Bên trong chiếc lều, hàng chục con rắn, rết, bò cạp bò lổm ngổm bên dưới nền đất, lần lượt mà bò lên giường của Merity, nhưng Steba lại không thể tính toán được là Merity vẫn chưa ngủ mà lúc này anh mới bước lên giường và chuẩn bị đi ngủ.
Merity bị tiếng bò lổm ngổm dưới đất làm chú ý, liền nhìn xuống nền đất thì thấy một đại đội rắn rết cực độc đang lao về phía mình, anh lập tức với lấy cây thương được treo bên vách lều, dùng mũi thương xé một đường trên vách lều rồi theo đó phóng thẳng ra khỏi túp lều.
Merity vừa chạy ra khỏi túp lều thì đã có một đám binh sĩ tay cầm vũ khí đứng trước mặt anh, bao vây anh lại theo hình tròn, không cho anh lối thoát nào hết, dẫn đầu đám binh sĩ không ai khác mà chính là Steba, gã ta oai vệ bước tới trước mặt anh, hùng hồn nói lớn.
"Quả đúng như dự liệu của ta, ngươi làm sao chết dễ dàng như vậy, nhưng ngươi trăm tính vạn tính cũng không tính được tất cả những binh lính này đều là người của ta."
"Rốt cuộc ngươi đang muốn toan tính cái gì?"
Merity bĩnh tĩnh thản nhiên hỏi gã, gã ta nhìn anh cong miệng lên cười anh một cách khinh bỉ.
"Hừ tới nước này rồi mà ngươi vẫn chưa nhận ra được ư, thứ ta muốn chính là mạng sống và địa vị của ngươi. Theo đúng như kế hoạch, sau khi giết chết ngươi rồi ta sẽ đổ hết tội cho đám Assyria, bọn Assyria sau khi bị Ai Cập vu khống là giết hoàng đế cũng sẽ tiệt đối không tha cho hoàng phi đang ở bên đất của bọn chúng, bọn chúng sẽ truy tìm và đuổi giết cô ta, tới lúc đó Dạ Tịch Dao chết là cái chắc. Còn ta sẽ bình an vô sự trở về Ai Cập, đợi khi Assyria và Ai Cập đánh nhau ta sẽ mượn cơ hội đó để giết chết tên Melvin cùng với hai tên đại tướng thống lĩnh Kị Hạn quân và Hộ Biên quân ngu ngốc kia, khi đó toàn bộ binh lính của cả Ai Cập đều nằm dưới sự chỉ huy của ta, giống như cách mà Obethar - người cha vĩ đại của chúng ta làm vậy."
Lời nói của hắn ngay lúc này dừng lại rồi bỗng hắn cười to như lên cơn điên.
"Tới khi đó, ta sẽ thông báo cho cả triều đình Ai Cập biết được rằng "Ta chính là con trai duy nhất còn sống sót của Isara đệ nhất, dù muốn dù không cả Ai Cập này sẽ là của ta, ahahaha!!!"
Merity kinh ngạc không thể tin vào những gì hắn nói, anh liền hỏi lại.
"Ngươi... là con trai của phụ hoàng, huynh đệ của ta? Làm thế nào được, rõ ràng ngày đó... các người đã bị ban chết hết tất cả rồi mà."
Steba không cười nữa, hắn đột nhiên trầm tư nhớ về sự việc cách đây gần năm về trước, giọng hắn khẽ khàn mang theo nỗi u sầu cùng tưởng nhớ.
"Đúng vậy, ta chính là ca ca cùng mẹ khác cha với ngươi, ta tên thật là Isara Bears, chắc ngươi vẫn còn nhớ cái tên này nhỉ. Năm đó khi lão Obethar bệnh nặng, ta cũng đã không còn hy vọng gì với cái danh vị pharaoh, chỉ mong có thể sống bình suốt nửa đời còn lại, nào nhận được tin các vị huynh đệ của ta, ngoài ngươi ra đều đã bị ép uống thuốc độc để tự vẫn mục đích là để theo hầu pharaoh tiền nhiệm ở thế giới bên kia và mục đích lớn nhất là để ổn định trật tự quốc gia khi ngươi lên nắm quyền, bởi lão ta sợ rồi huynh đệ sẽ tương tàn, sợ cơ nghiệp mà lão ta xây dựng cả cuộc đời sẽ tan theo mây khói, ta may mắn là người được ban chết cuối cùng, lúc đó cận vệ thân cận nhất của ta đã can đảm tráo đổi thân phận với ta, tình nguyện chết thay cho ta, ta lấy nhọ nồi trét lên mặt, thay đổi y phục người hầu, rồi lẳng lặng ngước nhìn cận vệ của ta tự sát để bảo vệ an toàn cho ta. Mối thù này, ta luôn luôn ghi nhớ, ta thề phải giết chết ngươi, cắt xương róc thịt ngươi, rồi đập nát lăng mộ của lão Obethar, ta bắt lão phải chứng kiến đứa con trai ưu tú nhất mà lão lựa chọn chết đi rồi đem thịt của ngươi, cúng tế cho lão."
Steba lại nổi cơn điên, cười như chưa từng được cười, hắn ta lấy tay chùi đi những vết nhọ nồi đã theo hắn suốt hơn năm qua, để lộ khuôn mặt cũng xem như là anh tuấn đẹp trai nhưng lại đầy hận thù và căm phẫn kia.
"Cả Ai Cập này không là cả vùng đất này, sẽ là của ta... ta cũng sẽ bắt Ariana nhưng ta sẽ không giết nó, ta bắt nó phải làm nô lệ của ta cả đời, ta bắt những kẻ có liên can kể cả lão tể tướng đều phải chôn cùng hahaha."
Merity nhìn điệu bộ như sắp hóa điên này của Steba mà không khỏi mệt lòng, bởi năm xưa chính anh là người đã giả chiếu chỉ ấy, anh là người đã gián tiếp sát hại hơn - người huynh đệ ruột này của mình,
Merity cau mày lại, giọng anh vang lên.
"Ta mới là kẻ đã hạ chỉ, không phải là phụ hoàng, chính ta mới là người làm ra chuyện này, chuyện này đối với ta mà nói là một cơn ác mộng mà ta không bao giờ muốn nhắc lại nữa, hôm nay coi như cũng được giải bày rồi, ngươi yên tâm ta sẽ không giết chết ngươi thêm một lần nữa đâu."
Steba nghe Merity nói như thế, hắn như muốn phát điên lên, hắn gầm rú trong cơn tức giận.
"Hóa ra... tất cả mọi việc đều là do ngươi...thảo nào. Hahaha ngươi nói sẽ không giết ta thêm một lần nữa, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể sống mà ra khỏi nơi này sao?"
"Kế hoạch của ngài cũng hay lắm, có điều nó không thành hiện thực được rồi."
Steba kinh ngạc khi nghe được giọng nói phát ra từ phía sau hắn, Steba quay người lại thì nhìn thấy Vincent tay không tấc sắc đang đứng phía sau lưng mình, lúc này Steba hắn vẫn cười tươi.
"Ta còn tưởng là thần thánh phương nào, hóa ra là đội trưởng đội cận vệ hoàng cung Vincent uy dũng của chúng ta, nhưng ngươi ở đây thì sao nào, ngươi và tên Merity độc ác này làm sao có thể làm gì được cả một đoàn quân hùng hậu của ta nào ahaha? "
Giọng cười của Steba chưa dứt thì tất cả các binh lính đang chĩa vũ khí vào Merity đồng loạt chĩa thẳng vũ khí vào hắn, sau đó đồng loạt hô to.
"Chúng ta là binh sĩ của Ai Cập thề chết vì pharaoh, vĩnh viễn không bao giờ phản bội người, thề chết bảo vệ cho người!!!"
Steba lúc này không dám tin vào những gì mà mắt thấy tai nghe, gã lắc đầu nguầy nguậy.
"Không... không thể nào, làm sao mà các ngươi lại phản bội ta kia chứ?"
Vincent bước tới trước mặt gã thở dài.
"Ngươi có thể đổi binh sĩ, chẳng lẽ bọn ta lại không thể ư?"
Steba lúc này bị những lời nói kia của Vincent làm cho ngã huỵch xuống đất, hắn ta không thể tin được, âm mưu của hắn lại có thể sụp đổ một cách dễ dàng như vậy, hắn khổ cực chịu đựng suốt năm trời, nằm gai nếm mật chịu đựng suốt những năm tháng ấy, làm trâu làm ngựa cho Ariana để tùy ý dẫm đạp, vậy mà giờ đây tất cả đã tan thành tro bụi.
Thấy hắn suy sụp tinh thần tới mức lặng thinh như thế, Merity thở dài anh cũng chưa từng nghĩ tới, huynh đệ đã chết năm xưa của mình lại xuất hiện ở trước mặt anh, anh tỏ ra mệt mỏi lệnh cho người trói và nhốt Steba lại, nhưng vẫn phải cho gã ăn uống đầy đủ tiệt không cho gã chết.
Steba nghe Merity nói vậy, gã bừng tỉnh la hét dữ dội.
"Giết ta đi, Merity ngươi hãy giết ta đi, ngươi không dám ư? Nào giết ta đi chứ, như cách mà ngươi đã làm năm về trước."
Merity lắc đầu ngao ngán, anh cho người bịt miệng của gã ta lại rồi lôi đi giam trong một cái khung gỗ nhỏ vừa đủ cho một người ở bên trong, xong việc các binh sĩ ai về lều của người nấy, Vincent quỳ xuống trước mặt Merity cung kính.
"Thần cứu giá tới muộn mong pharaoh thứ tội, lần này may nhờ người tính toán từ trước nên cho người thay đổi từ binh sĩ thành những mật vụ MSPYE của chúng ta, không thì e rằng đã lành ít dữ nhiều."
Merity bước tới đỡ Vincent dậy, anh ngước mắt lên người bầu trời u tối không có lấy một ánh sao kia.
"Ta có thể tính được cô ta và hắn sẽ đi bước này cũng không thể tính được tới việc Steba lại là một trong số các huynh đệ ruột thịt mà ta đã ban chết năm đó."
Vincent nghe anh nói thế liền hỏi.
"Vậy pharaoh, người này phải giải quyết thế nào?"
Merity ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
"Đương nhiên là sẽ không giết hắn, sáng sớm ngày mai hãy cho một đoàn người hộ tống hắn về kinh đô, rồi giam cầm hắn vĩnh viễn ở dưới ngục tối."
"Vâng thần đã hiểu rõ, nhưng còn nàng ta thì làm sao, có cần cho thông báo với tể tướng để diệt cỏ tận gốc không ạ"
Merity dừng chân trước cửa lều, đây là lều mới được binh sĩ dựng lại cho anh, Merity lắc đầu.
"Không... không cần phải diệt đi ngọn cỏ ấy, thứ nhất là vì nàng ta sau vụ này sẽ biết khó mà ẩn thân đi vài hôm. Thứ là hiện giờ Ai Cập đang trong tầm ngắm của các nước láng giềng, nếu bây giờ phế bỏ nàng ta chỉ khiến cho các nước láng giềng có thêm cơ hội và quan trọng hơn nữa chính là La mã, tuy bây giờ hai nước đang khá hòa thuận nhưng một khi cô ta bị phế bỏ thế nào cũng có chuyện, thôi thì cứ để cô ta ở đó từ từ quan sát nhưng nếu như cô ta còn ngông cuồng nữa, thì ta buộc phải đích thân xử lý cô ta."
"Vâng, thần hiểu rồi, giờ quan trọng nhất là phải đón thành công hoàng phi và bình an trở về Ai Cập."
Merity gật đầu rồi sau đó ra lệnh cho Vincent lui về nghĩ ngơi, trước đó anh cũng đã lệnh cho các binh sĩ không được hó hé gì về những chuyện xảy ra hôm nay.
Merity một mình trong lều suy nghĩ về chuyện đã xảy ra, anh khẽ cau mày miệng lẩm bẩm.
"Tịch Dao, nếu nàng biết được những chuyện này, chắc nàng sẽ trách ta vì sao lại tàn nhẫn tới như thế nhỉ? Thật ra ngay cả ta cũng không biết được lý do gì khiến ta lại làm như thế, có lẽ chính là nỗi sợ hãi mất đi quyền lực và sự tham lam ngôi báu kia đã khiến ta ra hạ sách ấy, Tịch Dao chúng ta sắp gặp lại nhau rồi, không biết ở nơi đất khách quê người, nàng liệu có bình an không?"
- -----Lời Tác Giả--------
Cũng không biết tại sao, tự dưng có hứng viết chương mới, coi như là tặng đi, mai có lẽ sẽ vẫn có chương mới. ^-^