Hiếm khi Vua lại không đòi hỏi, có nhã hứng ngồi nghe Tấm nói chuyện như hôm nay.
Tấm nửa thật nửa giả kể về khoảng thời gian cô trốn đến làng chân núi, tuyệt sẽ không nhắc đến lúc ở cùng anh Khoai.
Vua vẻ chăm chú lắng nghe, có khi sẽ hỏi thêm vài vấn đề khác bên lề. Tấm nói có vẻ rất thuyết phục, Vua thì tỏ ra rất tin tưởng, rốt cuộc cũng không còn phân rõ được ai đang lừa gạt ai nữa.
Vua giữ Tấm lại chừng nửa canh giờ rồi cho đòi Tri huyện đến.
Đã đến huyện nha lần thứ hai, Tấm mới trông rõ mặt viên quan này, đúng như trong tưởng tượng, béo tốt, xu nịnh. Thật là thời nào cũng chẳng thiếu quan tham.
Có lẽ vì béo, mặt ông ta nhễ nhại mồ hôi, bộ dáng co rúm. Cứ mấy chốc lại bị vị phật gia thâm trầm này viếng thăm, bày bố, chiếm vị trí của mình như ông quan này, nếu là mình cô cũng sẽ không an ổn nổi.
Đến khi nhìn rõ mặt Tấm, ông ta mới chân chính khiếp đảm, nếu không kiêng dè Vua ngay cạnh, có lẽ ông ta đã la hét ầm ĩ. Bình sinh, những người làm việc xấu xa nhiều là chúa giỏi nghi thần nghi quỷ, sợ bị yêu ma điểm tên.
Tấm được sự chấp thuận của Vua, giải thích qua một lần chuyện mình chết đi sống lại, nhưng thêm thắt vào yếu tố thần linh trợ giúp. Quả nhiên, ánh mắt sợ hãi của viên quan biến thành sùng bái, còn coi Tấm như thể phật bà giáng thế.
Có lẽ đã tính đến phản ứng này của mọi người, Vua mới không để lý do bỏ trốn của Tấm vào mắt.
Sau đó Tấm được cho phép vào nhà giam thăm Cám. Thật tốt là, Cám không đến nỗi tiều tụy mất tinh thần như lần trước. Tính cách cô kiên cường, mạnh mẽ hẳn lên, khi Tấm bỏ nón ra, Cám thậm chí còn chấp nhận được ngay sự thật. Cô vừa ôm Tấm vừa khóc bảo em biết là chị không chết mà, làm Tấm cũng khóc theo.
Chị em thắm thiết - Thật không uổng cô hi sinh nhiều như thế.
- Em kể cho chị rõ ngọn ngành xem nào - Tấm chờ Cám bình tĩnh lại, cầm tay em thân tình hỏi.
- Cũng không có gì nhiều - Cám mường tượng mọi chuyện - Em đã nói không biết dệt nhưng cứ bị ấn vào tay, cũng vì thế mà em chẳng làm được việc gì ngoài trông nom lúc mấy thể nữ nhuộm vải, em chẳng làm gì chị Tấm ạ.
- Chị tin em mà - Tấm trấn an - Oan của em chính là việc nhuộm vải này đây. Em cố nhớ xem lúc ấy ngoài em có ai có thể lại gần bể nhuộm không?
- Thì là mấy thể nữ đó, cũng phải đến người.
- Vậy đã tra từ các nàng ấy chưa?
- Tra rồi chị ạ, thấy bảo không được gì - Cám xìu xuống chán nản - Họ kiên quyết không nhận. Vả lại họ đều là thể nữ tại các cung, đánh chó cũng sợ làm mất mặt chủ...
- Thế suốt thời gian đấy em có đi ra ngoài không? Chẳng hạn như đi vệ sinh hay có ai gọi em ra ngoài.
- Chị thật là - Cám bĩu môi - Nhuộm được tấm vải dâng lên Hoàng thái hậu phải mất lần nhuộm, mỗi lần mất nửa canh giờ, chỉ bảo em có phải ăn uống nghỉ ngơi không chứ. Hôm ấy, trời nắng đẹp bọn em cũng mất cả ngày, còn phải phơi sương đêm nữa cơ đấy...
Cám nói xong vẫn còn biểu cảm đã khổ còn bị vu oan.
Tấm không tường tận trình tự, vì nhà Tấm nghèo khổ, hai chị em cùng không biết dệt, nhuộm như nhau.
Việc này, quả là rắp tâm đổ tội, thời gian dài như thế, xen vào những lúc Cám nghỉ ngơi, bất kỳ ai cũng có thể ra tay hạ độc.
- Vậy có người của Hoàng quý phi trong số đó không?
- Sao lại không chứ, hai người lận đó chị gái à, cung của bà ấy nhiều người nhất mà.
- Vậy chị biết rồi - Tấm âm thầm thu nhặt những điểm đáng nghi vào trong lòng.
Thực ra từ lúc Vua khẳng định Tấm không cần xen vào chuyện này, cô biết mình đã có thể bỏ ghánh nặng xuống. Với trí lực non nớt của cô mà có thể nhìn ra những lỗ hổng, chẳng lẽ Vua lại bỏ qua.
Tấm an ủi Cám thêm một lúc, nhân tiện nhỏ giọng vắn tắt kể lại những gì mình đã trải qua từ khi bị đầu độc. Cám lại nói cho cô một tin tức kỳ lạ, rằng Cám vẫn còn nguyên vẹn. Trước mặt phi tần, Vua tỏ ra sủng ái Cám nhưng kỳ thực vẫn chưa động vào cô. Lần duy nhất triệu Cám thị tẩm, Vua lại chỉ nói mấy chuyện kỳ quặc, ví như bóp chết một người ở vị trí nào là dễ dàng nhất. Thật khiến Cám vừa lo sợ, vừa rét lạnh tâm can. Cho nên đối mặt với Vua, Cám chỉ có tâm thế vâng mệnh phục tùng.
Từ biệt em, hứa hẹn vài điều, Tấm ôm lòng ngổn ngang ra khỏi nhà giam.
Bên ngoài, dưới ánh mặt trời, Vua yên lặng đứng chắp tay sau lưng, bóng người sừng sững đổ thật dài trên nền sân lát gạch đỏ. Xa xa là mấy thái giám, quan lại địa phương đang bối rối đứng cầm ô, không dám tiến đến.
Nghe tiếng bước chân Tấm, Vua khẽ nói như thể chỉ để cô nghe:
- Đến lúc chim lạc trở về tổ rồi, em nói có phải không?