Vậy nên Mộc Dương lại bảo Lôi Hướng Dương đi mua một cái cân. Chỉ một cái cân này đã tiêu hết chừng 5 đồng rồi.
Mộc Dương có hơi xót tiền, dù sao vốn khởi động mới 50 đồng thôi.
Nhưng ngẫm lại thì tiêu số tiền này rất cần thiết, cho nên cũng không quá đau lòng.
Mộc Dương thở dài một hơi, cho Lôi Hướng Dương thêm ít áp lực: “Nếu như muốn buôn bán cái này lâu dài chúng ta còn phải mua bếp lò, mua nồi lớn, như vậy thì không cần có người trông bếp liên tục. Cũng có thể hầm lâu một chút. Món ăn sẽ càng thơm càng ngon.”
Lôi Hướng Dương tính toán một hồi, cuối cùng nói: “Vẫn cứ chờ kiếm được thêm tiền rồi hãy mua. Hiện tại cứ tạm thế đã.”
Mộc Dương im lặng gật đầu.
Lôi Hướng Dương lại đi mượn một chiếc xe một bánh. Theo chỉ dẫn của Mộc Dương, lấy một tấm gỗ sạch sẽ làm một cái hộp gỗ rộng, lòng hộp nông.
Khi bán hàng đặt hết thịt và đồ ăn vào bên trong rồi đậy một miếng vải ở bên trên, như vậy thì không lo dính bụi đất hay ruồi nhặng.
Trông cũng rất ngăn nắp.
Hơn nữa còn dễ vận chuyển. Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội.
Mộc Dương vừa lòng trở về nhà, chuẩn bị nghỉ ngơi thật khoẻ dành sức cho ngày mai chiến đấu. Lại không ngờ tới tối lại bị dạy dỗ một trận.
Lần này người dạy dỗ cô là Mộc Hồng Tinh.
Sau khi Mộc Hồng Tinh về nhà thì biết được chuyện bát phá lấu kia. Anh an ủi Dương Thục Phương một câu rồi quay sang dạy dỗ Mộc Dương một phen: “Sao em lại không hiểu chuyện thế hả? Sau này có đồ tốt gì phải hiếu kính ông bà trước. Em cũng đi học nhiều năm như thế rồi, sao đến lý lẽ đơn giản này cũng không hiểu? Sao có thể ích kỷ như thế?”
Mộc Dương nghe phát bực, lập tức đốp lại một câu: “Sau này tôi sẽ xem xem không ích kỷ của anh là như thế nào?”
“Tốt xấu gì tôi còn biết đi làm kiếm cái ăn, còn biết mang về nhà, còn anh thì thế nào?”
Vốn dĩ Mộc Dương không định nói những điều này.
Nhưng Mộc Hồng Tinh căn bản không hề biết điều nên cô cũng chẳng cần phải khách khí.
Kết quả Mộc Hồng Tinh còn chưa nên nói thế nào thì Trương Hiểu Dung đã vội nói: “Mộc Dương, không được nói chuyện như vậy với anh.”
Mộc Dương mím môi dứt khoát không nói nữa.
Thật không có cách nào để nói chuyện với những người như vậy.
Mộc Dương cũng không thừa nhận bản thân không có cách nào đối với Trương Hiểu Dung.
Hơn nữa cũng không muốn bà đau lòng.
Nhưng Mộc Hồng Tinh thì giỏi rồi, cô không nói gì nữa nhưng anh ấy vẫn tiếp tục nói luyên thuyên không ngừng, dùng thái độ của một lão cán bộ nói: “Anh cũng là vì tốt cho mày thôi.”
“Mày sắp phải gả sang nhà người ta rồi, nếu như không hiểu những quy tắc này, không hiểu chuyện thì người khác chắc chắn sẽ không thích mày. Đến lúc đó người chịu khổ chịu thiệt không phải là mày sao?”
“Hơn nữa đi ra ngoài cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào, đến lúc đấy ngay cả nhà mình cũng sẽ bị người ngoài nói không có giáo dục.”
“Còn về việc hiếu kính với ông bà nội thì mày yên tâm, sau này anh tốt nghiệp đại học, nhà trường sẽ phân việc. Đợi anh kiếm được tiền rồi sẽ mang về hiếu kính với ông bà nội.”
Mộc Hồng Tinh nói đạo lí như vậy, Mộc Dương cũng lười đả kích nên chẳng thèm để ý đến anh.
Nhưng những lời nói này của Mộc Hồng Tinh quả nhiên khiến cho Dương Thục Phương rất vui vẻ nên liền cười nói khen anh: “Vẫn là Mộc Hồng Tinh của chúng ta hiếu thuận.”
Mộc Dương lười nói tiếp.
Chuyện của sau này ai có thể nói rõ được chứ?
Thi đại học dễ như vậy ư?
Người tâm cơ như Mộc Hồng Tinh tương lai không kì kèo tính toán với bọn họ đã là tốt rồi, không thể nào hiếu thuận được.
Dự đoán của Mộc Dương thật sự có phần đúng.
Mộc Hồng Tinh còn chưa đợi đến sau này phải hiếu thuận đã tính toán trước cả rồi.
Sau khi Mộc Hồng Tinh kể về công việc sẽ được phân công sau khi học xong đại học với Dương Thục Phương thì anh ta liền nhắc đến chuyện xin tiền mua sách với bà ta.