La Thông biết âm luật ở cổ đại và hiện đại không giống nhau, hắn không biết tên điệu xướng ở cổ đại, nhưng hắn không biết khẳng định cổ nhân biết, càng hiểu biết gì đó thì sẽ càng không cảm thấy mới mẻ tò mò, hắn đem những thứ hắn được học dạy một chút cho cô nương kia khẳng định cô nương kia sẽ trở mình được, dù sao công việc của nàng chỉ cần mới mẻ sẽ không thiếu người ái mộ.
Hơn nữa, hắn coi như là đóng góp! Nếu tác phẩm công bố thành công, bạc đương nhiên sẽ tự tìm tới cửa.
Ngày thứ hai, cô nương quả thật đúng hẹn mà tới, trước tiên La Thông viết lời ra, ban đầu hắn chuẩn bị một bản tình ca, nhưng ca từ rất rõ ràng sợ người khác không thể chấp nhận, vì thế chọn một bài ca đã có từ lâu đời, hắn nhớ rõ bài này trước kia rất được các ca kỹ hoan nghênh, lúc ấy có rất nhiều danh kỹ thanh lâu ưa thích.
“Đây….”
“ngươi không biết chữ?” Sắc mặt cô nương do dự, trong lòng La Thông hồi hộp, nghĩ thầm xong rồi! vẻ mặt của cô nương này chỉ có hai nguyên nhân, một là nàng xem không hiểu, hai là nàng xem hiểu, nếu nàng xem hiểu nói cách khác bài ca này đã tồn tại trên đời, hắn xong rồi, căn bản không có ưu thế!
“Tiên sinh là người tài hoa, vì sao…. » Cô nương chưa nói hết lời La Thông đã hiểu được, nhìn bản thân mình một chút, hắn nghĩ không phải là trông cậy vào nàng nhanh chóng trở mình sao!
“Ừ, nhà của ta rất nghèo, cũng không có tiền đóng học phí cắt đứt con đường đi học, chỉ có thể dựa vào những gì mẫu thân dạy hồi bé kiếm cơm ăn.” Nói là tình huống của ‘La Thông’, hắn nói như vậy cũng không sai mà.
Vì mình có thể qua năm thật tốt, La Thông mỗi ngày hầu như đều chạy lên trấn trên, mỗi ngày coi như đều có chút thu hoạch, đợi đến ngày hai mươi chín hôm đó hắn lên trấn trên thật sớm, hắn muốn đi thử thời vận.
La Thông biết người cổ đại rất chú ý xưng hô, ngày đó người nọ gọi người chủ trì hội thơ ca là Cao đại nhân, vậy chứng mình hiện tại người này có chức quan trong người, huyện lệnh hiện giờ cũng không phải họ Cao, người này có thể là quan viên cáo lão hồi hương.
La Thông dự liệu không tồi, Cao đại nhân này không những từng làm quan mà còn là quan ở kinh thành, hiện giờ cáo lão hồi hương bảo dưỡng tuổi thọ, nhưng quan văn bọn hắn thích nhất là các hội thơ ca, khiến cho văn nhân ở châu huyền phụ cần mở ra phong thái.
“La đại ca!” Đẩy ra người ngăn cản mình, Vạn Xuân Phong khó khăn tới bên người Xuân Phong, nhanh chóng bỏ một quả cam vào trong tay người này.
Nhìn thấy trong tay có thêm một quả cam, La Thông lập tức bật cười, hắn không biết quả cam này là có ý gì, nhưng hắn biết Vạn Xuân Phong mặc một thân áo dài tuyết trắng rất là đáng yêu.
“Nương ngươi có phải thích may quần áo cho ngươi hay không? Mùa đông này ta đều nhìn thấy ngươi mặc quần áo mới.” Lúc này cũng là quần áo mới, cổ tay áo còn có lông tơ màu trắng, cũng không biết là dùng cái gì may, nhìn rất tốt.
“Mẹ ta và tỷ tỷ cùng làm quần áo mới cho cha, cho nên cũng muốn làm cho ta một bộ.” Mục đích của những người tới nơi này Vạn Xuân Phong cũng biết, chỉ là hắn là tới xem náo nhiệt, hôm nay hắn tặng mứt cho nhà đại tỷ, là mẫu thân hắn tự tay làm, không nghĩ tới có thể gặp người quen.
“La đại ca, chúng qua cùng nhau quay về thôn đi.”
“Được, đợi lát nữa nếu ta thắng thưởng sẽ mua cho ngươi một lễ vật.” Nhìn thoáng qua Vạn Xuân Phong cột đuôi ngựa cao cao, La Thông nghĩ phía trên mà cột một sợi dây màu hồng khẳng định rất là đẹp.
La Thông đứng ở trong đám người, nhìn người bên người từ từ lên đài, có người cảm thán tình cảm nữ nhân ly biệt: “Nhớ lại giấc mộng xưa cũ, hát một lần nỗi buồn biệt ly. Xưa kia hình bóng gần kề, mà nay một bóng đầu bạc.” Cũng có người ngâm chuyện trong nhà quốc gia: “Nghìn thuyền trên hồ là nghìn nhà khó khăn, ngàn ngọn đèn dầu chỉ một nhà, một nhà an ổn qua một năm, một năm an ổn gọi là cả nhà bình an.”
“Ừ! Không tồi! dùng nghìn người để chỉ một quốc gia, một quốc gia là nghìn nhà, một quốc gia an ổn thì nghìn nhà ổn.” Cao đại nhân vuốt râu hoa râm của mình, gật đầu tán dương, thư sinh được khen chắp tay cười sau đó tránh sang một bên, hiển nhiên là chờ vị tiếp theo.
La Thông không biết năng lực giám định và thưởng thức thơ từ của mình như thế nào, cũng không biết những thơ từ mình chọn có phù hợp với nơi này hay không, hiện giờ chỉ có thể thử thời vận.
“Lão phu dựa vào thời trẻ ngông cuồng, trái có khiên vàng, phải có kình thương. Mũ gấm áo chồn, cưỡi nghìn ngựa san bằng núi đồi.” Nhìn thoáng qua lão nhân có chút tinh thần, La Thông nghĩ hiện tại không có cái gì quan trọng bằng bạc, cho nên hắn vẫn nên là vỗ mông ngựa đi. Sau khi suy nghĩ kỹ, đem nguyên văn sở học chỉnh sửa một chút liền tiếp tục nói: “Say rượu lòng thanh thản, tóc mai như sương, làm sao ngăn cản được. Vẫn sẽ chạm vào cung tên, đến Tây bắc bắn mặt trời.” “…..” La Thông dứt lời phát hiện mọi người lặng ngắt như tờ, lập tức liền hơi hối hận! hắn sao lại quên, người nọ là quan văn! Nếu là quan võ, chắc chắn sẽ thích, nhưng hiện tại…… mình có phải đã tính sai rồi hay không?
“Hay! Được, được được được! hào phóng mà không mất ý cảnh, lão phu càng nghĩ lại càng thích, vị công tử này thật lạ mặt, quê ngươi ở đâu? Trước kia lão phu chưa bao giờ gặp qua ngươi.” Vị cao đại nhân cáo lão hồi hương đã vài năm, mở ra hội thơ cũng không ít, người tới hôm nay phần lớn lão đều quen mặt, nhưng người trẻ tuổi trước mặt này thì chưa bao giờ gặp qua.
Phản ứng của Cao đại nhân làm cho La Thông ngây ra như tượng, thở phào nhẹ nhõm sau đó mới nói: “Hồi đại nhân, tiểu nhân là người chưa có công danh, trước kia cũng không có lá gan lên đài tham gia, chỉ là vừa rồi thấy đại nhân trong lòng liền hứng khởi, đại nhân nâng đỡ rồi.” Vì vuốt mông ngựa, La Thông đem một ít câu ở bản gốc bỏ đi, hiện tại đương nhiên phải cường điệu dụng ý ban đầu của mình.
Lời nói của La Thông quả nhiên đã lấy lòng được Cao đại nhân, hắn cười ha ha vài tiếng, vẻ mặt thực vừa lòng, hơn nữa người tham gia bên cạnh vẻ mặt cũng u sầu, tự cảm thấy thơ của La Thông thật là tinh diệu, bởi vậy không hề ngoài ý muốn, La Thông đạt thứ nhất bạc liền tới tay.
“Xuân Phong, đi! Ta mang ngươi đi ăn. » Cả người La Thông đều hưng phấn, túi bạc nặng trịch này nhắc nhở hắn những ngày kế tiếp hắn không cần chịu đói ! đây chính là tin tức rất tốt.
Đắc ý vênh váo chính là dùng để hình dung người trên thế gian này, mặc kệ là người tính tình cẩn thận như thế nào, trong lòng đắc ý sẽ quên trói buộc lời nói cùng hành động của mình. Trực tiếp kéo tay Vạn Xuân Phong, La Thông trực tiếp kéo người ra bên ngoài, không hề chú ý đến thân phận của hai người, cũng không quan tâm có bị người quen để ý hay không, hiện tại hắn chỉ muốn dẫn người đi ăn.
Hai người đi vào tửu lâu tốt nhất ở trấn trên, La Thông cũng lâu lắm rồi không được ăn cơm thật ngon, cũng không khách khí, đi vào liền chọn vài món đồ ăn không tồi, sau đó hỏi Vạn Xuân Phong muốn ăn cái.
« Ta sao cũng được, ta không kiêng ăn cái gì cũng ăn. » Đồ ăn ở tửu lâu này thực đắt Vạn Xuân Phong cũng biết, hắn để tiểu nhị đi rồi sau đó mới nói với đối phương : « La đại ca, những món ngươi gọi hai chúng ta cũng ăn không hết, không cần lãng phí, đồ ăn nơi này rất là đắt. »
« Được. » Bộ dạng Vạn Xuân Phong giả vờ che miệng nhưng thực ra là lén nói chuyện với mình, làm cho La Thông nghĩ tới trước kia mình giả vờ bình tĩnh, hắn nghĩ lúc nãy hắn muốn ăn ngon nhưng thật ra cũng không nghĩ nơi này đắt như thế nào, khiến cho Xuân Phong phải cẩn thận gọi món như vậy.
Trong ấn tượng của La Thông Vạn gia là nhà tốt nhất ở trong thôn, ngay cả nhà thôn trưởng cũng không bằng nhà hắn, hắn không biết ngày thường Vạn gia sống như thế nào, nhưng nhìn cách ăn mặc của Vạn Xuân Phong hẳn là cũng không khác mấy đi.
Giá cả ở tửu lâu so với La Thông nghĩ đắt hơn một chút, nhưng cũng may vẫn trong phạm vi hắn chi trả được, sau khi ăn cơm hắn dẫn người đi mùa đồ.
« Đã muốn mua lễ vật cho ngươi, xem như là lễ vật tân niên, làm sao vậy ? » La Thông đứng ở cửa điếm trang sức, nhưng Vạn Xuân Phong không chịu đi vào.
« La đại ca, ngươi đã mời ta ăn cơm, không cần tặng đồ cho ta nữa, thật đó ! hôm nay ngươi tuy rằng có rất nhiều tiền, nhưng mà nhà ngươi có rất nhiều nơi cần dùng tiền, ngươi vẫn là mua cho mình đi, ví dụ như… ví dụ như chăn mền, những thứ này mới cần mua, buổi tối mới có thể ngủ thoải mái được. » Khi Vạn Xuân Phong đến La gia, đương nhiên biết tình huống của La gia như thế nào, hắn cảm thấy nơi La Thông cần dùng tiền rất nhiều, hắn không muốn tiêu tốn nhiều bạc của La Thông.
« Không sao, không có ngươi hôm nay ta cả một đồng tiền cũng không có. » Tất cả mọi chuyện làm hôm nay đều có linh cảm từ chỗ Vạn Xuân Phong, La Thông thật sự muốn cảm ơn hắn, bởi vậy cũng không chờ Vạn Xuân Phong từ chối, trực tiếp giống như vừa rồi kéo người đi vào.
« Hai vị muốn mua gì ? muốn mua dây buộc tóc cho phu lang sao ? cái này rất đẹp ! rất phù hợp với khí chất cùng vẻ mặt của phu lang nhà ngươi ! » tiểu nhị nhiệt tình tiếp đón, trực tiếp coi hai người là người một nhà, La Thông lập tức không hiểu được ý tứ của từ phu lang, nhưng Vạn Xuân Phong sau khi hai chữ phu lang lọt vào tai, khuôn mặt lập tức đỏ rực.
« Không phải, không phải, chúng ta không phải…. chúng ta không thành thân. » Vạn Xuân Phong nhanh chóng giải thích, vẻ mặt tiểu nhị rõ ràng, sau đó nhanh chóng bổ sung : « Là tiểu nhân lắm mồm, thế nhưng xưng hồ của hai vị vừa rồi, chuyện lập gia đình cũng là chuyện sớm muộn, là chuyện sớm muộn ha ha ha. Tiểu nhân chúc mừng hai vị trước. » biết hai người không phải một đôi, lại nhận định hai người là người có hôn ước, tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu với người, La Thông vẫn chung tình với sợi dậy hồng lúc trước coi trọng.
« Lấy cái này đi. »
« Được, ngài còn muốn chọn cái khác không ? hôm nay chúng ta vừa có một lô trâm mới, đều rất đẹp, kiểu dáng cũng đặc biệt đảm bảo không cùng hình dạng với người khác. »
« Ta xem xem. »
« Được ! tiểu nhân lập tức lấy ra cho ngài ! »
Có lẽ là quá mức nhiệt tình, cũng có lẽ hôm nay La Thông rất là vui vẻ, cuối cùng hắn mua hai cây trâm, hai người mỗi người một cái.
« Ta không cần, ta cũng không dùng được. »
« Vì sao ? cái này nhìn rất đẹp. » La Thông chọn cho người ta một cái trâm ngọc, tuy rằng không phải loại ngọc tốt nhất, nhưng người bình thường ở trong thôn cũng không xài được loại ngọc trâm này, cơ bản đều là trâm gỗ, hơn nữa kiểu dáng cây trâm này rất đơn giản lại hào phóng rất thích hợp với tiểu nam hài, hắn sao lại không thích ?
La Thông không rõ, Vạn Xuân Phong chỉ có thể nhanh chóng giải thích với người ta : « Đây là kiểu của tiểu ca nhi mới mang, ta mang không được. hơn nữa, hơn nữa kiểu dáng này là dành cho người sau khi lập gia đình mới mang, ta không cần, dù sao ta không cần ! » Như đột nhiên nhắc nhở mình cái gì, Vạn Xuân Phong lập tức ý thức được mình hình như quá thân thiết với La Thông ! nhưng trên vai mình đeo kỳ vọng của cha mẹ, mình phải ở trong nhà cưới vợ sinh tử.
« Vì sao lại không được ? ngươi không phải là tiểu ca nhi sao ? » Thời gian từ từ trôi qua, La Thông đã hoàn toàn không bị thân thể này ảnh hưởng, cũng bởi vì vậy, rất nhiều thường thức ở thế giới này hắn thường thường sẽ quên.
« Dù sao ta không thể mang, ngươi giữ đi, tương lại sẽ dùng. » Đột nhiên có chút khổ sở, nhưng Vạn Xuân Phong cũng không biết mình khổ sở cái gì, hắn xiết chặt cái hộp có chứa sợi dây, trực tiếp đi ra ngoài.