Xuyên Về Thập Niên 80, Thôn Nữ Cật Lực Làm Giàu Đổi Đời

chương 99

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mộc Dương dùng kéo nhanh gọn dứt khoát cắt bỏ cuống phổi, mặt không cảm xúc mà nghĩ: Mấy cái đứa mong manh yếu ớt mà hay tự phụ ấy, cho ăn cơm khoai với rau không hai hôm hoặc là bỏ đói hai bữa là tự nhiên bớt cái nết cáu kỉnh lại liền.

Thời này là phải làm việc tháo vát lên.

Mộc Dương hớn hở nhìn thoáng qua chỗ Lôi Hướng Dương đang rửa lòng lợn. Phát hiện ra Lôi Hướng Dương khi nghiêm túc làm việc đẹp mắt đến lạ.

Thế là bà cô Mộc Dương cứ thế bắt đầu vào chế độ vừa làm việc, vừa nhìn trộm nhóc đẹp trai xem như phần thưởng lao động.

Không thể không nói thật sự gia tăng hiệu suất làm việc đó.

Đương nhiên nhân tố tác động không phải là sắc đẹp, mà là Lôi Hướng Dương làm việc thực sự quá nhanh tay.

Mùi nặng như vậy, Lôi Hướng Dương cũng chẳng nhíu mày lấy một cái, động tác của tay nhanh như chớp giật.

Mộc Dương chỉ nghĩ đến một cụm từ: Đó là nước chảy mây trôi.

Nếu như Lôi Hướng Dương đẻ muộn hai mươi mấy năm, sinh sau năm 90 ấy, nếu mà đi làm streamer hoặc vào giới giải trí, chắc chắn sẽ siêu nổi tiếng. Kiểu người này trời sinh có thể kiếm cơm nhờ vào gương mặt.

Mộc Dương không nhịn được thấy hơi ghen tị.

Sống lại một lần nữa, nhan sắc của cô không tăng mà còn giảm đi. Điều này là điều khiến cô uất nhất.

Chẳng qua may mà vẫn trông giống đến mười phần, không đến mức mỗi lần soi gương đều cảm thấy xa lạ.

Mộc Dương thất thần một chút liền bị Lôi Hướng Dương nhắc nhở: “Làm việc nhanh tay lên.”

Mộc Dương bĩu môi: “Tôi nhận ra không thể nào khen nổi cậu.”

Lôi Hướng Dương thoáng ngây ta: “Khen tôi hồi nào?”

Mộc Dương: … trong lòng.

Đợi khi hai người xử lý xong xuôi hết thảy, Mộc Dương đã khom người đến độ đau hết cả thắt lưng..

Mộc Dương đứng thẳng lưng lên, lấy tay đấm sau thắt lưng, than một tiếng: “Mỏi đi được.”

Đối với loại mệt nhọc này của Mộc Dương, Lôi Hướng Dương chẳng có phản ứng gì, cứ như thể làm lâu như vậy mà cậu ta chẳng có cảm giác gì hết.

Mộc Dương thấy hiếu kỳ: “Cậu không mệt à?”

Lôi Hướng Dương nghiêng đầu nhìn Mộc Dương, tích chữ như vàng: “Mệt.”

Mộc Dương nghẹn họng: “Thế sao cậu chẳng có phản ứng gì hết vậy?”

“Kiếm tiền quan trọng hơn.” Lôi Hướng Dương đổ thẳng nước lạnh vào trong nồi lòng lợn, rồi mới chuẩn bị nấu lên.

May mà ở nông thôn còn cần nấu đồ ăn cho lợn ăn cho nên đều có bếp nấu được hai nồi cùng lúc. Thành ra có thể đồng thời đun nước nấu nội tạng lợn, vừa có thể nấu nồi nước dùng cho món ăn.

Xương chân giò được Lôi Hướng Dương bỏ thẳng vào nồi nước dùng.

Còn chỗ nội tạng này phải nấu riêng với nước trước rồi mới vớt ra bỏ vào nấu trong nồi nước dùng. Nếu không nồi nước dùng sẽ hỏng mất.

Bởi vì trong chỗ nội tạng kia có rất nhiều và cặn. Nấu chung sẽ nổi rất nhiều bọt. Mà cái bọt này không thể ăn.

Lôi Hướng Dương làm xong hết mới bảo Mộc Dương bắt đầu nhóm lửa.

Nhưng Mộc Dương chưa làm việc này bao giờ. Cho nên Mộc Dương ho một tiếng: “Tôi không biết cách nhóm lửa lắm. Ở nhà mẹ tôi nấu cơm cũng chưa từng để tôi nhóm…”

Lời Mộc Dương nói là thật. Cho tới giờ Trương Hiểu Dung đều rất tháo vát, một mình nhóm lửa nấu cơm, vốn không cần người khác phụ.

Truyện Chữ Hay