La Thông là bị đói tỉnh, hắn đã ba ngày không ăn gì, nhìn thấy trong nhà chỉ có bốn bức tường, hắn cảm thấy hắn nên làm cái gì đó, mặc kệ La Thông nào đều sẽ thật sự biến mất.
« Thế nhưng lại cùng tên với tên khốn này. » Xoa nhẹ mặt một lát, La Thông rời giường, hắn cảm thấy chuyện đầu tiên hắn phải làm đó là thu hồi ruộng nhà mình, mặc kệ như thế nào hiện giờ đất vườn cũng coi như là gốc rễ nuôi thân mình, có những đất vườn này ít nhất không bị đói chết.
Hầu như là kế thừa tất cả trí nhớ của ‘La Thông’, rất nhanh La Thông liền tìm tới gia đình kia, sau khi biết được ý đồ của La Thông, người nhà Vương gia đều kinh ngạc.
« Ta nói La Thông này, ngươi nghĩ cái gì vậy, Vạn gia kia nhiều ruộng đất, ruộng đất nhà bọn họ đều cho thuê, ngươi thế nhưng muốn đem đất vườn nhà mình thu hồi, đến lúc thu hoạch sợ là ngươi sẽ mệt chết nha. Ngươi lập tức sẽ cưới tiểu ca nhi Vạn gia, đến lúc đó còn thiếu một chút đồ ăn này sao. » Chuyện La Thông sẽ cưới tiểu ca nhi Vạn gia hiện giờ cả thôn đều biết, tất cả mọi người điều biết La Thông có cái đức hạnh gì, biết hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, chỉ cần hắn ầm ĩ lên, thanh danh ca nhi Vạn gia không còn, không phải đành theo hắn sao.
Lại từ trong miệng người khác nghe thấy tên người kia, nghe tới chuyện kia, La Thông nhẹ nhàng nhíu mày kiên nhẫn giải thích với người ta : « Ta cùng Vạn Xuân Phong không có hôn ước, các ngươi không cần nói lung tung làm xấu thanh danh của người ta, chuyện ngày ấy liên quan đến tính mạng, rất nhiều người nhìn thấy ta chỉ là cứu hắn, cũng không làm ra chuyện gì, làm sao phải cưới hắn ? » La Thông dứt lời lại cùng người này nhấn mạnh, sau khi thu hoạch vụ thu hắn muốn đem vài mẫu ruộng kia thu hồi, làm cho bọn họ không thể nói gì thêm.
« Ngươi nói đầu óc hắn có phải có vấn đề hay không ? » Người trong thôn đều dựa vào đất ăn cơm, hiện giờ trong nhà thiếu vài mẫu ruộng nước, có thể biết sang năm nhất định không bằng năm nay, người nhà Vương gia đương nhiên phải oán giận vài câu.
Đợi khi La Thông đi rồi, hắn liền bị mắng không ít, chỉ là mắng thì mắng người nhà Vương gia đột nhiên lại nói một câu : « Ta thấy hắn hẳn là bị quỷ nhập, trúng tà ! »
« Đúng vậy, La Thông là người như thế nào, chúng ta đều biết, ta thấy khẳng định là bị thủy quỷ ở dưới đáy sông nhập vào người rồi ! »
Căn bản không quản người khác nói mình như thế nào, sau khi La Thông rời khỏi Vương gia cũng không đi về nhà, mà đi tới trấn trên.
Hắn mơ hồ biết ‘La Thông’ trước kia là sống như thế nào, chuyện trộm cắp hắn không muốn làm, muốn sống tốt, vẫn là dựa vào mình mới được.
Có một cái trấn nhỏ cách thôn không xa gọi là trấn Dương Thụ, nơi đó giống như thị trấn rất là phồn hoa, đường thủy hay đường bộ ở trấn nhỏ này rất thuận lợi, thậm chí còn nối thẳng đến kênh đào châu phủ, bởi vậy dân cư sống rất khả quan.
Lúc La Thông đi tới trấn trên, mang đi tất cả tiền trong nhà, hỏi thăm các công việc chung quanh có thể làm, liên tục gặp phải trắc trở trong lòng càng sầu lo, xem ra sống sót tại thế giới xa lạ này so với tưởng tượng của hắn càng khó khăn hơn.
Sau khi mua chút đồ ăn, La Thông trở lại trong thôn, nhìn thấy trước thôn là sông lớn sau thôn là núi lớn, quyết định mùa đông này phải dựa vào hai thứ này để vượt qua.
Đã có núi sông làm chỗ dựa vững chắc, cũng sẽ không khiến hắn đói chết.
Việc trong lòng đã có cách giải quyết, chỉ là hai vợ chồng Vạn gia vẫn muốn nhanh chóng giải quyết việc hôn nhân của con trai, vì thế thừa dịp nữ nhi chưa đi, cùng nhau bàn bạc tìm vài nhà thích hợp, chuẩn bị nhanh chóng tới cửa cầu hôn. Trong lòng Vạn cha thậm chí nghĩ, hắn có gả Xuân Phong ra ngoài cũng không để cho La Thông đạp hư ! tóm lại, cho dù là gả hay lấy, nhất định phải mau chóng lập gia đình cho con trai.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới chính là, chuyện tốt còn trưa ra cửa chuyện xấu đã tràn vào, những người bọn họ coi trọng đều từ chối lời cầu hôn của bọn họ, thậm chỉ ẩn ẩn nói ra, tiểu ca nhi nên lập gia đình mới tốt.
« Nếu không được, liền để Xuân Phong lập gia đình đi. » Vạn cha bất đắc dĩ, vốn muốn giữ con trai ở bên người, hiện giờ xem ra cũng phải gả ra ngoài.
Mấy ngày nay Vạn nương đều sầu đến bạc tóc, hiện giờ lo lắng phiến táo cả không cam lòng, cả người còn kém cùng nước mắt làm bạn, lát nữa lại sẽ khóc một trận. thấy dáng vẻ lo lắng của cha mẹ, Vạn Xuân Phong cũng tự trách không thôi, hắn nghĩ ngày đó hắn không đi bờ sông thì tốt rồi, nếu là….
« Haiz. » Lại nghĩ tới chuyện ngày ấy, trong lòng Vạn Xuân Phong có một việc mà cha mẹ không biết, chuyện này hắn chỉ có thể một mình buồn khổ.
Ngày đó Lâm Tử rõ ràng ở ngay bên cạnh, nhưng hắn không cứu mình, hắn rõ ràng là không sợ nước, hắn tuy rằng kêu mình là tiểu thúc thúc, nhưng bọn họ tuổi tương đương lại cùng nhau lớn lên, mấy năm nay mặc dù hai nhà có chút không thoải mái, có lúc sẽ ầm ĩ vài câu, nhưng quan hệ của hai bọn hắn rất tốt.
Không nghĩ tới, Lâm Tử thế nhưng trơ mặt nhìn mình gặp chuyện không may.
« Có lẽ hắn là cố ý đi. » hiện giờ, Vạn Xuân Phong không ngại dùng tâm tứ xấu xa của mình đi đoán ý người khác, hắn cảm thấy Lâm Tử chắc là cảm thấy mình xảy ra chuyện, tài sản trong nhà sẽ là của hắn đi.
Dù sao hai nhà bọn họ cho dù đánh gãy xương cột sống vẫn còn dính gân, cha mình cùng ông hắn cũng là huynh đệ ruột thịt.
« Cha, nương, không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng. Các ngươi xem, La Thông không phải không tới cửa sao ? hiện giờ lời nói lung tung tuy rằng nhiều một chút, chỉ là không phải mới qua mấy ngày thôi sao, bọn họ qua thêm mấy ngày nữa cũng sẽ quên thôi, chờ bọn họ quên đi chuyện này mới nhắc lại chuyện hôn nhân của ta, liền dễ dàng. » Không thèm nghĩ đến chuyện của Lâm Tử nữa, Vạn Xuân Phong liền nhắc tới La Thông. Chuyện La Thông không có tới cửa, thật khiến cho Vạn Xuân Phong kinh ngạc một phen, hắn vốn nghĩ La Thông sáng sớm ngày thứ hai nhất định sẽ tới cửa, nói bậy nói bạ mưu toan lấy mình, nào biết đã qua mấy ngày rồi thế nhưng không có động tĩnh gì.
Về La Thông, hai vợ chồng Vạn gia cũng giống như con trai, cũng không nghĩ ra, bọn họ đều nghĩ ra cách ứng phó hắn, nào biết hắn căn bản không tới cửa, cũng không biết hắn tính toán cái gì, có phải là đang tính toán cái gì tệ hơn không.
Lúc cửa vang lên tiếng ồn ào, Vạn nương liền nhẹ nhàng nghiêng đầu, hiện tại nàng vừa nghe thấy thanh âm cháu dâu kia liền đau đầu, nghĩ đến mấy năm nay quan hệ hai nhà không tốt có không ít công lao của Lí thị kia.
Nhìn thấy nữ nhân tự ý ngăn cản mình, La Thông mất hơn nửa ngày mới biết nữ nhân này là ai, lại chờ nàng nói xong nhiều lời nói kỳ quái, mới biết rõ nàng vì sao lại ngăn cản mình.
« Vạn đại tẩu, làm ngươi cười chê rồi, ta và ngươi cũng không có quan hệ thân thích. » trong lòng không thoải mái, La Thông đã biết nữ nhân này là ai, nàng là đường tẩu của Vạn Xuân Phong, nhưng hôm nay lại kêu đệ tế, nói rõ muốn đem mình cùng Vạn Xuân Phong cột vào với nhau, ‘La Thông’ kia là người như thế nào, nữ nhân này sao lại không biết, nàng thế nhưng ngay cả đường đệ cũng hãm hại, thật không phải người.
« Miệng thối của ngươi nếu không giữ được thì đừng mở ra nữa ! Xuân Phong nhà ta không có quan hệ gì với hắn ? ngươi đừng nói lung tung ! » Tức giận thiếu chút nữa phi qua đánh người, Vạn nương không nghĩ tới chuyện lớn như vậy Lí thị cũng có thể nói ra được, này là đang muốn hại Xuân Phong !
Hai nhà bọn họ quả thật có chút không thoải mái, nhưng dù sao cũng là thân thích, nàng sao lại có thể làm ra chuyện này !
Cửa nhà có tiếng ồn ào, Vạn Xuân Phong đương nhiên là phải đi ra nhìn xem, sau khi gặp chuyện không may lần đầu tiên gặp lại La Thông, nhưng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, La Thông thế nhưng không cùng mình nói chuyện, chỉ là nhìn hắn một cái rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, liền chuẩn bị rời đi.
Một nụ cười đơn giản, lại làm cho Vạn Xuân Phong trăm tư không giải, hắn không rõ, không rõ mình sao lại như vậy, hắn cảm thấy người trước mắt không phải La Thông hắn đã từng quen, hắn chỉ là có bộ dạng giống La Thông mà thôi.
Lúc trước La Thông cũng cười với mình, nhưng gương mặt cười kia làm cho hắn cảm thấy ghê tởm muốn ói, thậm chí thật sự ói ra một ngụm nước miếng, nhưng nụ cười vừa rồi kia rất sạch sẽ, một chút cũng không khiến hắn phản cảm.
« La Thông, ngươi là có ý gì ? ngươi chiếm tiện nghi Xuân Phong nhà chúng ta mà không chịu nhận sao ? sao lại có chuyện tốt như vậy ! Xuân Phong nhà chúng ta có gì không tốt, làm cho ngươi trướng mắt như vậy ? » Trong lòng buồn bực muốn chết, Lí thị cảm thấy La Thông tám phần là điên rồi, nhưng miệng nàng như cũ vẫn không thỏa hiệp, mỗi câu nói đều muốn hai người cột lại với nhau.
Tính toán trong lòng Lí thị, ai cũng đều rõ ràng, Vạn Xuân Phong cùng cha mẹ hắn đều sốt ruột không thôi, chỉ sợ lúc này có người tiến đến, nhưng chuyện gì lo lắng thì sẽ đến, phía sau vừa vặn có mấy người đi làm về đi ngang qua.
Mọi người trong thôn đều thích náo nhiệt, hiện giờ chuyện náo nhiệt nhất trong thôn chính là chuyện của Vạn Xuân Phong và La Thông, vài người đứng ven đường không đi, miệng lại không ngừng ngươi một câu ta một chữ nói đến chuyện này, ý tứ đơn giản chính là muốn Vạn Xuân Phong chấp nhận gả đi thôi.
« Vị thím đây nói như vậy là có ý gì ? tiểu nhi tử Vạn gia Vạn Xuân Phong là muốn cưới vợ, ai cũng biết chuyện này, ta cũng không phải làm chuyện gì khác người, ta chỉ cứu hắn khi hắn rơi vào nước mà thôi, mạng người quan trọng các ngươi còn để ý đến chuyện sờ soạng ẵm bồng mới là buồn cười ? hơn nữa, Vạn Xuân Phong là một đại nam nhân, bị ta sờ một chút thì có làm sao ? » La Thông không muốn liên lụy người vô tội, không muốn để ‘La Thông’ kia thực hiện được kế hoạch, hơn nữa hắn cùng người này không hề có một chút tình cảm, hắn cũng không tính toán cưới người này, cứ việc…. nhìn bộ dạng hắn, cũng không phải diện mạo mình thích.
Lời nói của La Thông hiển nhiên là ngoài dự đoán của mọi người, chờ khi bọn họ lấy lại tinh thần, La Thông nhìn thấy người tới đây, là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt, vẫy vẫy tay với người này, sau đó ôm chặt lấy người, sau đó còn sờ soạng mặt người này một phen, sau đó nói với Lí thị : « Hiện tại ta đã sờ soạng hắn, cho nên ta cũng phải phụ trách với hắn sao ? »
Bên tai nổ vang một tiếng ! trong lòng Lâm Tử tức giận chưa lui, hắn ngày ấy nhất thời xúc động bị ma quỷ ám khiến cho tiểu thúc thúc bị ủy khuất, mấy ngày nay trong lòng vẫn hối hận, thấy La Thông vẫy vẫy hắn, hắn theo bản năng phải đánh một trận với người này, nào biết tên điên La Thông này thế nhưng…. Thế nhưng đùa giỡn mình ?
Vừa rồi hắn quả thật là bị đùa giỡn đi ? hắn không phải bị điên rồi chứ ? hắn là nam !
« Mẹ nó ngươi có phải bị bệnh hay không ?! » Một quyền đánh qua, Lâm Tử nghĩ nhất định phải giáo huấn hắn một trận, nhưng nắm tay hắn đánh ra không có rơi xuống đúng chỗ, ngược lại bị người nắm tay, một trận trời đất xoay chuyển, cả người hắn đều nằm trên mặt đất.
Con trai bị người ném trên mặt đất, Lí thị đau lòng không thôi, nhanh chóng đi qua đỡ người, đợi nâng con trai dậy cũng không thể tiêu hóa khiếp sợ trong lòng mình !
« Ngươi điên rồi sao ? con ta là tiểu tử, không có giống như Xuân Phong ! »
« Có cái gì không giống ? » Liếc mắt nhìn Xuân Phong, lại nhìn Lâm Tử, La Thông nói thẳng : « Ở trong mắt ta bọn họ đều là nam. » Không để ý tới mọi người, La Thông trực tiếp đi về nhà, hắn nghĩ như vậy có thể giải quyết phiền toái của Vạn Xuân Phong hay không.