Sau màn xuất hiện quá là hoành tráng của đệ nhất mỹ nhân Ấn Độ, làm cho người dân bị ép vào hai bên đường bởi binh sĩ thì cuối cùng thủ đô đã trở lại với sự nhộn nhịp của bao ngày bình thường, binh sĩ thì được thu hồi trở lại cung điện, còn Tịch Dao và những người đồng hành của mình đã nhanh chóng rời khỏi kinh thành Niu Đê-Li phồn hoa, tráng lệ và tiếp tục đi về những vùng quê hẻo lánh cho tới khi tới được biên giới giao nhau giữa Ấn Độ cổ đại và Ba Tư.
Lần này tốc độ đi nhanh hơn nhiều, lạc đà có lẽ đi không nhanh bằng ngựa, nhưng nó lại cần thời gian nghỉ ít hơn, hơn nữa nó có thể nhịn khát rất tốt và tất nhiên lợi thế lớn nhất khiến người ta rất hay dùng nó để đi lại vùng này là bởi nó có thể vượt qua cả sa mạc.
Chuyến đi này tốn ngày nếu tính luôn thời gian ngủ nghỉ của đoàn người, trước mắt của nàng là một cửa khẩu nhỏ và có cả một thị trấn nhỏ ở đây nữa, người dân hai nước tập trung ở đây để buôn bán, trao đổi với nhau hàng hóa và họ còn mở rất nhiều nhà trọ và quán ăn để đón tiếp những lữ khách và thương buôn các nước, đoàn người của nàng tất nhiên cũng sẽ dừng chân tại đây, đã quá đủ cho ngày liên tiếp cứ phải ăn lương khô và ngủ trên lưng lạc đà, nhất là khi nước để uống cũng đã gần hết tới nơi, thật ra nó đã hết từ tối khuya ngày thứ nhưng Tịch Dao đã lén đổ nước sạch vào thêm trên đường, từ đại Đường tới Ấn Độ cũng vậy, nàng thường xuyên phải lén tiếp tế lương khô cũng như nước cho đoàn người để mọi người có thể sử dụng thoải mái, nhưng không sao bởi cuối cùng bọn nàng cũng đã tới được biên giới của Ấn Độ và Ba Tư, vậy là nàng đã đi được gần % đoạn đường từ Trung Hoa cổ đại tới Ai Cập.
Không như ở Ấn Độ đoàn người của nàng sẽ không đi về thủ đô, mà sẽ bán hàng ở một thành phố nằm ở phía nam của Ba Tư bởi nó là thành phố thuận đường tơ lụa, thành phố này cũng rất rộng lớn không khác gì so với hạ Ai Cập cả, cho nên việc buôn bán hàng hóa ở đây không hề ảnh hưởng tới giá tiền thậm chí còn có lợi khi họ không gần phải đi ngược lên phía bắc một đoạn dài chỉ để bán hàng.
Sau khi nghỉ ngơi tại thị trấn nhỏ ở biên giới một đêm và tiếp tế nước và lương thực đầy đủ, từ sáng sớm Tịch Dao lại phải lên đường đi tới thành phố Shiraz, chỉ mất tiếng không nghỉ ngơi để tới được thành phố này, đây cũng là nơi dừng chân lần thứ , đoàn người sẽ dừng chân tại đây ngày đêm để các thương buôn có thể bán đi hết tất cả các gia vị mà họ mua từ Ấn Độ sau đó họ sẽ lại nhập hương liệu cũng như dầu thơm để bán về cho Ai Cập và Assyria, bởi đây chỉ là một thành phố bình thường, nên nó không có sự nguy nga như Trường An, càng không có vẻ hùng vĩ choáng ngợp như Niu Đê-Li và tất nhiên cũng không thể kiêu hãnh, mạnh mẽ như Memphis của Ai Cập.
Shiraz - nó chỉ đơn giản là một thành phố đã và đang phát triển thịnh vượng về dân số cũng như là kinh tế, dòng người duy chuyển tấp nập, những hàng quán, cửa tiệm, phòng trọ, tiệm trà, quán ăn có rất nhiều là chuyện khác, thành phố bận rộn nhưng lại khá là yên ổn ngoài chuyện lâu lâu có mấy "đại ca" tự xưng là "bảo kê" đi thu tiền các cửa hàng, có điều chuyện này nàng muốn quản cũng quản không được, bởi rồi cũng sẽ có vài "đại ca" khác xuất hiện mà thôi.
Tịch Dao trong vòng hai ngày một đêm ở lại nơi này, nàng hầu hết đều ở trong phòng trọ, cho tới khi A Đại thông báo là sẽ xuất phát vào ngày mai nàng mới xuống lầu tụ tập với mọi người, hai ngày ở lại đây khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái bởi không có nơi nào tốt hơn nhà trọ có bồn tắm riêng cả, trước đêm khởi hành theo như thường lệ nàng lại thay y phục và tắm rửa cho thật kỹ càng, nàng nóng lòng mong tới ngày mai để lại sớm xuất phát và nhanh chóng trở về Ai Cập - quê hương thứ hai của mình. Sáng sớm ngày mai đoàn người của nàng sẽ lên đường và đi tới Assyria - một trong những cường quốc của Tây Á thời cổ đại.
() Bởi không tìm được tên của một thành phố nào của Ba Tư cổ đại cả, thế là tác giả buộc phải ôm vào tên của một thành phố của Iran (tức Ba Tư thời hiện đại), như vậy để ae giỏi địa lý không chê trách.
- ---------Lời Tác Giả----------
Mấy chương qua, có quá nhiều bạn đã liên tục hối Miêu về việc Tịch Dao và Merity tương phùng và Miêu cũng cảm thấy quả thật nên đẩy nhanh tiến trình cho phu thê nhà này gặp lại, nên chương này Miêu nhảy cóc lên ngày, dự là khoảng chương - thì phu thê nhà này sẽ chính thức gặp lại nhau nha.
- ---------Hết Chương -------