Từ khi Từ Thận có ấn tượng nhớ mình ở cùng với một lão già què quặt, tính tình đối phương cổ quái không thích nói chuyện, nhà vô cùng nghèo, bữa được bữa chăng mà nuôi hắn.
Không nuôi chết cũng xem như kỳ tích.
Về sau Từ Thận lớn hơn thì tự ra ngoài tìm cơm ăn áo mặc, bình thường toàn tìm cách tự làm, chỉ khi nào thực sự đói mới đến nhà người khác xin đồ.
Những người lớn trong thôn biết gia cảnh của hắn, đều giúp khi có thể.
Từ Thận nhận được nhiều ác ý nhất đến từ những đứa trẻ cùng tuổi với hắn, nhẹ thì cười nhạo, nặng thì ném đá, cũng may Từ Thận đánh nhau rất hung ác, mấy đứa nhỏ trêu chọc hắn đều thất bại mà về, hắn cũng trở thành cấm kỵ, đi đến đâu cũng không được chào đón.
Mặc dù vậy, khi đó Từ Thận vẫn còn nhà, ăn no thì về ngủ, tìm được nhiều thức ăn thì chia cho lão già một ít.
Mùa đông năm tuổi, khi tỉnh dậy thấy lão già đã chết, chết bên cạnh hắn, nguyên nhân cái chết rất đơn giản, người già có bệnh, không chịu được lạnh như người trẻ tuổi.
Từ Thận cõng ông lão vào rừng đào một cái hố chôn vùi, năm sau, ngôi nhà ông lão để lại sụp đổ, hoàn toàn không có nhà.
Vì vậy, Thư Nhiên hỏi hắn, nếu cha mẹ ruột đến hắn có nhận hay không? Từ Thận chỉ cảm thấy buồn cười, thực sự buồn cười.
Cười xong thì nghĩ, dựa vào cái gì?
Trừ phi đã trải qua chuyện giống như hắn, có thể hiểu được mọi thứ về hắn, nếu không đừng mơ tưởng nhận được lợi ích từ hắn.
Nhưng Từ Thận sẵn lòng đối tốt với Thư Nhiên, sẵn lòng bày ra mặt tốt nhất của mình cho Thư Nhiên xem, cũng không yêu cầu Thư Nhiên dành cho hắn bất kỳ tình cảm nào, chỉ cần người ở bên cạnh là được, giống như bây giờ.
Thư Nhiên đoán không sai, sở dĩ hắn không nghĩ cưới một cô gái trong thành phố, cũng là bởi vì cô gái trong thành phố cách cuộc sống trước kia của hắn quá xa.
Cho dù là Chu Huệ đã trải qua khổ cực, cũng rất khó trải nghiệm cuộc sống của hắn.
Từ Thận nghĩ đến chuyện cũ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thư Nhiên, những suy nghĩ kia sau khi gặp được Thư Nhiên đều trở nên vô dụng, làm hắn buông tha lý tưởng vợ con ấm cúng.
Lần đầu tiên hắn, nguyện ý đặt mình ở một vị trí nguy hiểm bay lên trời, dưới chân trống rỗng, không có gì cả.
"Nước canh chan cơm?" Chu Huệ hỏi Thư Nhiên: "Cẩn thận buổi tối đau dạ dày, lần sau đừng ăn như vậy.
”
"Như này ngon mà." Thư Nhiên thích ăn như vậy, nhưng nếu ăn vội vàng, hạt cơm còn chưa nhai kỹ, rất dễ làm đau dạ dày.
"Sao em chỉ ăn cà chua thế?" Chu Huệ múc cho cậu một muỗng trứng: " Chay mặn kết hợp mới mau cao."
"Vâng." Thư Nhiên qua loa hai câu, nhỏ giọng nói với Từ Thận: "Xem chị em có phiền không kìa, ăn thế nào cũng phải quản."
"Chị nghe thấy đấy, đây chẳng phải là quan tâm em à? Em xem nhà ai có thằng nhóc choai choai mà ăn ít như em không?" Chu Huệ lẩm bẩm: "Điền Nhị Oa cùng tuổi với em, cánh tay to hơn cả chân em rồi.”
"Điền Nhị Oa? Thật à? "Từ Thận nhìn xuống dưới chân Thư Nhiên, Điền Nhị Oa không thể nào cường tráng hơn được.
"Giả." Thư Nhiên thanh minh: " Anh cũng từng gặp Điền Nhị Oa rồi, bắt ốc cùng em đấy, nào có khoa trương như vậy? ”
"Nhưng quả thật tráng kiện hơn em." Chu Huệ múc cho cậu một muỗng: "Em nói em có nên ăn nhiều hơn không?"
"Điểm ấy anh đồng ý." Từ Thận đứng về phía Chu Huệ.
"Còn có một ít, cho em cả." Chu Huệ được ủng hộ mặt mày hớn hở, ra tay càng ác liệt hơn.
"..." Bát Thư Nhiên chất đống như một ngọn núi nhỏ, cậu lo không ăn được hết, chờ Chu Huệ thu dọn bát rỗng đi ra ngoài, Thư Nhiên đổ hơn phân nửa vào trong bát Từ Thận: "Mau ăn đi, đừng để chị em nhìn thấy.
"
Từ Thận véo má cậu một cái: "Tự ăn đi."
Thư Nhiên: "Em no rồi."
"Anh cũng no rồi." Từ Thận ăn nhanh hơn Thư Nhiên, đã ăn no, lúc này ngồi bên cạnh tiêu thực.
Thư Nhiên thật sự ăn no, nhưng đồ ăn rất quý, nếu vứt đi sẽ bị sét đánh, còn để ở thời tiết này nhất định hỏng mất.
Mắt to trợn nhỏ trong chốc lát, Thư Nhiên thở dài.
"Anh Thận." Thư Nhiên chưa bao giờ chủ động trêu Từ Thận, đó là hành động muốn chết, lúc này không qua được ải lương tâm.
"Gọi anh cũng vô dụng." Từ Thận nói.
"Vô dụng thật à?" Thư Nhiên bưng chén, trực tiếp ngồi lên đùi Từ Thận: "Có uống hay không?"
Từ Thận bị hành động quyến rũ của Thư Nhiên làm kinh hãi, hắn rất vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Thư Nhiên cười: "Được rồi."
Nếu đồng chí Thư Nhiên hy sinh lớn như thế này thì sao hắn có thể từ chối.
Từ Thận ôm eo Thư Nhiên, chậm rãi uống canh trong tay cậu, Thư Nhiên vừa đút Từ Thận uống canh, thỉnh thoảng còn phải ngoái đầu lại canh chừng, tránh Chu Huệ đột nhiên đi vào.
Canh cũng không nhiều lắm, Từ Thận uống xong, Thư Nhiên nói: "No vậy còn uống được à?"
Từ Thận còn chưa kịp đòi thêm ngọt, Thư Nhiên đã nhảy khỏi lòng hắn, bưng bát đi rửa.
Từ Thận liếm liếm môi, vừa rồi hắn không có nếm thử mùi vị của canh, chỉ lo sờ eo Thư Nhiên.
Không bao lâu, hai anh em Trần gia và Giang Phàm đúng hẹn mà đến.
Một túi tiền ném thẳng lên bàn, không ai quan tâm, mọi người ngồi xuống uống trà, nên khoe cái gì thì khoe cái nấy.
Biết bọn họ tới, Thư Nhiên bưng thịt thỏ cùng một ít lạc rang mua hôm nay ra, hỏi: "Uống chút gì không? En đi rửa cốc nhé?"
"Không cần." Từ Thận đứng lên: "Muốn uống thì anh sẽ tự rửa."
"Đúng vậy." Trần Khải nói: "Sao có thể để một người đi làm được, Thư Nhiên em ngồi xuống đi."
Nhìn bọn họ như vậy, Giang Phàm hứng thú nói: "Cuộc sống gia đình tạm bợ trôi qua, thật là hạnh phúc."
"Anh Thận, chỗ này đúng là nhà của anh rồi." Trần Sâm cười cười, trong giọng nói mang theo sự hâm mộ.
"Anh Sâm, anh cũng nên suy nghĩ đi." Giang Phàm nói, Trần Sâm lớn tuổi nhất trong mấy người bọn họ, sắp tới nơi rồi.
"Nói sau đi." Trần Sâm lắc đầu.
Thật ra Trần Sâm đã từng suýt kết hôn, đáng tiếc thế sự khó lường, chớp mắt đã qua hai mươi tuổi, vẫn là một kẻ độc thân phiêu bạt.
"Anh Sâm." Giang Phàm nói nghiêm túc: "Không phải anh em bi quan, người đều sẽ thay đổi, người chờ anh có lẽ đã sớm không còn là người đáng để anh nhớ nữa." Y biết Trần Sâm hiểu ý của mình, cũng không nói nhiều, đến điểm phải dừng rồi.
"Tôi biết." Trần Sâm thở dài.
Nhưng vẫn cố chấp, không muốn tiếp nhận sự thật, thay vì nói hắn kiên trì chính là tình yêu của mình, còn không bằng nói hắn kiên trì quá khứ phồn vinh của Trần gia, cùng với chính mình khi đó.
Một ngày nào đó khi hắn thực sự buông bỏ hoàn toàn, có lẽ sẽ có thể cưới được một người vợ như Từ Thận và sống một cuộc sống nghiêm túc.
"Anh Sâm sao thế, khổ lớn thù sâu à?" Từ Thận cầm cốc rửa xong trở về, bày ở trước mặt bọn họ.
Thư Nhiên cầm nửa chai rượu trắng còn sót lại từ tiệc cưới, rót đầy: "Các anh uống đi, em không uống đâu."
"Không phải chứ, sao lại không uống? Em cũng uống chút đi? "Trần Khải không quên Thư Nhiên sau khi uống rượu thú vị như nào, có nhiều người sẽ rất phóng khoáng, còn thích khiêu khích hắn
"Thư Nhiên không uống." Từ Thận liếc Trần Khải một cái, bảo hắn không có việc gì thì đừng ồn ào.
"Đúng, em và chị em ăn thỏ chiên." Thư Nhiên quay đầu lại hét lên: "Chị ơi, chị đang làm gì đấy, mau ra đây ăn đi."
"Cắt hoa quả, tới đây!" Chu Huệ bưng một đĩa dưa bở cắt sẵn: "Vừa mới vớt ra khỏi giếng, còn lạnh lắm."
"Chị thật sự biết hưởng thụ." Mấy người đàn ông tranh nhau nịnh nọt, hỏi thăm: "Thế nào rồi, vẫn nói chuyện suôn sẻ với anh rể của tụi em chứ."
"Suôn sẻ." Chu Huệ nở nụ cười: "Ngày đi nhận giấy chứng nhận, không làm tiệc, trong nhà Vân Sinh chỉ có một mình anh ấy, phòng nhỏ, cũng không bày ra được."Ý tứ chính là không thông báo cho gia đình, cũng giống như lần kết hôn với Từ Thận, người nhà mẹ đẻ không đến.
Mọi người nói: "Vậy thì ăn một bữa cơm được rồi, tụi em đi chúc mừng, náo loạn phòng tân hôn.
”
"Đương nhiên." Chu Huệ gật đầu: "Mọi người đều là người làm mai, bữa cơm này nhất định phải ăn! ”
"Vâng." Thư Nhiên nói: "Anh cả ngày bày tiệc ở quê, chúng ta ăn buổi tối nhỉ?"
"Chu Cường cũng tổ chức ngày à?"
Ngày đó Từ Thận nghe Chu Quốc Đống nói rồi nhưng quên mất, hắn nhìn Thư Nhiên: "Vậy có về không? ”
"Em không muốn về." Thư Nhiên không có hảo cảm với Chu Cường, nhưng Chu Huệ không về, cậu cũng không về, tất nhiên sẽ gây ra huyên náo, rất khó coi.
Tuy nói hai vợ chồng Chu Quốc Đống thiên vị, nhưng ít nhất cũng nuôi lớn bọn họ: "Ai, vẫn là phải về một chuyến."
Từ Thận: "Nếu thật sự không muốn về, thì anh đưa chút quà mừng về trước." Xoa dịu hai vợ chồng Chu Quốc Đống rất đơn giản, chỉ cần đưa đủ tiền.
Chu Huệ vẫn không nói gì, nghĩ đến cha mẹ bán mình để cưới vợ cho Chu Cường, trong lòng cô không thể quên được.
Buồn nhất là, sau khi cô khóc, mẹ cô nói với cô: "Cha mẹ con cái không thù qua đêm, dù sao ông ấy vẫn là ba của con, con không thể ghét ông ấy."
Mà Chu Quốc Đống đối mặt với nước mắt của cô, chỉ nói một câu: "Đừng trách tao, muốn trách thì trách bản thân mày đầu thai không tốt, không có một người ba có bản lĩnh.
"Thật sự là khó có thể quên được.
Chu Huệ nói: "Định tử, nếu em không muốn về thì đừng về, sau này kiếm được tiền có thể tận hiếu, trước khi bản thân có năng lực thì phải lo cho mình trước."
Quan hệ gia đình chu gia hình như còn rất phức tạp, người khác cũng không xen vào được, Thư Nhiên phải tự đưa ra quyết định.
Từ Thận phì một tiếng, nhìn Thư Nhiên: "Còn nói tính tình mình không mềm, chút chuyện nhỏ này cũng phải do dự nửa ngày, em tính cứng kiểu gì đây?"
"Lăn." Thư Nhiên nghe xong thẹn quá hóa giận, đá Từ Thận dưới gầm bàn một phát, không thèm để ý đến ánh mắt không tán thành của Chu Huệ: "Em là lấy đại cục làm trọng, đâu có tùy hứng như anh được, tình cảnh như thế khó coi biết bao."
Mọi người ngẫm lại cũng đúng, Thư Nhiên hoàn toàn có khả năng chu toàn, năm đó cậu còn mạnh dạn liên thủ với Từ Thận để xử lý chuyện của chị gái mình, người bình thường làm sao có dũng khí và đầu óc như thế.
Hiện tại không chỉ có Từ Thận bị cậu trị thỏa đáng, Chu gia bên kia cũng rất yên ấm, Chu Huệ cũng không cần phải nói, thuận lợi tìm được một người bạn đời ưng ý.
"Ai, thật đúng là, nhất định phải là Thư Nhiên." Giang Phàm hiếm khi có văn hóa một lần, cười nói: "Êm đềm mát muôn nơi, nhân cách mị lực.
”
(Xuân dạ hỉ vũ - Đỗ Phủ - Bản dịch của Hải Đà)
"Bớt đi." Thư Nhiên bị khen mà ngượng ngùng, mấy người này khoác lác có thể đừng lôi cậu vào không?
"Giang Phàm, cuối cùng mày cũng nói được một câu tiếng người." Từ Thận cười nói, khoé mắt liếc nhìn Thư Nhiên.
Thư Nhiên cũng muốn cười đáp, nhưng Chu Huệ vẫn ở bên cạnh nhìn, hai người chỉ cần nhìn nhau, đám người biết chuyện kia tất sẽ ồn ào, thôi cứ quên đi, tạm thời để Từ Thận hát kịch một mình, dù sao cậu cảm thấy...!Từ Thận không có những cảm xúc lung tung như mình, tiêu sái vô cùng.
Chu Huệ không ở lại lâu: "Tôi ăn xong rồi, mọi người nói chuyện đi, tôi lên lầu đan áo len.
”
Một mặt thực sự muốn đan áo len, một mặt biết họ có chuyện riêng cần nói.
Về phần em trai, Chu Huệ không quản được.
Chu Huệ đã quen em mình không giống như em trai mình, mà giống em ruột Từ Thận hơn.
Nhưng Thư Nhiên cũng có EQ, thấy thế hỏi Từ Thận: "Có phải mọi người muốn nói chuyện không? Em tránh đi nhé?"
Từ Thận bị người yêu ngầm của mình làm cho một bụng buồn bực, Sau khi Chu Huệ đi, trước tiên trả thù hôn trán Thư Nhiên một cái, Thư Nhiên bị hắn hôn cho mê man, phản ứng lại, cũng chủ động xoa dịu đôi chút: "Khiến anh phải chịu oan ức rồi.
”
"Ha ha ha." Bọn Trần Khải cười không nhặt được mồm.
Nhất thời có cảm giác Từ Thận và Thư Nhiên đổi vai cho nhau, sao lại thấy Từ Thần là cô vợ nhỏ cần được quan tâm vậy nhỉ?
Thư Nhiên lại hỏi một lần nữa: "Có cần em tránh không?"
"Tránh cái rắm." Từ Thận tức giận bật cười: "Cũng đâu phải bọn anh chia tiền ăn cướp."
"Em nào biết được?" Thư Nhiên hoàn toàn không biết về việc làm ăn của bọn họ, tuy rằng ngoài miệng Từ Thận nói không có vi phạm pháp luật kỷ luật, nhưng Thư Nhiên không tin nước trong hoàn toàn.
"Yên tâm đi, thật sự không phải chia tiền tang vật đâu." Trần Sâm phà một hơi khói, tiết lộ cho Thư Nhiên một ít: "Mấy năm trước quả thật có làm chút chuyện bất hợp pháp, đã lâu không còn làm nữa rồi."
"Chuyện bất hợp pháp gì?" Thư Nhiên tin những gì Trần Sâm nói, Trần Sâm trông không giống kẻ nói dối.
Trần Sâm nhếch miệng cười, nhìn Từ Thận: "Hỏi người đàn ông nhà em đi, anh sợ nói rồi nó đánh anh.”
"Anh Sâm, anh nhát quá đi." Thư Nhiên theo ánh mắt Trần Sâm, nhìn về phía Từ Thận: "Nếu không làm nữa rồi thì sao không thể nói."
Trước đó Thư Nhiên đã phát hiện, đám người bọn họ đúng là rất sợ Từ Thận, ngay cả cái này cũng phải hỏi qua ý của Từ Thận.
"Tò mò như vậy à?" Từ Thận nghe cậu hỏi đã hơn một lần, có hơi phiền não.
"Vâng." Thư Nhiên gật đầu: "Đương nhiên là tò mò rồi".
Thanh niên nào mà không tò mò, còn là chuyện của những tên côn đồ sống ở thế kỷ trước, rất thần bí được không nào?
"Vậy thì nói một cái một chút." Từ Thận cũng hết cách với vợ mình, suy nghĩ nói chút râu ria chặn miệng cậu: "Sân chơi em hiểu không? Sòng bạc di động, bọn anh chịu trách nhiệm về nguồn khách, địa điểm, trật tự.
"Uống một ngụm rượu trắng, tiếp tục: "Cách kiếm tiền là rút hoa hồng, %, rất có lãi."
Thư Nhiên ngây dại một lúc: "Chuyện của bao nhiêu năm trước?"
Từ Thận suy nghĩ một lúc: " - năm trước."
"Vậy..." Thư Nhiên nhanh chóng tính toán trong đầu: "Anh mới mười bảy mười tám tuổi."
"Ừ." Từ Thận gật đầu: " Anh tuổi đã ra ngoài lăn lộn." Mười bảy mười tám tuổi đã là một lão giang hồ, trưởng thành hơn rất nhiều người cùng trang lứa.
“ Có nguy hiểm không?"Thư Nhiên không học luật, đã quên tội đánh bạc được thi hành từ khi nào.
"Đương nhiên nguy hiểm." Trần Khải nói tiếp: "Nguồn khách hàng là có hạn.
Bọn anh cướp khách hàng của người khác tương đương với cắt đường tài lộ của bọn họ, gây ra tình trạng hỗn loạn, còn chưa nói đến chuyện không trả tiền, đánh nhau là chuyện thường xuyên."
Hắn hỏi, "Em biết đánh như thế nào không?"
Thư Nhiên: "Không biết..." Có thể hỏi như vậy, hẳn là không phải như trong tưởng tượng của cậu.
"Đao rựa dài như này, thanh sắt, " Trần Khải khoa tay múa chân: "Chém một đao vào lưng, từ bả vai chém đến đốt sống đuôi, da tróc thịt bong, máu chảy đầm đìa.”
Thư Nhiên tưởng tượng được…
"Vậy các anh có bị thương không?" Cậu chỉ biết trên người Từ Thận hình như không có vết dao.
"Khải Tử bị chém." Trần Sâm nói: "Suýt chút nữa đã bị cắt cổ."
"Mệnh anh chưa tuyệt, anh Thận bay tới cứu anh." Trần Khải cười hì hì nói.
Thư Nhiên nghe được da đầu tê dại, theo bản năng sờ sờ cổ mình: "Về sau...!Sao các anh không làm nữa?"
"Sẽ bị công an bắt." Giang Phàm nói: "Năm đã định luật, không làm được nữa."
Hai năm đó bọn họ kiếm được rất nhiều tiền, cuộc sống cũng rất xa xỉ.
"À." Thư Nhiên uống một ngụm trà đè nén kinh hãi, có lẽ đầu óc bị chập mạch, cậu bỗng nhiên hỏi một câu: "Trong tay các anh có mạng người không?”
Cứ như vậy, toàn bộ phòng khách lập tức yên tĩnh lại bởi lời nói của cậu, một loại yên lặng quỷ dị đáng sợ.
Mẹ kiếp, này đáng sợ lắm được không?
Thư Nhiên vừa hối hận sao mình lại hỏi vấn đề này, vừa muốn nhanh chóng lấy được đáp án, rốt cuộc mẹ nó có hay không?
"Này?" Giọng nói của Thư Nhiên khẽ run rẩy, không phải chứ, các đại lão?
Đám người Trần Khải hai mặt nhìn nhau, anh nhìn tôi một cái, tôi nhìn anh một cái, cuối cùng tất cả đều nhìn Từ Thận.
Thư Nhiên: "? "Mẹ kiếp?
"Nhìn tôi làm gì? Trong tay mấy người không có à? "Từ Thận bình tĩnh uống một ngụm trà.
Cái...!Cái gì?
Thư Nhiên cảm giác mình sắp điên rồi, đám người này xảy ra chuyện gì vậy?
"Đúng vậy, đều có." Giang Phàm nhìn tay mình.
“Mẹ kiếp!” Cuối cùng không biết ai là người nhịn không được cười ha hả, sau đó mấy người cũng cười theo.
Cười cái rắm à?
Thư Nhiên mê man một lúc, mạng người...!
Chờ một chút, nếu thật sự không có khả năng mà tự dưng cười thì là mình bị bỡn cợt rồi.
Thư Nhiên lay chuyển đầu óc, hơi không đứng đắn liên tưởng, cậu rốt cục cũng hiểu được trò đùa này rốt cuộc là có ý gì.
"Đệt..." Thư Nhiên cúi đầu run run bả vai, đó quả thật là mạng người, một lần phải chết mấy trăm triệu đấy.
(Ý là tuốt á, Thư Nhiên hỏi trong tay các anh có mạng người nào khum)
Cậu vừa buồn cười vừa cạn lời, cái đám người này đúng là đáng chết, bất chấp địa điểm giở trò đồi bại, ỷ vào hiện trường đều là đàn ông đúng không?
"Đứng đắn chút đi, các anh đừng giỡn nữa được không?" Thư Nhiên cười vỗ bàn một cái, tỏ vẻ mình rất phẫn nộ.
Mọi người cũng cho cậu mặt mũi, Từ Thận đứng đắn đứng lên trước, nói: "Không có, vừa rồi giỡn em thôi.
”
"Đúng, không có." Trần Sâm châm một điếu thuốc, nhớ lại: "Đánh nhau mà, hậu quả tự chịu, tàn phế bị thương đều có, nhưng không có mạng người.
Vậy thì tốt rồi, Thư Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
"Mang sổ sách ra tính đi." Từ Thận lấy sổ sách ra đặt trên bàn.
Mấy người yên tĩnh lại, nghe Từ Thận báo sổ.
Từ Thận làm sổ sách rất rõ ràng, rất nhanh đã đọc rõ sổ sách cho bọn họ, trừ đi tiền trả, tiền đã thanh toán cho các anh em đi xe đường dài, còn lại chia làm bốn phần.
Mấy người cầm phần tiền của mình, lại từ đó chia ra một phần, đưa cho Từ Thận: "Anh kết hôn, sau này anh lấy nhiều một chút."
"Đừng từ chối." Trần Sâm nói: " Cậu phải chống đỡ gia đình mình, không giống như trước đây."
Từ Thận nhìn Thư Nhiên, cũng không từ chối, cầm lấy tiền: "Vậy tôi nhận trước, chờ hai người kết hôn rồi sẽ gửi lại."
"Đừng nói nhảm." Mọi người cười mắng.
Thư Nhiên là một người ngoài cuộc, bỗng nhiên có chút hâm mộ tình cảm của đám người này, thật tốt.
Cậu nhớ lúc mình còn ở thời hiện đại, mỗi ngày vùi đầu cố gắng trở nên ưu tú hơn, sợ người khác vượt qua mình, kết quả không có nổi một người bạn có thể giao cả tấm lòng.
Chờ bọn họ đi rồi, Từ Thận đưa ngay tiền cho Thư Nhiên, có tổng cộng hơn : "Em dùng không? Không cần phải mang đi tiết kiệm đâu.”
Lúc trước Thư Nhiên không coi mình là người của Từ Thận, cũng không muốn quản tiền của Từ Thận, nhưng hiện tại, cậu đã coi Từ Thận là bạn trai của mình,là người một nhà, chuyện này cậu cảm thấy vẫn nên quản thì hơn.
"Lãi suất ngân hàng bây giờ là bao nhiêu?" Thư Nhiên cầm bó tiền kia.
"Không nhiều lắm..." Từ Thận nói một số.
"Vậy để ngân hàng rất lỗ." Thư Nhiên đấu tranh nội tâm một hồi, tự hỏi, thật sự phải nhúng tay sao?
Nhắm mắt lại, mở mắt, phát hiện Từ Thận đang nhìn mình, tựa hồ rất vui vẻ vì cậu không coi hắn như người ngoài nữa, chịu tiếp nhận tiền trong nhà.
Từ Thận hỏi cậu, "Vậy, em có ý tưởng gì tốt hơn không? ”
"Em nói có..." Thư Nhiên hơi không biết nói gì: "Anh có tin em không?"
Từ Thận không phải là một tên chỉ biết yêu đương, kiếm tiền không dễ dàng, số tiền này đều là tiền mồ hôi nước mắt dùng mạng đổi lấy.
Từ Thận không sợ cậu cuốn tiền chạy trốn mất à?
Mở tiểu kịch trường trong đầu, Thư Nhiên may mắn vì người Từ Thận gặp không phải là người xấu, xì, không đúng, Từ Thận cũng đâu phải người tốt gì.
"Em sẽ không hại anh." Từ Thận nở nụ cười: "Nghe thử đi, thái quá thì bác bỏ."
Cũng đúng, nếu khoác lác không phạm pháp, thì Thư Nhiên chỉ tùy tiện nói vài câu, dừng một lúc, trước tiên mở một cửa trước: "Anh Thận, số tiền này dùng như thế nào, đầu tiên phải xem anh muốn an ổn, hay là muốn làm giàu.
”
"Là như thế nào?" Từ Thận ôm cậu, cằm đặt trên vai cậu.
"Muốn an ổn mà nói, anh nghe em, có tiền nhàn rỗi thì nhắm mắt mua một căn tứ hợp viện." Thư Nhiên nói, cái này không sai, bất động sản sẽ là ngành bùng nổ trong tương lai, toàn là tiền cả.
"Ừm, làm giàu thì sao?" Từ Thận thật sự chưa từng nghe qua loại luận điệu này, nhắm mắt mua Tứ Hợp viện?
"Nếu làm giàu thì mở nhà máy." Thư Nhiên tựa vào người Từ Thận, chậm rãi nói: "Anh đã đi qua ven biển, anh nên biết, ông chủ bên kia đều dựa vào nhà máy phát tài.
Bây giờ bán buôn là một ngành thời thượng, quần áo cũng tốt nhu yếu phẩm hàng ngày cũng được, lợi nhuận từ việc tự điều hành nhà máy rất khả quan, anh cũng có thể làm một cái ở nam thị, dù sao trên tay anh cũng có đơn đặt hàng, không phải sao?"
"Ừ..." Từ Thận gật đầu, có lý.
"Mở nhà máy kiếm tiền rồi nhắm mắt mua tứ hợp viện." Thư Nhiên nói.
Lại nhắm mắt mua Tứ Hợp viện?
Từ Thận thiếu chút nữa sặc, buồn cười hỏi: " Em thích tứ hợp viện thế à?"
Thư Nhiên trợn trắng mắt, không phải thích Tứ Hợp viện, đó là tiền đấy.
"Mở nhà máy không khó, nhân lực thì cũng có, kỹ thuật gì đó thì tới vùng ven biển học trộm của sư phụ." Từ Thận nhíu mày, xoa xoa trái tim trong lòng: "Mấu chốt là máy móc, đặt mua không hề dễ.
”
Đúng vậy, đây là khoản đầu tư lớn nhất, Thư Nhiên cũng không có tham vọng lớn vì vậy kéo tay hắn nói: "Vậy cứ từ từ, khi nào kiếm được tiền thì làm sau."
Từ Thận lại rất để ý, dựa vào ghế tựa vào phía sau suy nghĩ: "Để anh nghĩ cách.
"
Hắn rất đồng ý với phân tích của Thư Nhiên, thành lập nhà máy chắc chắn có thể kiếm tiền, chỉ riêng kiếm tiền vận chuyển và chênh lệch trung gian đã có lợi nhuận rất cao, nếu như tự mình mở nhà máy thì kiếm được càng nhiều hơn.
"Đừng miễn cưỡng." Trong lòng Thư Nhiên không an tâm, mở nhà máy sợ nhất là vấn đề dây chuyền vốn, vỗ vỗ cánh tay Từ Thận: "Nếu không mua tứ hợp viện đi, ổn định.
”
Từ Thận nhìn cậu cười, càng nghĩ càng cười: "Ai, anh rất thích lúc em tự tin." Giọng điệu nói chuyện điên cuồng vô cùng, không hề do dự.
"Hết cách, ưu tú mà." Thư Nhiên nói xong cũng không nhịn được cười, chẳng qua là chiếm lợi ích từ việc xuyên không mà thôi: "Vậy anh nghĩ đi, nếu mở nhà máy em có thể làm cố vấn thiết kế, cố vấn quản lý nhân sự, cố vấn kế hoạch tiếp thị..."
"Thật sự mở nhà máy thì em ông chủ." Từ Thận ngắt lời cậu.
"Ông chủ thuần túy đầu tư vào công nghệ?” Thư Nhiên cười nhạo chính mình, “Ngay cả một xu cũng không kiếm được.” Hiện tại ăn ở vẫn phải nhờ Từ Thận.
"Ai nói, anh là của em, của anh cũng là của em..." Từ Thận hôn cậu, trao đổi hơi thở.
Vẫn cảm thấy chưa đã nghiện, lại dò xét sâu hơn.
m thanh của nụ hôn lặng lẽ vang lên trong phòng khách yên tĩnh.
"Lên đi." Hôn một lát, ánh mắt Thư Nhiên tối sầm lại, giọng có hơi khàn khàn đẩy Từ Thận ra.
Từ Thận hận không thể đè cậu luôn tại chỗ, nhưng giờ phút này chỉ có thể nhịn xuống, nhỏ giọng: "Chờ chị của chúng ta xuất giá, em dám ở bên ngoài trêu chọc anh như này thì em cố mà chịu đấy.
”
“?” Thư Nhiên nở nụ cười, chẳng phải cái con người này tự xông tới hôn đó sao.
Cậu nói lên đi, không phải mời mà là sợ ai đó nhìn thấy, được chứ?
"Em đi lên trước đi." Từ Thận nói: "Anh quét phòng, miễn cho ngày mai em lại bị mắng."
Lúc bọn Trần Khải đi, để lại đống vỏ đậu phộng và một đống hỗn độn, không ai quét thì sáng mai Chu Huệ sẽ phải quét.
"Được." Thư Nhiên không khách sáo với Từ Thận, xuống khỏi đùi hắn, nhìn Từ Thận dọn dẹp nhà cửa một hồi, sau đó đi lên lầu hai.
Bây giờ vẫn chưa có muộn, chưa tới :.
Thư Nhiên ngồi trước bàn làm việc của Từ Thận, có chút buồn chán, đột nhiên tò mò, đầu năm nay cuộc sống về đêm như thế nào?
Hẳn là đã có câu lạc bộ đêm ca múa hay gì đó.
Từ Thận từ nhỏ đã lăn lộn ở bên ngoài, nhất định đã từng ở đó đúng không?
Chắc là uống rượu rồi, không biết có ôm em gái không nữa…
Thư Nhiên nghĩ lung tung, mở ngăn tủ trên bàn, lấy bút và mực chưa mở ra, đổ đầy một ống, thử xem cây bút này có viết được không.
Lúc ấy cậu vốn không muốn mua, cho nên không thử bút, Từ Thận hấp ta hấp tấp đưa cho cậu, đồ ngốc, không biết mua bút cũng phải tùy duyên sao?
Đắt như vậy không dùng được là lỗ lớn.
Thư Nhiên bĩu môi, viết mấy chữ trên giấy, không ngờ lại viết được.
Hơn nửa đêm, không phải Thư Nhiên tâm huyết dâng trào muốn luyện chữ, cậu không khắc khổ như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vừa rồi vui vẻ nói chuyện đã khơi dậy...!lý tưởng trong lòng cậu.
Cậu không có tham vọng nghề nghiệp, Thư Nhiên cảm thấy mình là kiểu tâm tính thư sinh điển hình, cần danh không cần tiền.
Một đêm giàu có đối với cậu thật sự không có lực hấp dẫn quá lớn, bởi vì trong nhà mình không thiếu tiền, trưởng bối chú trọng danh tiếng và thanh danh, cậu bị ảnh hưởng từ nhỏ.
Sự cố chấp của một người đối với danh tiếng có thể bệnh hoạn đến mức nào?
Để có được sự chấp thuận của những người lớn tuổi, nửa đời của Thư Nhiên căng thành một sợi dây, đọc sách, viết chữ, xử sự với người, làm mọi thứ đến cùng cực.
Mùa đông, luyện chữ luyện tới mức bị viêm khớp tay, lại tự cảm động, cảm thấy mình trâu bò tới mức ấy, nói ra nhưng không ai không khen một tiếng giỏi lắm.
Hiện giờ ngẫm lại lại cảm thấy bản thân rất ngốc, khi đó Thư Nhiên thật sự cho rằng, chỉ khi giỏi giang mới có thể được yêu.
Cuối cùng mấy năm đó cậu mới phát hiện không phải như vậy, có vài người bình thường, không cần phải ưu tú vẫn sẽ có người yêu thương.
Dù sao, không được yêu là không được yêu, xuất sắc hơn nữa cũng vô dụng.
Sự thật rất tàn khốc, cơ hồ đánh nát ảo tưởng của Thư Nhiên đối với thân tình, cũng bởi vậy mà sa đọa một thời gian, nhưng sau đó cậu đi lòng vòng nghĩ thông suốt, mình chỉ là không may mắn mà thôi.
Con người không ai hoàn hảo, không thể muốn tất cả mọi thứ, ngoại trừ tình yêu thương của cha mẹ, Thư Nhiên cảm thấy mình không thiếu thứ gì, bước ra ngoài rồi mới nở mày nở mặt được.
Khi một đứa trẻ ngây thơ lớn lên, nó nhận ra rằng tình yêu mà bất cứ ai trao đi cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, và tình yêu dành cho bản thân mới là thiết thực nhất.
Nhưng có một số quan niệm đã ăn sâu vào gốc rễ, ví dụ như muốn thanh danh...! Thư Nhiên vẫn tương đối cố chấp, chỉ là muốn cái tên Thư Nhiên này được biết đến, được tán thành.
Chỉ cần… được sống trong những tràng pháo tay.
Một chút hư vinh rắm thối, cậu thừa nhận.
Thư Nhiên đang viết đề cương của một cuốn tiểu thuyết suy luận vào cuốn sổ tay, tốc độ nhanh đến mức không cần suy nghĩ.
Từ Thận đã sớm trở về phòng, thấy Thư Nhiên đang viết chữ ngẩn ra, chỉ lẳng lặng ở một bên.
Tốc độ viết rất nhanh, Từ Thận có chút tò mò Thư Nhiên viết cái gì, kế hoạch? Thoạt nhìn không giống lắm, thật sự tò mò thì hỏi cũng được, nhưng Từ Thận biết mình không phải người giỏi thảo luận, ngoan ngoãn đứng ngoài quan sát.
Lúc Thư Nhiên viết chữ, biểu tình đoan chính nghiêm túc, lông mày hơi nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay đỡ trán, khí chất thư sinh vô cùng mạnh mẽ.
Từ Thận kìm lòng không đậu cong khóe môi, càng nghĩ càng vui, người tốt như này hiện tại là vợ hắn, chung chăn chung gối với hắn mỗi đêm có thể ôm hôn...!Còn suy nghĩ cho hắn.
Chờ Thư Nhiên tạm thời đặt bút xuống, Từ Thận mới hắng giọng, hỏi: " Em đang viết cái gì vậy? ”
"Tiểu thuyết, đề cương..." Thư Nhiên đưa cho hắn xem, Từ Thận dầu gì cũng là mọt sách: "Tiểu thuyết trinh thám, anh xem cốt truyện thế nào?"
Hiện tại, lĩnh vực tiểu thuyết trinh thám trong nước vẫn chưa bão hòa, hoặc là nói tương đối thiếu sót, Thư Nhiên khá hứng thú, mục đích của cậu không chỉ là tiểu thuyết, còn có kịch bản, phim ảnh, ấp ủ một tác phẩm hoàn chỉnh.
Lúc đi học cậu đã nghĩ tới, sau khi tốt nghiệp thì làm việc này, không may bản thân hẹo mất tiêu…
Thị trường bây giờ dường như rất tốt, giống như một vùng đất hoang không ai di chuyển, Thư Nhiên nghĩ thôi cũng cảm thấy phấn khích.
"Tiểu thuyết trinh thám?" Từ Thận cẩn thận nhận quyển sổ chăm chú đọc, số chữ không nhiều, chỉ viết ra cốt truyện chính và quan hệ giữa các nhân vật trong một trang, hắn đọc xong một lần, ngẩng đầu nhìn Thư Nhiên, lại cúi đầu đọc lần nữa.
"Sao rồi?" Thư Nhiên đều bị hắn làm cho căng thẳng, lo lắng cốt truyện không hay, cậu thăm dò: "Anh Thận, anh có hiểu không?" Cậu hẳn là không dùng quá nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp.
"Câu chuyện rất đặc sắc." Sắc mặt Từ Thận trầm xuống: "Hung thủ là ai? Không đợi Thư Nhiên trả lời, hắn lại nói: "Quên đi, em viết tiếp để anh đoán từ từ."
Bây giờ giải mã thì chán lắm, đọc tiểu thuyết trinh thám mà, tìm hiểu quy trình suy luận đi.
“?” Thư Nhiên dở khóc dở cười, không dám tin nhìn Từ Thận: "Anh tiến vào trạng thái nhanh vậy à?" Đọc đề cương thôi đã bắt đầu đoán hung thủ rồi.
"Truyện hay, hấp dẫn mà." Từ Thận khen ngợi.
"Quá khen rồi." Thư Nhiên thầm nghĩ, chỉ là bây giờ mọi người không nhìn thấy nhiều mà thôi.
"Đừng khiêm tốn." Từ Thận lắc lắc quyển sổ, ánh mắt rất phức tạp, hắn đã sớm biết Thư Nhiên rất có tài hoa, nhưng không ngờ tiện tay vung lên là có thể thành sách.
Lần nào cũng có thể làm mới ấn tượng về bản thân mình.
__________________________
Tác giả toàn gộp , chương làm .
Cíu tui trời ơi.