Xuyên Về 1983

chương 7: chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Năm phút nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, ai nhìn thấy cũng đỏ cả mặt.

Sau khi Thư Nhiên rời đi thì gỡ tay Từ Thận đang ôm eo mình ra, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Mà Từ Thận còn chưa hoàn hồn, theo bản năng liếm liếm khóe miệng, sau đó phát hiện Thư Nhiên đã không còn ở trong lòng mình, quay đầu tìm.

Ánh mắt hai bên chạm nhau, hắn cười như một con dã thú chỉ thích chiếm tiện nghi.

Ánh mắt nóng rực nóng nóng đến Thư Nhiên, vì thế Thư Nhiên vội nhìn chằm chằm xuống bàn, cầm ly nước lọc uống một nửa như không có chuyện gì xảy ra.

Từ Thận hếch cằm với mấy người đánh cược: "Đã đánh cuộc thì phả chịu thua, đều ở lại làm việc cho tôi."

Vương Đông không tham gia đánh cược cười to: "Ha ha ha ha, Định tử huynh đệ đúng là tàn nhẫn mà! Ai bảo mấy người chọc ẻm!"

Mấy tên đàn em: "Tôi nói cho các cậu biết, / tuổi không thể chọc vào, chọc giận bọn họ là không làm gì được đâu."

Trần Khải nghĩ đến việc mình phải làm việc nhà một tuần, tức giận nằm xuống sofa gỗ lim bên cạnh, bộ dạng thế gian không còn gì luyến tiếc.

"Cái này có là cái gì, anh còn phải nấu cơm đây này." Trần Sâm tự cứu mình một chút.

Giang Phàm: "Tôi không phục lắm, rõ ràng là Từ Thận nhường chứ nào có có cậu em vợ nào lại quậy như thế? Anh sợ vợ cũng đừng sợ tới mức này chứ.

"Đúng vậy! Trần Khải lập tức đứng lên, tìm được đồng minh nói: " Tôi cũng không phục, tôi nhiều nhất thua một nửa."

Thư Nhiên không vừa mắt Trần Khải nhất, trêu chọc nói: "Anh Khải, không thì anh với anh Thận hôn nhau đi, công việc của anh, em giúp anh làm.

"Lăn." Hai người Từ Thận và Trần Khải đồng thanh nói với Thư Nhiên.

Bọn Giang Phàm cười đau cả bụng: "Ha ha ha ha.

Tưởng tượng hình ảnh Từ Thận và Trần Khải hôn nhau, bọn họ đều muốn nôn cơm tối qua ăn ra, quá ghê tởm.

Nhưng không biết vì cái gì, Từ Thận cùng em vợ hắn không có loại cảm giác này, chỉ làm cho người ta cảm thấy mặt đỏ tai hồng.

Phỏng chừng là bởi vì em vợ là một gương mặt mới mẻ, tươi tắn nên mọi người thích nhìn cậu sôi nổi.

Nửa sau của tiệc cưới, mấy tên đàn ông trong phòng phun mây nhả khói bắt đầu khoác loác.

Từ Thận cũng muốn rút một điếu, nhưng thấy Thư Nhiên cau mày thì nhịn xuống.

"Chu Định." Thừa dịp mọi người không chú ý, hắn hạ thấp giọng lại gần.

Thư Nhiên cau mày, có chút không vui khi Từ Thận gọi cái tên này, dù sao quan hệ với Từ Thận là do cậu tự chuốc vào, không liên quan đến Chu Định, lại để Chu Định cõng danh hiệu đồng tính luyến ái trên lưng, nghĩ như thế nào cũng phải xin lỗi người ta.

Thư Nhiên hạ thấp giọng đính chính một câu: "Tên cúng cơm của em là Thư Nhiên, thư giãn, tự nhiên.”

Từ Thận nở nụ cười: "Tên cúng cơm có học thức vậy à?"

Thư Nhiên ngẫm lại cũng đúng, Tên cúng cơm trong thôn đều gọi là Cẩu Oa Tử, Xuyên Tử, vì thế định nghĩa lại: " Là tên tự, ông nội em là người đọc sách, ông cụ lấy đấy.

Từ Thận gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Còn tên của anh là chữ nào?" Thư Nhiên ra tay trước, cho rằng mình thắng lợi.

Kết quả Từ Thận nói: "Là thận trọng.

"Rất hay." Thư Nhiên kinh ngạc, rất xứng đôi với cái tên Chu Định, một là định, một thận, đều là kỳ vọng tốt đẹp của mọi nhà.

(Định trong ổn định)

Nhưng Thư Nhiên nhớ Từ Thận không có người nhà, cũng ngại nói về vấn đề này bèn lảng sang chuyện khác: " Lúc nãy anh muốn nói gì với em?"

Từ Thận cũng quên vì vậy chỉ nhìn mặt Thư Nhiên, suy nghĩ một lúc rồi nói: " Anh muốn hỏi em, miệng anh có mùi thuốc lá không?"

Thư Nhiên im lặng một lát: "Hơi hơi thôi, bình thường hút không nhiều lắm nhỉ."

"Ừm, phiền mới rút hai điếu." Từ Thận không giống với những những kẻ nghiện thuốc không khống chế được mình, hắn làm gì cũng không nghiện, không nghiện rượu cũng không nghiện cờ bạc, hơn nữa cũng chướng mắt mấy người động tí là nghiện, giống như một người không có não vậy.

"Rất tốt." Thư Nhiên cũng sợ Từ Thận nghiện thuốc, mỗi ngày trong nhà toàn là khói thuốc lượn lờ sẽ rất khó chịu.

"Nếu em không thích thì thôi, anh không hút nữa cũng được." Từ Thận nói: "Tiết kiệm tiền cho em chi tiêu."

Thư Nhiên chẳng cảm ơn nói: " Em còn cần tiền điếu thuốc lá của anh à."

Có người nói đàn ông không có sở thích rất nguy hiểm, Thư Nhiên không muốn chặn đường bộc phát cảm xúc của Từ Thận, nếu không đến lúc đó xui xẻo sẽ là mình.

Từ Thận cười: "Sau khi Vương Đông cưới vợ, mấy sở thích lớn như thuốc lá và rượu đều bỏ cả."

Thư Nhiên nhìn Vương Đông, tên kia đang phun mây nhả khói, trước mặt còn có rượu trắng, cho hắn xem trò vui: “Cái này gọi là vừa bỏ thuốc vừa bỏ rượu á hả.

Em thấy ở chỗ của anh không cần cai thì có."

Từ Thận trầm mặc một lúc: "Em có phiền không? Anh em của anh mỗi ngày đều ở chỗ này vui chơi giải trí, mấy thứ sở thích lớn này cũng không thể thiếu."

Đây là cuộc sống của Từ Thận, Thư Nhiên không có gì quan ngại, nhưng không thể nói như vậy, phải khéo léo một chút: "Chuyện của anh, em không hiểu, cứ thuận theo sắp xếp là được."

Hiểu lòng người như vậy?

Nếu không phải ở đây có rất nhiều người, Từ Thận thật muốn ôm Thư Nhiên vào lòng hôn thêm năm phút nữa.

Hai người thì thầm với nhau, Giang Phàm không nhìn nổi nữa, lười biếng nói: "Em vợ có phải say rồi không? Anh Thận, anh đưa người đi nghỉ ngơi đi.

Vào phòng muốn làm gì thì làm, nơi này vẫn bắt mắt quá.

"Đại khái là hơi ngà ngà rồi" Từ Thận tiếp nhận phần tình của Giang Phàm, đứng dậy ôm Thư Nhiên đi lên lầu: "Đi, đưa em lên nằm một lát.

Ở bên ngoài là một chuyện, vào phòng lại là một chuyện, Thư Nhiên hơi sợ, nhưng thực tế không giúp được gì cho cậu, chỉ có thể dựa vào Từ Thận đưa lên lầu.

Vào phòng, Từ Thận mang theo chút hơi rượu tới gần, Thư Nhiên theo bản năng chặn lại, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, hai cánh tay nhanh chóng thành vòng ôm lấy cổ Từ Thận, như là muốn cự tuyệt lại có vẻ mời chào.

Bị chặn lại, Từ Thận còn tưởng Thư Nhiên không muốn, nghĩ hẳn là không được rồi, hắn cũng không phải lưu manh, kết quả tình huống rất nhanh đã thay đổi, Thư Nhiên chủ động ôm hắn.

Từ Thận không nghĩ nhiều nữa, hắn áp lên đôi môi Thư Nhiên, giống như năm phút trong tiệc cưới lúc nãy, hôn thật sâu, như vậy mới có thể giảm bớt khô nóng quanh người mình.

Thư Nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi rượu nhàn nhạt, lưu chuyển qua lại giữa hô hấp của bọn họ, ngoài ra còn có hơi thở nam tính, chắc là hơi thở của Từ Thận, cũng không phải chán ghét gì, so với cuộc sống bên ngoài của hắn dễ dàng tiếp nhận hơn nhiều.

Có thể là bởi vì Từ Thận không lỗ mãng, hôn một cách công khai phóng khoáng, không có cảm giác tục tĩu, tóm lại, Thư Nhiên cảm thấy may mắn vì đó là Từ Thận, nếu đổi thành người đàn ông khác, Trần Khải, hoặc là Vương Đông, cậu tuyệt đối sẽ không đi bước này.

"A..." Giọng mũi nhỏ của Thư Nhiên làm lay động trái tim Từ Thận, quả nhiên vào phòng càng quyến rũ hơn so với ở bên ngoài.

Hôn không ngớt hơn năm phút đồng hồ, Từ Thận lúc này mới miễn cưỡng hơi lui ra một chút, lại hôn lên gò má trắng nõn của Thư Nhiên, tim đập thình thịch, cười nói: "Thật muốn động phòng luôn với em."

"Đừng." Thư Nhiên quay đầu nhìn ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ: “Trời còn chưa tối, nghiêm túc một chút đi.”

"Em quay mặt đi làm gì? Em không muốn nhìn anh sao?" Từ Thận muốn nhìn thẳng vào mắt Thư Nhiên, giơ tay nhẹ nhàng quay mặt Thư Nhiên về đúng hướng, bỗng nhiên hỏi: "Có phải không thích anh hay không?"

“Không.” Thư Nhiên mím môi.

Hai bên giằng co chốc lát, Thư Nhiên vươn tay sờ sờ mặt mày Từ Thận: " Anh rất đẹp, em chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp hơn anh."

Từ Thận nhướng mày, thăm dò hỏi: "Lúc nãy em thẹn thùng đấy hả?”

Thư Nhiên thuận nước đẩy thuyền rũ mắt: "Vâng."

"Thật hay giả đấy, vừa rồi ở trong tiệc cưới..." Từ Thận cũng không cảm thấy một người thẹn thùng có thể làm ra loại chuyện này.

"Đừng nói nữa, toàn là rượu làm hư chuyện thôi." Thư Nhiên đấm mạnh vào ngực Từ Thận một cái, một phát đánh thẳng vào trái tim Từ Thận

"Được, anh không nói." Từ Thận cười như là cái thứ gì, cầm nắm đấm Thư Nhiên, hận không thể đấm thêm thêm hai cái nữa.

"Anh em của anh đều đang chờ anh, sao anh không đi xuống đi?” Thư Nhiên đẩy Từ Thận.

“Anh lên lầu xem tân nương của anh, bọn họ có thể hiểu được.” Từ Thận nói xong lại ghé sát mặt Thư Nhiên, lúc này dứt khoát ôm Thư Nhiên lên, giống như ôm đứa nhỏ, đứng trong phòng.

Thư Nhiên không có chỗ dựa vào, chỉ có thể gắt gao bám lấy Từ Thận, hơi ngửa đầu về phía sau, tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng này.

"Em gầy quá." Từ Thận hôn đủ rồi, xót xa cân cân vợ mình.

"Thiếu niên trổ mã đều vậy mà" Thư Nhiên thì thầm: " Em buồn ngủ, anh thả em xuống giường ngủ một lát."

Từ Thận đồng ý, tiếc nuối đặt Thư Nhiên xuống giường, sau đó rũ bỏ tấm chăn bông mỏng đắp lên bụng Thư Nhiên: " Anh bật quạt cho em, đắp kín không bị lạnh bụng."

Thư Nhiên mát mẻ mà nằm, nhưng nhớ tới phòng kia của Chu Huệ hình như không có quạt điện.

Cũng đành thôi, đồ điện giờ tương đối hiếm, trong nhà dường như chỉ có phòng Từ Thận có, cũng không thể mang đồ của hắn qua được.

Thư Nhiên ngủ, Từ Thận đi ra ngoài.

Chu Huệ ở trong phòng mình đọc sách, đọc đến say mê, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không liên quan đến cô.

Sau khi ăn uống no nê, đám đàn ông dọn bàn rồi đánh bài, xem ra còn muốn tạm bợ ở đây tới tối.

Giang Phàm cầm bài trong tay, thấy Từ Thận đứng sau lưng mình, cười nói: "Hầu hạ em vợ cục cưng của anh ngủ chưa?"

Từ Thận lập tức tát vào ót hắn một cái.

"Đánh không?" Giang Phàm muốn nhường bài cho Từ Thận.

"Không đánh, cậu đánh đi." Từ Thận không chút nghĩ ngợi, kéo một cái ghế ngồi ở bên cạnh nhìn.

"Cũng đúng, tâm của anh đâu ở chỗ này." Giang Phàm cười như một con mèo.

Đồng tính hắn biết, trước kia ở quê nhà thành phố lớn bên kia cũng gặp qua vài người, chỉ là không ngờ Từ Thận là gay, tìm được bạn đời thật sự không dễ dàng.

Cậu em vợ kia mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, rất có khí chất, thanh tú, vô cùng xứng đôi với Từ Thận.

Chỉ là người ta không đoán ra được, Giang Phàm vì Từ Thận mà đổ mồ hôi hột.

Từ Thận lấy một nắm hạt dưa trong mâm trái cây, tùy ý ném vỏ hạt dưa xuống đất, sau đó gọi Trần Khải: "Khải tử, đất bẩn thế này mà không nhìn thấy à, đứng lên quét mau.”

"Mẹ nó..." Trần Khải đứng dậy từ sô pha, nhe răng trợn mắt nhìn Từ Thận, hắn hoàn toàn có lý do hoài nghi Từ Thận và em vợ hợp lại đùa giỡn hắn.

"Quét mau." Từ Thận trừng mắt theo hắn.

Trần Khải không còn cách nào khác, đành phải phanh áo sơ mi hoa đi lấy chổi, động tác phi thường không thành thạo, thoạt nhìn quét tước vô cùng thống khổ.

"Em có thể bỏ tiền thuê đại thẩm đến hỗ trợ không?" Từ khi đẻ ra tới giờ hắn chưa từng làm việc này.

Từ Thận vui sướng khi người ta gặp họa: "Không được, mày còn không rõ sao? ”

"Một chọi hai." Giang Phàm tiếp lời: "Khải à, Chu Định chính là nhìn không vừa cái bộ dạng kém cỏi của cậu mới đánh cuộc với cậu, thành thật làm đi.”

Trần Khải nghiến răng nghiến lợi, rất là oan uổng: "Tôi đắc tội với ẻm từ khi nào vậy? Tôi rất nhiệt tình với ẻm mà.”

Hôm nay chị Chu Định kết hôn, hắn náo động có làm sao nào?

"Không biết." Từ Thận rắc vỏ hạt dưa nói: "Chắc tại nhìn mày không đứng đắn.

Trần Khải: "..."

Trần Khải nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Mắt Chu Định sao đấy, rõ ràng mấy người trông mới không đứng đắn thì có.”

Huống chi anh hắn là diêm vương sống, đánh người đánh vào chỗ chết, Từ Thận ngồi đây, Giang Phàm, người nào mới là người tốt.

So với bọn họ, Trần Khải cảm thấy mình thiện lương vô cùng.

Thư Nhiên ngủ một giấc đến chạng vạng, Từ Thận đi lên gọi cậu ăn cơm, thuận tiện hỏi một chút: "Gọi chị em xuống được không? Buổi tối ít người, chỉ có Trần Sâm Trần Khải và Giang Phàm."

Những người khác đều bị Từ Thận đuổi đi.

"Được, vậy em đi gọi chị ấy." Thư Nhiên ngồi dậy, mặt Từ Thận tiến lại gần, cậu vội vàng đẩy ra: "Đừng hôn, em đi rửa mặt đã."

"Không sao đâu, sạch mà." Từ Thận muốn hôn.

Thư Nhiên hết cách, dài mặt bất động.

Từ Thận thấy thế, không dám trêu cậu nữa: "Được rồi được rồi, em đi rửa mặt đi."

Chờ Thư Nhiên đi rồi, Từ Thận trở tay sờ sờ cổ, luôn cảm thấy mình có chút dấu hiệu sợ vợ, không phải chuyện tốt.

Hắn âm thầm quyết định, lần sau Thư Nhiên có đổi sắc mặt, hắn cũng không thỏa hiệp.

Thư Nhiên đi vào toilet lầu hai, rửa mặt sau đó gõ cửa phòng Chu Huệ: "Chị ơi, chị ngủ à?"

Chu Huệ nhanh chóng mở cửa: "Không, chị vẫn đang đọc sách.”

"Đi, đi xuống ăn cơm tối." Thư Nhiên nói: "Không sao đâu, không có nhiều người, đều là anh em mà Từ Thận tin tưởng, Vương Đông cũng không có ở đây.

"Được… chị đi vệ sinh trước." Chu Huệ chỉ sợ Vương Đông trở về nói chuyện lung tung, không có thì không sao.

"Đi thôi." Từ Thận đi tới nắm tay Thư Nhiên, định lát nữa sẽ công khai chuyện này trên bàn ăn.

"Anh xuống trước đi, em chờ chị em." Thư Nhiên cân nhắc con gái đi xuống một mình không tốt, nhưng cũng không thể bỏ mặc Từ Thận, bèn chủ động hôn môi Từ Thận: "Được không?"

Từ Thận sao có thể nói không được, liếm liếm môi bị hôn, phối hợp đi xuống.

________________________________

Tiện thể hôm nay đang edit mò lên douyin gặp trúng cái video một cặp làm lễ cưới luôn QVQ!.

Truyện Chữ Hay