Ding dong! Ding dong!
Nghe tiếng chuông, Chu Kiều Nhi bực mình lết xác ra cửa. Nhìn trên màn hình là Richard, cô ấn nút trả lời.
-Có chuyện gì?-
-Tôi đến mời em đi ăn sáng-anh nhiệt tình
-Mệt lắm, không đi đâu-định xoay người về lại giường
-Tôi sẽ đãi mà!-
-...thôi được-được ăn miễn phí ngu gì không đi
Tuỳ tiện chọn một bộ quần áo cô ra mở cửa.
-Đi-
-------------------------------------
Đi trên đường, Chu Kiều Nhi cứ có cảm giác bị theo dõi. Bỗng nhiên một đoàn người tập kích hai người. Cô đoán bọn họ muốn ám sát Richard nên đứng sau lưng dùng anh làm lá chắn.
-Cô ta là người yêu của hắn đó. Mau bắt ả!-một tên hét lên làm bọn kia tập trung sự chú ý vào cô.
-Cẩn thận-thấy có người định bắn cô, Richard vội vàng đẩy Chu Kiều Nhi ra sau, anh bị viên đạn bắn trúng người.
-Chết tiệt-cô rủa thầm, nhanh chóng xử lí mấy người còn lại rồi đỡ anh.
"Tên ngốc này, sao lại đỡ đạn cho mình chứ" Chu Kiều Nhi lục tìm trong túi quần Richard móc ra chiếc điện thoại, lật danh bạ nhìn thấy chữ "Thư kí Tôn" liền ấn vào.
-Alo, anh là thư kí của Richard đúng không? Mau đến số đường X đi. Anh ta bị thương rồi.
Lâu đài
-Ưm, đau quá!-
Nghe tiếng nói, Chu Kiều Nhi ngẩng đầu lên thì thấy Richard đang nhăn mày ôm ngực.
-Tỉnh rồi? Thấy khó chịu không? Để tôi đi gọi bác sĩ.-thấy anh ta không trả lời cô liền đứng dậy định đi tìm người.
-Khoan đã-nói rồi bắt tay Chu Kiều Nhi
-Có chuyện gì vậy?-
-Em...đã biết thân phận của tôi rồi sao?-Richard ngập ngừng hỏi
-Tôi cũng mới biết thôi-thực ra thì biết từ lúc đầu rồi! Làm sao mà không nhận ra được Richard Williams-hoàng thái tử nước Pháp chứ.
-Em có ghét bỏ tôi vì đã nói dối không?-
-Anh đã nói gì với tôi sao? Huống hồ tôi không thích thì sao phải ghét?-
"Không thích" lời nói đó như nhát dao đâm thẳng vào tim khiến nó nhói đau.
"Không thích cũng không sao. Tôi sẽ khiến em phải yêu tôi"Richard nghĩ thầm trong lòng
-Nếu anh không sao rồi thì tôi về đây-
-Chờ, vì em mà tôi ra nông nỗi này, đừng có phũ phàng chối bỏ trách nhiệm vậy chứ!-
-Haizz, vậy anh muốn tôi phải làm gì?-
-Rất đơn giản! Chỉ cần mỗi sáng, trưa, tối đến nấu cơm cho tôi ăn là được.
-Anh có nhiều đầu bếp như vậy còn cần tôi làm gì-
-Bởi vì tôi thích!-
"Nhịn, mình phải nhịn, không thèm chấp với bệnh nhân"cô cắn răng
Mấy hôm sau
-Kiều Nhi, tôi cần em đi cùng đến một buổi tiệc ngày mai
-Sao tôi phải đi chứ?-cô khó chịu hỏi
-Chỉ cần em đi, tôi sẽ không nói cho anh trai em biết em đang ở đâu-Richard tà ác cười-
-Tên khốn!-hắn điều tra mình!
-Quyết định tuỳ thuộc vào em!-
Tối hôm sau
Cốc cốc cốc
-Vào đi-
-Tiểu thư, Hoàng thái tử nói nếu cô đổi ý thì hãy mặc chiếc đầm này.-rồi để lên giường
-...-Chu Kiều Nhi nhìn chiếc đầm, ngẫm nghĩ một hồi
-Bảy giờ-Còn đến một tiếng là bắt đầu buổi tiệc, Richard nhìn đồng hồ đeo tay
-Bảy rưỡi-anh thở dài ngước lên trời
-Bảy giờ bốn mươi năm-
-Thưa ngài, chúng ta phải đi thôi-thư kí Tôn nhắc nhở Richard
-...được rồi-
-----------------------------------
Tại buổi tiệc
-Thế nào? Đã tìm ra được người thích hợp để lấy làm vợ chưa?-một đôi trung niên đến trước mặt Richard hỏi
-...Cha mẹ, hiện tại con chưa muốn lấy vợ-đúng vậy, người đang nói chuyện với anh là vua và hoàng hậu nước Pháp, cũng chính là cha mẹ của hắn
-Đừng có cứng đầu, ta đã tìm cho con một mối rồi. Đó là tiểu thư con nhà hầu tước. Nó rất xinh đẹp lại còn thông minh nữa. Vô cùng xứng đôi với con!-hoàng hậu không ngớt lời khen ngợi
-A! con bé kia rồi, Aretha lại đây-
Người vừa mới đến là Aretha Moreau-hầu tước tiểu thư. Đúng với những gì hoàng hậu nói, cô ta rất xinh đẹp và quyến rũ, thân hình chữ S có lồi có lõm rõ ràng. Bao nhiêu đàn ông ở đây nhìn chằm chằm vào cô ta với ánh mắt đầy khao khát, ngoại trừ Richard.
-con chào hai bác ạ(t/g: chả biết xưng hô thế nào nữa)
-Đây là hoàng thái tử, hai đứa làm quen với nhau đi-nói rồi hai người lấy lí do đi chỗ khác
-Hoàng thái tử Richard...-Aretha thẹn thùng gọi rồi quàng tay anh
Nhìn thấy cánh tay đang nắm mình, anh đen mặt lại định hất ra thì
-Mau bỏ bàn tay của cô ra khỏi người yêu của tôi!