- Ta, Tô Thủy Nguyệt ngày hôm nay thề trước thiên đạo...
Tô Thủy Nguyệt run rẫy đọc từng chữ thì bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện vô số vệt sáng trong chốc lát đem Vạn yêu thú rung chuyển dữ dội, cho đến khi xung quanh yên tĩnh lại thì đã xuất hiện thêm không ít người. Là Bách Phệ Thôn, Tề Xuân Thụy, Băng Viêm Tuyết Sư, Thượng Thiên Thiếu Khanh, Quân Thư Mục, Tống Liễu Dương, còn có cả Tiểu Hắc và Tử Điêu, Mộ Dung Uyên. Không thiếu một ai.
- Thủy Nguyệt...
Tiếng gọi giống như đã qua đi vạn năm mới được nghe lại, vừa vui mừng lại chất chứa vô số đau lòng. Tề Xuân Thụy lúc này tiến lên.
- Tại sao qua đi một năm ngươi mới dùng chủy thủ ta tặng, ngươi có biết một năm qua bọn ta vất vả như thế nào để tìm ngươi hay không? Vậy mà ngươi... lại ở nơi này thành thân, vui vẻ như vậy!
Tô Thủy Nguyệt lùi lại một bước, từng người, từng người một đều dùng ánh mắt đau lòng mà nhìn hắn, mỗi một người đều đã ôm ấp hắn ở trong vòng tay. Mỗi một người đều xem hắn như tâm can bảo bối, dốc lòng yêu thương che chở.
- Ta xin lỗi... Ta sai rồi! Là ta không có mặt mũi để gặp các ngươi... Ta thật lòng xin lỗi, ta xin lỗi!
Tô Thủy Nguyệt quỳ sụp xuống ôm mặt khóc lớn, Bách Phệ Thôn tiến lên ôm lấy hắn vào lòng, tay đặt lên lưng hắn vuốt ve vỗ về.
- Không sao, không sao cả. Thủy Nguyệt, ta luôn yêu đệ. Cùng bọn ta trở về có được không?
- Ta...
Tô Thủy Nguyệt chưa kịp đáp lại thì đã bị tiếng gầm làm cho hoảng hốt, Lôi Phong Tuyết Sư đã hóa thành dạng thú là một con sư tử tuyết to lớn, yêu thú xung quanh cũng bị làm cho hoảng sợ mà bỏ chạy.
- Cũng thật lớn gan ngay trong ngày đại hôn của ta mà dám đến cướp thê thử! Các ngươi đúng là chán sống rồi!
Tiếng gầm vang mang đến gió lốc cuồng phong cùng với không biết bao nhiêu là tia đạo lôi giáng xuống, chỉ là trong chốc lát đã bị chặn lại. Băng Viêm Tuyết Sư cũng đã hóa thành dạng thú cùng với Lôi Phong Tuyết Sư đối chọi, một kẻ là lôi phong, một kẻ là băng hỏa dùng chưởng khí đánh vào nhau làm cho trời long đất lở, cho đến khi một mảng rừng đã không nhìn ra được hình dạng mới dừng lại.
- Ca ca! Là ngươi!
- Là ta.
Băng Viêm Tuyết Sư rất nhanh đáp trả, đem khung cảnh hỗn loạn bình ổn lại.
- Huynh tại sao lại đến giành thê tử của ta?
Băng Viêm Tuyết Sư hóa lại dạng người, cũng gầm gừ ấm ức nhưng không có nói ra, chính y cũng bị giành thê tử có được không?
- Tô Thủy Nguyệt đã đáp ứng ở bên cạnh tất cả bọn ta, đệ là đến sau cho nên sẽ không hiểu.
Lôi Phong Tuyết Sư gầm lên dữ dội sau đấy cũng hóa lại dạng người, hai mắt mở lớn trừng Tô Thủy Nguyệt đang quỳ sụp bên dưới.
- Nguyệt nhi, đệ phản bội ta!
- Là Thủy Nguyệt yêu bọn ta trước, chỗ nào là phản bội ngươi chứ! Ngươi đó, còn muốn ăn một mình, có muốn lão gia đem ngươi đi hầm canh sư tử luôn không?
Thượng Thiên Thiếu Khanh xuất ra một chiết phiến đánh tới đụng chạm một đạo phong lôi của Lôi Phong Tuyết Sư mà ầm một tiếng nổ lớn. Khung cảnh lại tiếp tục trở nên hỗn loạn. Tô Thủy Nguyệt chỉ còn biết ôm mặt giả vờ không nhìn thấy, hắn là không có tính đến việc bọn người Bách Phệ Thôn vẫn còn nhớ đến mình, vẫn còn đi tìm. Cũng không bao giờ nghĩ ra khi hắn sử dụng chủy thủ mà Tề Xuân Thụy tặng sẽ dẫn đến kết quả như thế này. Tình cảnh khó xử này hắn phải nhìn cho đến bao giờ đây!
Cho đến cuối cùng thì cuộc hội ngộ sau một năm dài đằng đẵng cũng không để cho lễ thành thân của Tô Thủy Nguyệt và Lôi Phong Tuyết Sư được tiếp tục. Bởi vì một khi hắn tiếp tục thì bắt buộc phải thành thân với tất cả, từng người một không thiếu một ai. Hắn không có muốn cái cảnh mỗi một bước đi sẽ phải bắt gặp một đấng lang quân như vậy đâu!
Tô Thủy Nguyệt ngồi trên cái giường bằng lá khô ở chính giữa, vây quanh là đám người không-thể-nêu-hết-tên kia đang ngồi nhìn hắn. Mỗi một ánh mắt đều giống như xuyên qua từng thớ thịt trên người hắn, vừa có thương xót vừa có giận dỗi. Chỉ có Lôi Phong Tuyết Sư là ấm ức đến cực hạn, y rõ ràng là người duy nhất thành thân với Tô Thủy Nguyệt nhưng cuối cùng vẫn phải chia sẻ giường với những kẻ kia. Tức phụ nhà y sao lại là một người trăng hoa bay bướm như vậy nha, sau này y rốt cuộc phải ăn bao nhiêu giấm chua đây? Lôi Phong Tuyết Sư lệ rơi đầy mặt không nói thành lời.
- Thủy Nguyệt, đệ nói ta nghe là chuyện gì đã xảy ra? Mộ Thanh Khê nói là đệ tự mình bỏ đi, bọn ta đã không tin, vẫn luôn đi tìm đệ.
Quân Thư Mục lúc này lên tiếng, tay nắm lấy bàn tay Tô Thủy Nguyệt miết thật nhẹ, thương xót vô cùng. Trong lòng y thì hắn vĩnh viễn chỉ là một đứa nhỏ cần được che chở. Tô Thủy Nguyệt nhìn y, rồi lại nhìn một lượt hết thảy từng người ở trước mặt.