- Ngươi có biết một loại thuật pháp để nâng cao gấp đôi tu vi hay không? Sau lần bị Mộ Dung Uyên khống chế ta mới biết được ta thực ra không có cường đại như ta vẫn nghĩ. Vừa hay một thuần âm chi thể như ngươi lại mang thai. Tuy rằng là hài tử của ta, nhưng mà ta không có mong nó xuất hiện. Ta làm sao mà mong được chứ, Tô Thủy Nguyệt, ngươi cướp người mà ta yêu, cũng bỏ rơi người mà ta yêu thì cho dù sinh ra hài tử của ta có nghĩa lý gì chứ!
- Sư phụ... Đừng hại nó! Ta van xin người... Sư phụ, sư phụ... Nó là con của người!
"Chát!" Mộ Thanh Khê tát bốp một cái lên mặt Tô Thủy Nguyệt làm hiện lên năm dấu tay đỏ chót. Y một tay bóp miệng hắn làm cho vết thương bên mép chảy ra một vệt máu, giọng nói càng lúc càng lạnh lẽo.
- Đừng có gọi ta là sư phụ! Một thứ tiện nhân như ngươi xứng đáng gọi ta là sư phụ sao, nghiệt chủng ngươi sinh xứng đáng gọi ta là phụ thân sao? Rất nhanh thôi nó sẽ là thứ đan dược lợi hại nhất mà ta luyện ra, ta sẽ là một tu chân giả lợi hại nhất của đất trời này. Tô Thủy Nguyệt ngươi biết không, loại dược này chỉ được luyện chế khi mà ngươi tự nguyện để ta xuất ra bên trong ngươi, dùng tinh túy của ta dung hòa với nó. Đan dược mà ngươi uống mỗi ngày xác thực không hại đến nó, nhưng mà, khi đủ chín chín tám mốt ngày thì sẽ là loại kịch độc lợi hại nhất, muốn sống cũng không sống nổi. Tất cả đều là ngươi tự nguyện dâng cho ta!
- Đừng nói nữa.. Đừng nói nữa!!
Tô Thủy Nguyệt điên cuồng lắc đầu, Mộ Thanh Khê tại sao lại là người như vậy, tàn nhẫn như vậy ngay cả con của chính mình cũng không buông tha. Là hắn đã sai, hắn không nên cứu y ra khỏi tay của Mộ Dung Uyên, không nên đi theo y về Thư Uyển Phong, càng không nên cùng y làm loại chuyện này khi đang mang thai. Nhưng không nên nhất vẫn là yêu Mộ Thanh Khê, hắn ngàn lần vạn lần không nên yêu y, không nên dốc toàn tâm toàn ý mà nhìn về phía y. Bỏ lại tất cả mọi thứ cuối cùng lại nhận một kết quả như vậy, hắn thật sự không chịu nổi. Hắn kinh tởm thứ đang cắm sâu trong cơ thể mình, hắn kinh tởm người nam nhân này đang xuyên xỏ thân thể hắn!
- Tô Thủy Nguyệt, chẳng phải ngươi rất yêu nam nhân sao, rất yêu thứ giữa hai chân của bọn họ sao? Nhiều người như vậy vẫn không thỏa mãn được ngươi khiến ngươi chạy đi tìm ta, đúng là thứ tiện nhân cả đời chỉ có thể làm lô đỉnh cho người ta thao. Ngay cả khi mất hết tu vi cũng không từ bỏ được bản chất mà cầu nam nhân đến thao, ngươi cũng thật ti tiện. Mặc dù ta không biết người vì cái gì có thể thuấn di, nhưng chừng đó bản lĩnh cũng không làm cho ngươi trở nên đặc biệt trong mắt ta. Tô Thủy Nguyệt, nếu ngươi đã yêu thích thứ này đến vậy, khát cầu nam nhân đến vậy thì để cho ta một lần này đáp ứng ngươi thật tốt!
Dứt lời, Mộ Thanh Khê không chút chần chừ mà đẩy sâu đại côn vào trong huyệt động Tô Thủy Nguyệt, mỗi một cú thúc đều giống như vũ bão mà đâm sâu vào, chạm đến hết thảy ngóc ngách yếu đuối của hắn.
- Khônggg!!! Ta đau quá... Aa... Ááaaaaa!!!!
Tô Thủy Nguyệt hét lên, miệng bị bóp méo không thể nói được câu gì rõ ràng, bụng hắn sau mỗi cú thúc của Mộ Thanh Khê đều đau đến mức muốn ngất đi, tay chân bị trói lại không thể chặn lại chỉ có thể khóc lóc đón nhận. Hắn nghe huyệt động ướt át không chỉ là dịch thủy hay tinh d.ị.c.h mà còn có cả máu, tiếng lép nhép phát ra mỗi lúc một to, hắn nghe dưới lưng hông mát lạnh giống như bị tát một thau nước. Là máu, máu đang chảy ra mỗi lúc một nhiều, từ sâu bên trong hắn tràn ra thấm ướt nệm giường, là máu của hài tử trong bụng hắn.
Là máu của con hắn.
Là máu của con hắn và Mộ Thanh Khê.
Mộ Thanh Khê đã giết con hắn rồi, Mộ Thanh Khê đã giết con của y và hắn rồi!
- Không... Đừng mà!!! Đừng!!! Hức... Aaa... Hức... Ta van xin người hãy dừng lại đi!!!
Sau mỗi cú thúc là tiếng khóc nức nở của Tô Thủy Nguyệt vang lên, hắn đã không còn thấy được sự sung sướng như lúc đầu, Mộ Thanh Khê đang vùi sâu trong cơ thể hắn bằng máu của một hài tử chưa tròn ba tháng, một hài tử còn chưa thành hình, chưa từng có một lần đạp vào thành bụng hắn. Một hài tử mà hắn nghĩ sẽ thay đổi được tâm tư của Mộ Thanh Khê, nhưng mà tất cả đều đã sai rồi, hắn không thay đổi được gì còn làm cho hài tử này phải chết thảm, đến cả ánh Mặt Trời còn chưa kịp nhìn thấy một lần.
Mộ Thanh Khê dùng lực đẩy tới, tay không còn bóp miệng Tô Thủy Nguyệt nữa mà là thi triển một loại pháp thuật. Không qua bao lâu Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy từ bụng mình biện lên một làn khói mỏng từ từ tụ lại thành một viên đan dược màu xám trắng sau đấy bay vào trong miệng Mộ Thanh Khê. Tầm mắt Tô Thủy Nguyệt mờ mịt, hài tử của hắn, đã chết rồi!