu lên: "Ba!"
Ba Cố cười đáp trả, tuy đã đứng tuổi nhưng khuôn mặt ông vẫn phong hoa như cũ.
Sau đó Tư Cẩn cũng cung kính mà chào hỏi: "Cháu chào chú."
Lễ nghĩa chu toàn, lời nói thành khẩn, kiếm không ra tật xấu.
Nhưng ba vợ nhìn con rể thế nào cũng không hài lòng, vừa định nói đại một tật xấu, con gái ông đã hạ cửa kính xe xuống và nói: "Ba, đi thôi."
"Được được được, ba lập tức đến ngay." Tình thương của người cha chỉ đối với con gái, ông quay đầu lại cau mày nhìn Tư Cẩn: "Còn không mau lên xe."
Tư Cẩn không ngồi ở phía sau với Cố Nguyễn, như vậy sẽ tỏ ra không tôn trọng, ba Cố là trưởng bối, không phải tài xế.
Anh ngồi ở ghế phụ lái, ba Cố liếc nhìn anh, không nói chuyện.
Trên đường đi, ba Cố nói với Cố Nguyễn, "Anh trai Kỳ Yến của con hai ngày trước cũng vừa trở về từ nước M, hôm nay đến thăm bà nội con chắc cũng sẽ ở lại nhà, con trở về cũng vừa lúc."
"Kỳ Yến đang ở nhà sao? Thế ba chở con đến chung cư ở đi, con hôm nay không trở về được không?" Cố Nguyễn nói, sinh nhật năm tuổi ba và bà nội mỗi người có tặng cô một cái bất động sản, đôi khi cô sẽ đến đó ở.
"Đi chung cư làm gì? Không phải con rất thích chơi với Kỳ Yến sao? Đã lâu như vậy không gặp, có thể ôn chuyện lại." Ba Cố lại thêm vào một câu, bản thân ông không thích tên nhóc Tư Cẩn này, trong mắt ông, Kỳ Yến là cháu trai duy nhất của đồng đội cũ của bố vợ ông, cũng là con trai duy nhất của người bạn tốt của ông, quan hệ gia đình đơn giản, tốt hơn tên nhóc Tư Cẩn này biết bao nhiêu, con gái ông vẫn còn nhỏ nên thiếu sáng suốt.
Ông liếc nhìn Tư Cẩn, phát hiện anh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có biểu tình gì.
Còn có thể nhịn được à.
Ba Cố không thể nhìn rõ, nhưng Cố Nguyễn lại có thể nhìn được, anh đang dựa vào kính phản quang nhìn Cố Nguyễn.
Hai người không nói chuyện, nhưng trong ánh mắt, họ hiểu được sự lo lắng, tự ti và trấn an của nhau.
"Ba, đừng nói bậy, chuyện chơi với anh Kỳ Yến đã cách bao nhiêu năm rồi, chuyện lúc nhỏ cũng đừng nhắc tới nữa, con cùng bạn trai trở về, anh Kỳ Yến ở nhà thì làm sao đây? Ngày mai chờ anh ấy trở về, con lại đưa Tư Cẩn trở về gặp bà nội." Cố Nguyễn nghiêm túc nói.
"Được rồi, tùy con thôi, dù sao con cũng lớn rồi, ba không quản nổi nữa..."
Ba Cố đưa hai người đến tiểu khu, rồi đưa họ lên lầu, trên mặt Cố Nguyễn đã trang điểm cả một ngày, vừa vào cửa đã chạy vào phòng vệ sinh tẩy trang.
Nhà đã lâu không có người ở, lại phải mua nhiều nhu yếu phẩm, dưới lầu có một siêu thị, Cố Nguyễn đã nhờ ba Cố và Tư Cẩn đi mua chung.
Tư Cẩn vừa đến, để một mình anh đi cô không yên tâm, mà ba Cố cùng cô giống nhau, đối với mấy chuyện chọn lựa này rất mơ hồ.
Ba Cố vẫn luôn đi theo phía sau, muốn nói lại thôi.
Nhìn Tư Cẩn chọn nước, đọc ngày sản xuất, rồi cho vào giỏ hàng.
Sau đó mua khăn giấy và khăn ướt, ông đã nhìn thấy mấy thứ này trong túi của Cố Nguyễn, là những nhãn hiệu mà con gái ông thường xuyên sử dụng.
Còn có rất nhiều, như dầu gội và sữa tắm, từ một đóng thương hiện, Tư Cẩn chọn ra một thương hiệu riêng.
Ngoài ra còn có khoai tây chiên, thạch và thịt bò khô, sữa chua có lẽ không có mùi vị mà Cố Nguyễn thích, ông nhìn Tư Cẩn đang tìm xung quanh, sau đó anh cau mày mà chọn lấy sữa chua nguyên chất.
Ông nhìn đứa trẻ này thuần thục mua đủ thứ đồ dùng, thực phẩm hàng ngày.
Có rất nhiều thứ mà ông không biết Cố Nguyễn thích dùng, ông cũng không biết con gái mình là người để ý đến như vậy.
Ông cũng đi theo Tư Cẩn đến khu rau và khu trái cây, anh chỉ đơn giản mua hai trái thanh long rồi rời đi.
"Tại sao không mua thêm?" Ba Cố đột ngột nói.
Tư Cẩn vẫn có chút khẩn trương khi đối mặt với ba của bạn gái: "Mấy thứ này không tươi lắm. Sáng mai cháu dậy sớm đi mua, nhưng Nguyễn Nguyễn buổi tối phải ăn một ít trái cây, nên cháu mua hai trái còn tươi."
Anh khẩn trương thì sẽ nói hơi nhiều.
"À thế à." Ba Cố nói.
Khi thanh toán xong, Tư Cẩn lấy thẻ từ trong túi ra, ba Cố chú ý đến, thẻ này là của Tư Cẩn, ông không cho Cố Nguyễn cái thẻ ngân hàng nào như vậy.
Ông tiến lên đưa một tấm thẻ: "Quẹt cái này."
"Chú Cố, không cần, cháu thanh toán là được."
"Có người lớn ở đây cậu đoạt cái gì?"
Nhân viên thu ngân thản nhiên chọn tấm thẻ của ông, quẹt thẻ lưu loát.
Khi trở về nhà, Tư Cẩn rất có ý thức xách hai chiếc túi nặng mà không để cho ba Cố động tay.
Ba Cố cuối cùng cũng lên tiếng: "Thằng nhóc, bây giờ hai đứa vẫn còn nhỏ, nếu cậu dám làm gì với Nguyễn Nguyễn, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân của cậu, hiểu không?"
Giọng điệu Tư Cẩn lập tức nghiêm nghị: "Chú Cố, chú yên tâm, trước khi kết hôn cháu tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi quá đáng nào với Nguyễn Nguyễn."
Ba Cố tức nghẹn, "Hừ, kết hôn sao? Cậu nghĩ thật xa vời."