Giọng nói kia vừa dứt từ ngoài cửa tẩm cung xuất hiện một nam nhân, mặc trên người bộ y phục làm bằng vàng chói lọi, y phục này giống một bộ giáp hơn là một bộ y phục bình thường, nhưng bộ giác này lại ngắn và không che hết toàn thân như giáp mặc trên chiến trường, nó chỉ che đi chỗ cần che, độ dài của bộ đồ chỉ dài tới đầu gối, phần thân trên thì để hở một bên vai che đi phần vai còn lại, nhìn cũng coi như là đẹp mắt, dung mạo của người này có thể nói là điển trai, tóc anh để dài xuống tới vai lại lấy dây buộc lại, thân hình cao ráo, body sáu múi, cơ thể và chiều cao có thể ngang bằng một vận động viên bóng rổ, độ tuổi tầm -, đúng chuẩn kiểu mỹ nam cổ trang.
Nam nhân kia bước vào bên trong phòng, những tỳ nữ kia lập tức quỳ xuống cung kính nói lớn.
"Chúng nô tỳ tham kiến đức vua, đức vua vạn an."
Hắn dường như không thèm để ý tới bọn chúng, trực tiếp bước tới chỗ nàng hỏi lại một lần nữa.
"Ta hỏi ngươi, ngươi cần tìm ta có việc gì?"
Tịch Dao không thể ngờ đây chính là vua của Assyria, xem ra hắn đúng thật là rất quan tâm thê tử của mình, nàng đứng dậy cúi đầu đáp.
"Bẩm đức vua, thảo dân muốn tìm người là do thảo dân muốn xin người bãi bỏ lệnh cấm đụng chạm vào cơ thể khi khám - chữa bệnh, bởi như thế sẽ khiến cho công việc khám - chữa bệnh càng thêm khó khăn, đành lòng là nam nữ thọ thọ bất tương thân nhưng thần đây là nữ nhân mà còn không thể chạm vào hoàng hậu như thế là vô cùng không hợp lý, mong đức vua hãy suy xét."
Hắn nhìn nàng rồi nhìn hoàng hậu vẫn đang hôn mê bất tỉnh kia, hắn nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Được thôi, ta sẽ cho ngươi được đặc quyền chạm vào người của hoàng hậu, nhưng ngươi có chắc chắn chữa trị được cho nàng ấy không?"
Nàng cong miệng cười nhẹ, ngẩng đầu lên giọng nói vẫn lễ phép nhưng lại mang thập phần đắc ý.
"Thảo dân tin chắc chắn mình có thể cứu được hoàng hậu, nếu không tin ta có thể cá cược."
Cazari (vua Assyria) cười to tỏ ra thích thú.
"Hay lắm, vậy ngươi cược cái gì?"
Tịch Dao vẫn đắc ý đáp nhẹ.
"Mạng của thảo dân và một thỉnh cầu, nếu thảo dân thắng người phải cho thảo dân một điều thỉnh cầu dẫu có là gì đi chăng nữa, còn nếu thảo dân thua người có quyền lấy cái đầu này của thảo dân xuống."
Lời nói chắc chắn kiên định không hề nhân nhượng này của nàng khiến Cazari cảm thấy vô cùng thú vị, hắn không thể ngờ lại có người dám đối đầu với bản thân mình, lại còn cá cược với hắn, để hắn xem nàng có thể làm được trò trống gì.
"Được lắm một lời đã định, giờ ta cho ngươi ngày nếu ngươi khiến nàng ấy tỉnh lại được thì ta sẽ tha chết cho ngươi."
Tịch Dao hơi bất ngờ bởi những gì mà hắn nói, nếu như là người thường họ sẽ cố áp bức thời gian, ở đây hắn cho nàng tận ngày chỉ để khiến hoàng hậu tỉnh lại, nàng nên nói là hắn từ bi hay là nói hắn quá xem thường nàng đây.
Tịch Dao không thèm đáp lại với hắn, ngồi xuống giường lại là kiểm tra đồng tử cho hoàng hậu, nhìn vào đồng tử nàng hết sức kinh ngạc bởi đồng tử tím nhẹ tụ máu rất nhiều, nàng cau mày lại bởi đây chính là triệu chứng trúng độc, một loại độc không mùi không vị, người hạ độc ban đầu muốn bỏ độc từ từ để hoàng hậu suy kiệt chết không đối chứng nhưng vì một lý do nào đó lại muốn hoàng hậu chết sớm hơn nên đã tăng liều lượng dẫn đến chuyện hoàng hậu bị hôn mê.
Tịch Dao thở dài bỏ tay ra khỏi mắt của hoàng hậu, đám nữ nhân kia thì đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, bọn họ chỉ cần đức vua sẽ lấy đầu nàng vì tội dám xúc phạm cơ thể của hoàng hậu, nào đâu không những không bị phạt nàng còn làm vụ cá cược với đức vua, đúng là làm cho bọn họ tức chết mà.
Tịch Dao từ trong không gian lấy ra bộ kim châm, rồi bắt đầu châm cứu ở phần thái dương và đỉnh đầu cho hoàng hậu, máu độc trong cơ thể của hoàng hậu đã tích tụ lại thành những khối u nhỏ, muốn giải độc phải rút cho hết máu độc ra, nhưng trước tiên phải làm hoàng hậu tỉnh lại để củng cố niềm tin trước đã, nàng châm cây trên đỉnh đầu, cây ở thái dương xong ấn mạnh ở huyệt nhân trung dưới mũi của hoàng hậu một cái, đây là cách thường dùng nhất để khiến bệnh nhân tỉnh dậy, hoàng hậu trong cơn hôn mê mơ hồ tỉnh lại, nàng cười nhẹ rút kim châm cứu lại.
Thấy hoàng hậu mở mắt đám nữ nhân kia lập tức mắt chữ A mồm chữ O nhìn nhau, Cazari kinh ngạc bước tới chỗ giường bệnh, nàng đứng dậy cho vợ chồng người ta nói chuyện, Cazari nắm lấy tay của vợ mình vui mừng hết sức, giọng nói nhẹ nhàng ân cần.
"Yuria nàng cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, ta rất lo cho nàng, thật sự rất lo lắng cho nàng..."
Tay của Yuria vỗ nhẹ tay của hắn, giọng cô yếu ớt vang lên.
"Bệ hạ, ta... ta không sao người đừng lo, người xem lại ốm đi rồi."
Lúc này nàng quay lại nhìn đám tỳ nữ kia, lớn giọng đuổi hết bọn họ ra ngoài.
"Các người không giúp được gì cả, đi ra ngoài hết đi, đi ngay."
Đám nữ nhân kia nhìn Cazari, giọng hắn vang lên một cách lạnh nhạt.
"Nghe lời của thần y, các ngươi lập tức đi ra ngoài đi."
Vì sợ Cazari nổi giận, đám nữ nhân kia lập tức lui ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại vợ chồng nhà này và Tịch Dao, Tịch Dao nói thẳng.
"Bẩm đức vua, khi thần chuẩn bệnh cho hoàng hậu thần đã nhận ra được một việc, chính là hoàng hậu đã bị hạ độc, một loại chất độc không mùi không vị."
Cazari nghe nàng nói thế mà cau mày, tay hắn nắm chặt lại.
"Kẻ nào to gan dám đựng tới hoàng hậu của ta, Yuria nàng hãy chuyên tâm chữa bệnh đi, việc tìm ra hung thủ cứ để cho ta."
Hoàng hậu hơi thở mệt nhọc vẫn cố tỏ ra bản thân ổn, giọng cô mang vẻ mệt mỏi.
"Ừ vậy thì thiếp yên tâm rồi, bệ hạ chàng không cần phải lo lắng nữa đâu."
Tịch Dao nhìn sơ cũng biết Yuria đã mệt, hơn nữa nàng còn phải châm cứu cho cô ấy nên nàng liền đuổi khéo nam nhân kia đi.
"Bẩm đức vua mời ngài rời khỏi đây, để thần có thể tiếp tục trị bệnh cho hoàng hậu."
Cazari lúc này mới nhớ ra việc quan trọng, hắn lập tức đứng dậy rời khỏi tẩm cung, rồi cho người đóng chặt cửa lại không cho ai ra vào để giữ gìn im lặng. Trong phòng chỉ còn Tịch Dao và Yuria, nàng liền nói thẳng về bệnh tình.
"Thưa hoàng hậu, như thần đã nói, người hiện đã trúng độc, độc này rất khó để phát hiện, giờ tuy đã biết được nhưng độc đã tạo thành những khối u độc nhỏ dần già xem ảnh hưởng tới xương cốt thậm chí nếu vô tình bị vỡ sẽ hòa với máu khiến độc phát mà vong, giờ muốn trị được cũng không thể gấp gáp mỗi ngày thần phải châm cứu lấy máu độc ra, còn người phải uống thuốc, bồi bổ tăng cường sức khỏe, hoàng hậu người còn thắc mắc gì nữa không?"
Yuria lắc đầu, cô hơi trầm ngâm một chút giọng yếu ớt của cô bỗng vang lên.
"Vậy cần phải chữa tới bao giờ, xin thần y chỉ rõ."
Tịch Dao cũng rất muốn chữa nhanh rồi về Ai Cập nhưng không ngờ lại gặp phải trường hợp này, nàng thở dài.
"Ít nhất cũng phải trên tháng."
- ---------Lời Tác giả-----------
Hôm nay là thứ , đáng lẽ không có chương mới nhưng tác giả lại muốn tặng cho các bạn chương mới, cảm ơn các bạn luôn luôn ủng hộ Miêu.
- --------Hết Chương -----------