Xuyên Về 1983

chương 23: chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nói về ngoại hình, ánh mắt Mạnh Hạ rơi vào Thư Nhiên, người trẻ tuổi tư thái nhàn nhã, dựa vào sofa uống trà, không có gì không ổn, nhưng lại có sức hấp dẫn khó hiểu.

Nghe bà chủ giới thiệu, cậu tên là Thư Nhiên.

Tên và người thật sự rất đúng, rất hợp.

Thư giãn và tự nhiên.

Không phải kiểu đẹp như Từ Thận, Từ Thận là kiểu khiến cho người ta kinh diễm, Khuôn mặt đó có tác động thị giác rất lớn đối với mọi người.

Thư Nhiên là kiểu khiến người ta thoải mái thuận mắt, dễ nhìn không có tính công kích, càng nhìn càng đi vào trong lòng.

Thẳng đến khi có khách hàng tới cửa, ánh mắt Mạnh Hà mới rời khỏi gương mặt trắng bóc của Thư Nhiên, ai cũng mê cái đẹp, ai bảo chị đại được nhìn trai đẹp.

Dù sao cũng đã mở ra đề tài, Thư Nhiên cũng theo đó hỏi thăm, "Nếu Từ Thận có nhiều cô gái theo đuổi như vậy, trước đây anh ấy có nói về người yêu ảnh không?"

Thật sự chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nghe chuyện phiếm mà thôi.

Tiết Phượng, " Dì chưa từng nghe nó kể về chuyện thích ai, nhưng nó có ra ngoài chơi hay không thì dì không biết."

Thư Nhiên buồn cười, xem ra Tiết Phượng rõ như lòng bàn tay tình huống của đám người Từ Thận, mà theo tin tức nội bộ cậu nghe được, Từ Thận không chơi, nhưng anh em Trần gia hình như ít nhiều dính đến gái gú bên ngoài.

"Tiểu Nhiên, con cũng đừng học hư.

Dì biết con không giống chúng nó, tay con cầm cây bút." Tiết Phượng bỗng nhiên nói với Thư Nhiên.

"Dạ Dì." Thư Nhiên tiếp nhận tình cảm tốt đẹp này cười cười.

Cũng đúng, nếu có thể ai mà muốn con mình ra ngoài lăn lộn thế đâu.

Thư Nhiên không cần hỏi cũng có thể đoán được, việc buôn bán của Trần gia trước kia nhất định phải nhiều hơn hai cửa hàng này, hẳn là sau khi ba Trần Sâm vào tù, trong nhà xuống dốc, sau lại trải qua một hồi phong trào thanh lý lớn, Trần gia cũng chỉ bảo vệ được hai gian cửa hàng nhỏ này.

Mà hai anh em Trần gia tuổi còn nhỏ đã đi ra ngoài lăn lộn, số mệnh tốt hơn Từ Thần nhưng cũng đầy thăng trầm, chua ngọt cay đắng.

Hiện tại dẫn một đám anh em đi khắp nơi kiếm tiền, không nói đến đại nghiệp vĩ đại, chỉ là nuôi sống gia đình mà thôi, không phải ai cũng có cuộc sống dễ dàng.

Lô hàng về ngày hôm qua thuộc về thương nhân Viên Viên Mẫn rất nổi tiếng ở nam thị.

Lão là anh em với ba Trần Khải, có quan hệ rất mật thiết.

Quá trình gặp nhau cũng không khác gì Từ Thận gặp anh em nhà Họ Trần, đều quen biết từ lúc còn nhỏ, cùng nhau dốc sức, tóm lại trước khi ba Trần Khải vào tù, quan hệ giữa hai nhà rất tốt.

Sau đó người đi trà lạnh, ba Trần Khải bị phán năm, chẳng khác nào phế vật.

Viên Mẫn nuốt phần lớn việc làm ăn của Trần gia, cho nên hai anh em Trần gia cực kỳ chán ghét người này, tuy nói không phải Viên Mẫn cũng sẽ có người khác, hiện thực chính là tàn khốc như thế, nhưng ghét là ghét thôi.

Nhưng công việc làm ăn vẫn cần phải hoàn thành, Từ Thận đi làm.

Đoàn xe vận tải của bọn họ tiếp nhận một phần công việc giúp Viên gia vận chuyển hàng hóa.

Công ty Viên Thị, Văn phòng Tài chính.

Từ Thận và kế toán đang đối chiếu hóa đơn thì một cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa đẩy cửa bước vào.

Cô mặc một bộ váy tinh xảo, kẻ lông mày tô môi, ăn mặc như một tiểu thư nhà giàu, bước đến trước mặt Từ Thận ngồi xuống, "Từ Thận! Tôi nghe nói anh ở đây.

"

Vừa nghe giọng nói này, Từ Thận rất đau đầu, ngón tay cầm bút dừng một chút, cũng không quay đầu lại.

Cô gái đến tìm Từ Thận tên là Viên Hiểu Băng, là con gái thứ của Viên Mẫn.

Viên gia là một gia đình truyền thống, có phòng vợ bé, viên Hiểu Băng khiến Từ Thận đau đầu này sinh ra ở phòng thứ , rất được Viên Mẫn yêu chiều.

Lại nói tiếp cũng là nghiệt duyên.

Từ Thận giúp anh em Trần gia đến Viên gia làm ăn, ngẫu nhiên bị vị Viên ngũ tiểu thư này nhìn thấy, sau một hồi kinh ngạc, hôm đó bèn hỏi hắn có muốn làm con rể ở rể hay không, có thể tiết kiệm được năm phấn đấu.

Từ Thận đương nhiên từ chối, nhưng mỗi lần gặp mặt, hắn đều không thoát khỏi sự chào hỏi nồng nhiệt của Viên Hiểu Băng.

Bình thường Từ Thận có thể không tiếp thì không tiếp, nhưng lần này hắn không kìm được phải nói, mồm miệng thiếu nợ: "À, vậy cô có nghe nói chuyện tôi kết hôn chưa?"

Viên Hiểu Băng không ngờ Từ Thận lại nói chuyện với mình, sửng sốt rồi bĩu môi: "Nghe nói rồi."

Đàn em dưới tay Từ Thận tiết lộ với người của công ty Viên thị, không ít người biết cô có ý với Từ Thận, sau đó tin tức Từ Thận kết hôn tới tai cô.

Viên Hiểu Băng thật sự thích Từ Thận, nhưng còn chưa đến mức vì Từ Thận mà cãi nhau với gia đình, nếu Từ Thận chịu ở rể thì tốt biết bao.

"Vậy là tốt rồi." Từ Thận quay mặt đi, tiếp tục đối sổ sách với kế toán.

"Đừng như vậy, tôi biết anh đã kết hôn...đã sớm không còn nhớ thương anh rồi." Viên Hiểu Băng tự xưng là người phụ nữ thời đại mới, từng sống ở nước ngoài, tuyệt đối không nhớ thương chồng người khác.

Từ Thận dừng một chút, lại nói một câu "Vậy là tốt rồi."

"Nhưng tôi rất tò mò." Viên Hiểu Băng trông mong thảo luận với hắn: "Vợ anh như thế nào, tôi có thể gặp cô ấy một lần không?"

Đến tột cùng là loại báu vật nhân gian gì, có thể khiến Từ Thận mê mẩn muốn kết hôn ngay tắp lự, cô rất muốn biết.

"Không thể." Từ Thận nói, trừ phi hắn điên rồi mới có thể để Thư Nhiên và Viên Hiểu Băng gặp mặt.

Vợ hắn...!hẳn là thích con gái.

Nhìn từ góc độ của một người đàn ông, con nhỏ Viên Hiểu Băng này hẳn là còn rất xinh đẹp.

"Sao" Viên Hiểu Băng nói, "Có phải không dám để vợ anh gặp tôi hay không, sợ cô ấy tự ti à?"

"Vợ tôi tự ti á." Từ Thận nhướng mày "Nói mơ cái gì vậy."

Thư Nhiên trông không giống một người tự ti, cho dù mang một đôi giày rách, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy cậu rất tự tin.

"Vậy thì gặp đi, thấy anh tự tin quá." Viên Hiểu Băng nghe hắn nói như vậy càng tò mò, hiện tại lòng hiếu kỳ của cô đối với vợ Từ Thận sắp bắt kịp chấp nhất với Từ Thận rồi, không đúng, là đã vượt qua!

Đàn ông có gia đình không đáng để nhớ nhung, nhưng vợ của một người đàn ông đã có gia đình làm cho mọi người tò mò.

"Không cần thiết." Từ Thận hối hận vì lời mình vừa nói, đều trách hắn không nhịn được muốn khoe vợ, "Tôi còn có việc, Viên Ngũ tiểu thư, có thể cho chúng tôi một không gian yên tĩnh hay không?"

"Anh không muốn." Viên Hiểu Băng đứng lên khoanh tay, vén tóc đuôi ngự, nói: "Vậy tôi đi tìm Trần Khải."

Từ Thận không nói gì, bởi vì Trần Khải không dám.

Đối chiếu xong, lấy được tiền, Từ Thận rời khỏi công ty Viên gia, đi đến xưởng sửa xe ở ngoại ô một chuyến.

Những chiếc xe tải có vấn đề trong đội xe của họ đều được gửi đến đây để sửa chữa, Từ Thận thường xuyên đến kiểm tra bộ phận nào cần thay thế, bộ phận nào cần tiêu tiền.

Hiện nay, dưới tay bọn họ có chiếc xe tải, tất cả đều được mua trong hai năm qua, giá không hề rẻ, giá giao dịch một chiếc khoảng . tệ.

Anh em đã tiêu gần hết tiền cho những chiếc xe tải này, có chút hương vị được ăn cả ngã về không.

Nhưng may mắn thay, hoạt động kinh doanh vận tải đang phát triển tốt, cước vận chuyển cộng với việc bổ sung hàng hóa có chênh lệch một chút, và lợi nhuận rất đáng kể.

Lúc đầu Từ Thận cũng chạy xe đi bàn chuyện làm ăn, đoạn thời gian đó còn rất vất vả, ăn uống lê lết đều ở trên xe tải, sau đó chạy thông mới về nghỉ.

Vì vậy, kỹ thuật lái xe tốt không phải là không hợp lý, dù sao cũng đã lái qua xe tải.

"Triệu sư phụ!" Từ Thần chào hỏi, ném cho thợ sửa xe một điếu thuốc..

"Ông chủ Từ, tới đây." Triệu sư phụ cầm lấy điếu thuốc, lấy ra một que diêm châm lửa, hưởng thụ rít một hơi: "Đủ mạnh, vẫn là thuốc của cậu tốt nhất."

Bình thường ông đều hút thuốc lá, người trẻ tuổi bây giờ đều không thích hút thuốc, tất cả đều là thuốc lá đắt tiền.

Từ Thận theo thói quen thuận tay chọn một điếu, mới nhấp ngụm đầu tiên đã nhớ tới Thư Nhiên...

"Triệu sư phụ." Từ Thận hướng xe tải hếch cằm, "Xe tải không sao chứ?"

"Không thành vấn đề!" Triệu sư phụ một tay cầm cái cờ lê, khom lưng nhả ra khói, nói: "Thường xuyên kiểm tra một chút, đổi dầu là được rồi."

"Vậy được." Từ Thận đứng ở bên cạnh hút một hơi thuốc, thời tiết nóng đến mức hắn mồ hôi nhễ nhại, hai bên sống mũi toàn là mồ hôi.

Cũng đúng, chuyến này là chạy tới thành phố ven biển, con đường từ Nam thị đến bờ biển không xa lắm, bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì.

"Triệu sư phụ," Từ Thận nói, "Tính tiền đi."

" Ây." Triệu sư phụ nói một dãy số.

Trong lòng Từ Thận còn có vướng bận, trả tiền sửa chữa xong thì rời khỏi xưởng sửa xe.

Điếu thuốc trong tay hút được một nửa, nếu như là trước kia, hắn sẽ cảm thấy vứt đi thật lãng phí, bao nhiêu người muốn một điếu thuốc cũng không mua nổi, mà hiện tại hắn không do dự dập tắt tàn thuốc ném đi.

Từ Thận đầu tiên là đi tới Trần gia, phát hiện trong nhà không có ai, chỉ có Trần Khải ở nhà ngủ nướng.

"Đứng lên." Từ Thận không khách khí đạp người, hỏi, "Vợ tao đâu?"

Trần Khải bị Từ Thận túm lấy, ngáp dài ngáp ngắn: "Không ở nhà hở? Thế thì tới cửa hàng với mẹ em rồi."

"Vậy tao qua tìm em ấy." Từ Thận lấy ra số tiền vừa lấy được, dùng dây thừng buộc lại, bỏ vào túi da bò, ném cho Trần Khải: "Tạm thời cất đi, buổi tối trở về tính sổ.

"

"Nhiều dữ." Trần Khải lắc lắc túi tiền, mở ra xem, bên trong toàn là đại đoàn kết mới tinh.

Từ Thận ừ một tiếng, "Lô hàng này lợi nhuận tương đối cao.

"

"Anh Thận của em lợi hại." Trần Khải khoe khoang.

Một tháng trước Từ Thận tự mình đi tới vùng ven biển môt chuyến, lô hàng này của Viên gia là hắn tự mình đi tìm, vì kiếm chút chênh lệch giá cả, hắn nói chuyện tới mòn cả răng.

"Mau đứng lên đi, tao đi đây." Từ Thận xoay người đi ra ngoài, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lại quay đầu lại dặn dò Trần Khải hai câu: "Nếu Viên Hiểu Băng tới tìm mày hỏi thăm chuyện vợ tao thì mày mặc kệ nhỏ đi."

"Viên Hiểu Băng? Cô ấy vẫn còn nhớ anh à?" Trần Khải cười, muốn nói hắn và Viên Hiểu Băng cũng coi như là thanh mai trúc mã, khi còn bé hai người giao tình không tệ lắm, cùng nhau học cùng nhau ăn tết.

Năm Trần Khải mười bốn tuổi, ba hắn đi tù, sau đó không có sau đó nữa.

Viên Hiểu Băng tiếp tục làm đại tiểu thư nhà giàu quần là áo lụa, Trần Khải tốt nghiệp cấp thì đi ra ngoài làm côn đồ, Số phận của cả hai không thể nói là đã đến ngã ba đường, chuẩn xác mà nói hẳn là xoay một khúc cua hình chữ U.

Muốn chết nhất chính là thỉnh thoảng Viên Hiểu Băng lại đến chơi với hắn, coi như không có chuyện gì xảy ra, hắn rất xấu hổ.

Bản thân Viên Hiểu Băng vô tội, nhưng Trần Khải hận ba cô đến nghiến răng nghiến lợi, sao mà còn có thể kết giao với đại tiểu thư.

Sau đó không hiểu sao, Viên Hiểu Băng thấy Từ Thận mấy lần thì thích Từ Thận, không ít lần hỏi hắn về Từ Thận.

"Không biết." Từ Thận nói: "Hôm nay gặp nhỏ ở công ty, nhỏ muốn gặp vợ tao.

"

Vậy không được rồi, phản ứng đầu tiên của Trần Khải cũng giống vậy, hắn từ trên giường nhảy dựng lên nói: "Anh yên tâm, em cam đoan sẽ đuổi nhỏ đi!"

Tin tức về Thư Nhiên, hắn nhất định sẽ không tiết lộ cho con nhóc Viên Hiểu Băng kia.

Hai tên đàn ông ở bên nhau, vốn đã không chịu nổi ánh mắt của thế tục, anh em của hắn khó lắm mới cưới được vợ, nếu lại bị người ta quấy nhiễu thì sợ là sẽ vuột mất.

Từ Thận chả nổi điên lên à.

"Ừ." Từ Thận lúc này thật sự đi rồi.

Từ Thận chưa bao giờ suy nghĩ kỹ về vận đào hoa của mình, cũng không cho rằng sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân của mình, nhưng giờ bắt đầu có chút lo lắng, nếu Thư Nhiên biết sẽ nghĩ như thế nào?

Có tủi thân không?

Hay là cảm thấy hắn không đáng tin cậy, ở bên ngoài còn trêu hoa ghẹo nguyệt.

Từ Thận nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng rút ra kết luận, Thư Nhiên tính tình lãnh đạm, có lẽ cậu căn bản không có cảm giác gì.

Đi tới cửa hàng trà Trần gia, Từ Thận ở bên ngoài, không thấy bóng dáng Thư Nhiên, hắn để chiếc xe đạp của mình ở bên đường rồi bước vào cửa hàng.

"Chị Hà." Từ Thận hỏi, "Dì Phượng không ở đây sao?"

"Từ Thận?" Mạnh Hà thấy hắn thì vô cùng kinh ngạc: "Trùng hợp quá, buổi sáng mới nhắc tới con! Đã lâu không gặp."

"Vâng, đã lâu không gặp." Từ Thận nói.

"Tìm bạn con à?" Mạnh Hà muốn nói thêm vài câu gì đó, nhưng thấy Từ Thận nhíu mày, như có việc gấp, bèn thu lời, chỉ vào trong, "Ở bên trong uống trà với khách, con vào sẽ thấy."

Từ Thận gật đầu, " Chị Hà, vậy chị làm việc đi, em đi trước." Nói xong đi vào bên trong.

Người uống trà trong phòng trà thấy Từ Thận vào, đều nở nụ cười, Tiết Phượng chào hỏi: "Từ Thận tới rồi à? Ngồi đi.

Lâu rồi con không đến cửa hàng đấy.

"

"Dì Phượng." Từ Thận gật đầu, tầm mắt xẹt qua khách trà trong quán, đều là gương mặt nửa quen nửa không, coi như quen biết cũng không muốn chào hỏi, hắn nhìn thẳng Thư Nhiên, sao lại ngồi trên ghế đẩu ghỗ thế kia.

Còn cầm quạt hương bồ phe phẩy, tướng ngồi như bị đày đi biên ải.

"Sao lại ngồi đây?" Từ Thận đi đến bên cạnh Thư Nhiên, cầm lấy quạt của đối phương, không phải quạt cho hắn, mà là quạt cho Thư Nhiên.

Làm gì vậy?

Thư Nhiên nhướng mi trừng mắt nhìn người này, trắng trợn như vậy không sợ bị người ta nhìn ra chuyện ẩn bên trong à.

Từ Thận dùng ánh mắt trấn an cậu, tỏ vẻ không sao, mình có chừng mực.

Sau khi nhìn xong, Tiết Phượng xách ấm trà nói: "Nhiều người quá không đủ ghế đẩu, không thì Từ Thận con sang cách vách lấy một cái tới đây nhé?"

"Không cần đâu dì Phượng, con lười đi lấy lắm, chen với Thư Nhiên là được, uống chén trà rồi đi." Từ Thận nói.

Tiết Phượng đang muốn nói, người như thế thì chen kiểu gì, chỉ thấy Từ Thận bảo Thư Nhiên đứng lên, còn mình ngồi xuống, ôm Thư Nhiên ngồi lên đùi.

Vừa rồi Thư Nhiên còn tin hắn có chừng mực, giờ thì cạn lời.

Có chừng mực cái rắm, cậu rất muốn cắn răng chửi bậy, nhưng lại không thể giãy giụa, chỉ có thể bày ra vẻ tự nhiên như hai anh em tốt, miễn cho bị người nhìn ra manh mối.

"Linh tinh, mấy đứa còn trẻ mà đã làm biếng thế rồi." Tiết Phượng tức giận cười, "Nào có chuyện như vậy?" Thư Nhiên nghĩ thầm đúng vậy, nào có chuyện như vậy chứ.

Nhưng cậu ngồi trên đùi Từ Thận, so với ngồi ghế gỗ thoải mái hơn đôi chút còn có người quạt gió cho mình, cũng tốt.

"Không đủ chỗ ngồi." Lúc này cậu mới nhỏ giọng chậm rãi trả lời Từ Thận, "Sô pha để cho người lớn ngồi.

"

Từ Thận cũng nhỏ giọng nói, "Sao lại không ở lại Trần gia, thích tham gia náo nhiệt à?"

Thư Nhiên rũ mắt xuống, " À, em đi cùng dì Phượng tới xưởng in, buổi trưa ăn cơm ở bên ngoài, còn chưa kịp trở về."

"Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, em có bản lĩnh lớn." Từ Thận mỉm cười, gió thổi ra phất qua mái tóc mềm mại trên trán Thư Nhiên, lộ ra đôi mày cùng đôi mắt tuấn mỹ, nhìn thế nào cũng không rời mắt đi được...

"Anh quạt cho anh đi, người toàn là mồ hôi." Thư Nhiên nhìn hắn.

"Ừm, hôm nay anh chạy nhiều chỗ lắm." Từ Thận vẫn quạt cho Thư Nhiên một hồi lâu, mới quạt cho mình, áo sơ mi trên người bị hắn quạt phồng cả lên.

Biết hắn đi kết tiền, trong đầu Thư Nhiên ngổn ngang suy nghĩ, lại có đủ loại cảnh tượng ông chủ lớn gây khó dễ cho những người làm công ăn lương, bèn rất quan tâm hỏi một tiếng: "Sao rồi, có thuận lợi không?"

"Em nói chuyện kết tiền à" Từ Thận gật đầu, " Thuận lợi, buổi tối về chia sổ sách."

Hai "người bạn" thì thầm to nhỏ, Tiết Phượng cầm ấm trà và chén bưng đến chỗ Từ Thận, hai mắt khôn khéo không ngừng đánh giá hai người này, "Tình cảm hai người tốt thật đấy, Từ Thận quen tiểu Nhiên khi nào? Sao trước đây chưa từng thấy qua?"

Tiết Phượng hiện tại vô cùng yêu thích Thư Nhiên, cảm thấy Thư Nhiên là một nhân tài, cho nên bắt đầu cảm thấy hứng thú với gốc gác của cậu.

Miệng Thư Nhiên lại rất nghiêm, hỏi cậu vấn đề gì cũng trả lời cẩn thận, không tiết lộ bao nhiêu tin tức thực tế, Tiết Phượng đành phải hỏi thăm Từ Thận.

"Quen biết không lâu." Từ Thận ngẩn ra, nghe Tiết Phượng hỏi như vậy hẳn là chưa moi được tin tức gì từ Thư Nhiên, vậy hắn cũng theo: "Thư Nhiên trước kia không ở bên này, gần đây mới tới, hiện tại là đi theo con."

Tiết Phượng là người khôn khéo, sớm nghe ra bọn họ hàm hồ từ chối không nói, cũng không có tức giận.

Sống trên thế gian này không dễ dàng, không chừng Thư Nhiên gặp phải chuyện không tốt lắm, nếu không đã đến nương nhờ Từ Thận.

"Đi theo con." Tiết Phượng thổn thức.

"Vâng." Từ Thận đáp một tiếng.

"Vậy còn chư đủ, Tiểu Nhiên rất có tài..." Tiết Phượng quen biết Từ Thận cũng đã nhiều năm, tính ra cũng là nửa bậc bề trên, có một số lời cô không khách sáo nói thẳng: "Việc con làm không thích hợp với Tiểu Nhiên, sao mà để Tiểu Nhiên theo con được."

Một đứa trẻ ngoan, làm một việc gì đó tốt hơn là là theo bọn Từ Thận ra ngoài chạy nay đây mai đó.

Tuy rằng có thể kiếm được tiền, nhưng cũng nguy hiểm.

Tóm lại không có đơn vị nào có công việc an ổn.

"Con biết, cho nên hiện tại cũng không để cho em ấy làm gì cả." Từ Thận nói: "Xem xét trước đã, không vội."

Thư Nhiên tựa vào lồng ngực Từ Thận, nghe người đàn ông này nói nhảm, không phải Thư Nhiên có ác ý phỏng đoán người khác, cậu dám khẳng định, Từ Thận căn bản không có ý định thả cậu ra ngoài làm việc.

Tốt nhất là mỗi ngày ngoan ngoãn ở nhà, dù sao cũng nuôi được.

Nhưng Thư Nhiên không lên tiếng, trước mắt cậu chưa nghĩ tới việc mình muốn làm, cho nên tạm thời chưa làm gì cả, thăm dò trước rồi nói sau.

"Thư Nhiên có văn hóa, không thì tìm một đơn vị làm đi?" Tiết Phượng nhiệt tình: "Dì nhờ người viết cho con một tờ giấy giới thiệu, không chừng con có thể tiến dài đấy."

Thư Nhiên ngẩn người, tới đơn vị? Đây chẳng phải là công việc mà Chu Cường muốn nhất sao?

Nhưng Thư Nhiên cũng không muốn vào đơn vị cho lắm, mỗi ngày đúng giờ đi làm rồi tan tầm, cuộc sống trôi qua trong nháy mắt, quá không tốt đối với một người chưa từng đi làm trước đây như cậu.

Hứa Thận còn chưa kịp mở miệng, Thư Nhiên đã cười nói: "Không vội đâu dì Phượng, con người con tự do quen rồi, chỉ sợ không phù hợp với đơn vị lắm.

"Thật sự, quan điểm cá nhân của cậu quá mạnh, nói không chừng sẽ làm ra chuyện phản nghịch gì đó.

Tiết Phượng cứng mặt, "Chẳng lẽ con thật sự muốn đi làm theo bọn Từ Thận ư."

"Không phải." Sao có thể chứ, Thư Nhiên chưa từng nghĩ tới sẽ đi theo Từ Thận, dưới tình thế cấp bách tùy tiện nói: "Trước mắt con muốn ở nhà viết một ít văn chương, xuất bản tác phẩm vẫn là lý tưởng của con, trước tiên cứ nỗ lực hết mình, không được thì đi ra ngoài làm việc."

Viết văn thực sự là một cái cớ tốt để ngồi xổm trong nhà.

Lời này khiến Tiết Phượng bị hù dọa "Ôi chao, cũng đúng, con là người có học vấn, viết văn cũng được, nhất định có thể làm được."

Những vị khách trà trong tiệm cũng bị hù dọa" "Xuất bản một cuốn sách, lý tưởng này không tầm thường, vậy phải có tài năng thực sự."

Thư Nhiên âm thầm xấu hổ, Từ Thận nhỏ giọng nói: " Ở nhà viết văn cũng rất tốt, anh ủng hộ em."

Hơi thở nhàn nhạt thổi qua vành tai, giọng nói của người đàn ông xen lẫn sự mê hoặc.

Thư Nhiên chịu ở nhà, đương nhiên là tốt nhất.

Từ Thận giao quạt hương bồ cho cậu, một cánh tay ôm eo cậu, một tay nâng chén trà bên cạnh lên, uống mấy chén cho đỡ khát, sau đó tạm biệt Tiết Phượng nói: "Dì Phượng, con đưa Thư Nhiên về trước."

"Ai." Tiết Phượng nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không biết lạ chỗ nào.

Cứng rắn mà nói, chính là khi Thư Nhiên tựa vào lòng Từ Thận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tuấn tú ngoan ngoãn kia, sao mà giống y như là cô vợ bé bỏng yếu ớt vậy nè..

Truyện Chữ Hay