Sau khi đám người bọn họ lấy xong thứ cần lấy rồi cùng nhau ra ngoài Tô Thủy Nguyệt mới biết được điều kiện để Mộ Dung Uyên đồng ý cho bọn họ lấy mấy thứ quý giá như vậy là gì. Đó là... không chấp nhất chuyện cũ, cho phép Mộ Dung Uyên danh chính ngôn thuận làm một nam nhân trong hậu cung của hắn....
.......Đệch mợ, quá xảo trá! Người trong cuộc như hắn còn chẳng biết gì là như thế nào a! Đem bông cúc của hắn ra đổi những vật phẩm đó mà đáng sao? Tự mà đem bông cúc của chính mình ra mà đổi đi lũ lừa đảo... Tô Thủy Nguyệt lệ rơi đầy mặt âm thầm chửi rủa trong lòng.
- Bảo vật trong Dực Liên cổ vật đều bị ngươi lấy hết rồi thì đám tu sĩ ngoài kia sẽ tìm gì đây?
Mộ Dung Uyên nghe được câu hỏi cũng làm bộ đăm chiêu rồi ra vẻ tội nghiệp nói một câu.
- Với trí não và sự tham lam của bọn họ muốn lấy được những thứ ta đang có cũng không có khả năng, đâu phải chỉ dùng tu vi thôi là đủ!
- Ngươi làm như vậy là không công bằng, mọi thứ trong Dực Liên cổ vật hai nghìn năm mới nên lấy một lần.
- Để cho công bằng thì bọn họ có thể tự do ra vào Dực Liên cổ vật giống như ta cũng được có gì to tát.
Mộ Dung Uyên một chân vắt lên chân còn lại ngửa người ra dựa vào tường cười khiêu khích. Tô Thủy Nguyệt nhìn bộ dạng của y cũng không muốn tranh cãi, cho dù có nói thêm thì Dực Liên cổ vật này cũng không có gì để mà ở lại nữa.
- Nếu đã không còn gì để chúng ta tìm kiếm nữa vậy thì nên sớm một chút trở về.
- Không được, Dực Liên cổ vật chỉ mở và đóng trong đúng ngày, sớm hơn không thể ra ngoài.
Tống Liễu Dương là một người thích tìm hiểu những thứ không giống ai, kiến thức mà y biết tuyệt đối không ít hơn những trưởng lão các môn phái.
- Chẳng phải chúng ta có Mộ Dung Uyên sao?
Tô Thủy Nguyệt phản bác, Mộ Dung Uyên liền giơ hai tay lên khướt từ.
- Ta có thể ra vào dễ dàng nhưng các ngươi thì không, ta đã từng thử cho Tử Điêu và Thanh Điêu cùng ra ngoài nhưng không thể.
Tô Thủy Nguyệt gật gù không đáp, nếu nói vậy Mộ Dung Uyên chắc chắn phải có thứ gì đó tương liên với Dực Liên cổ vật này cho nên mới có thể tự do ra vào. Hoặc là do lúc đó y chỉ là một linh hồn cho nên ra ra vào vào không có bị cản lại, sau này cho dù có được thể xác nhưng vẫn là linh hồn là Dực Liên cổ vật đã quen thuộc. Nếu vậy thì Tô Thủy Nguyệt cùng bọn họ đành phải ở lại thêm vài ba ngày nữa, nhưng đến khi ra ngoài thì chắc chắn đã là khoảng thời gian của ba tháng sau rồi. Tô Thủy Nguyệt ở trong động của Mộ Dung Uyên sinh hoạt cũng không gặp chướng ngại gì, liếc trái liếc phải đều nhìn thấy nam nhân sẳn sàng vì hắn làm mọi việc, hắn căn bản không cần động tay động chân làm một thứ gì. Hắn là người đang mang thai nên cơ thể dễ dàng bị mệt mỏi, phần lớn thời gian là để ngủ, ngủ dậy là ăn, ăn xong lại ngủ, cho đến khi hắn thức dậy thêm một lần nữa thì đã là ngày cuối cùng ở Dực Liên cổ vật. Cũng là ngày mà Mộ Dung Uyên có thể bắt mạch ra được phụ thân của đứa nhỏ trong bụng hắn là ai. Không chỉ Mộ Dung Uyên mà Thượng Thiên Thiếu Khanh và Tống Liễu Dương cũng có khả năng đấy, kết quả chắc chắn sẽ không thể sai lệch. Tô Thủy Nguyệt ngồi trên giường đá hồi hộp chờ đợi, ngón tay thon dài của Mộ Dung Uyên đặt lên cổ tay hắn, lắng nghe mạch đập của hắn.
- Là hài tử của ta.
- Của ta!
Đám đông vừa ồn ào muốn tranh giành thì đã bị Tô Thủy Nguyệt trừng cho im lặng, là con của ai chẳng phải bắt mạch liền biết được sao? Tô Thủy Nguyệt âm thầm cảm thán cái thế giới tu tiên này bắt mạch liền biết được là huyết thống của ai chẳng bù cho cái thế giới hiện thực của hắn xét nghiệm ADN còn sai lên sai xuống. Bỗng nhiên hắn nghe tay đau đớn mà kêu lên một tiếng, là Mộ Dung Uyên đang siết chặt cổ tay hắn như muốn bẻ gãy đi.
- Đau..
Tô Thủy Nguyệt rên lên đau đớn, tay bị bóp chặt không còn kẻ hở chỉ sợ động đậy một chút liền bị bẻ nát bươm.
- Mộ Dung Uyên, ngươi làm gì!
Mộ Dung Uyên bị kêu tên liền giật mình hoàn hồn nhẹ nhàng thả tay Tô Thủy Nguyệt ra, ánh mắt vừa chán ghét vừa nghi ngờ nhìn hắn rồi không nói gì đứng lên xoay lưng đi hướng khác, ai hỏi gì cũng không nói. Thượng Thiên Thiếu Khanh thấy sự lạ liền tiến lên bắt mạch cho Tô Thủy Nguyệt, vẻ mặt từ từ biến sắc, tay còn lại cũng nắm thành đấm.
- Tại sao lại là của hắn!
Thượng Thiên Thiếu Khanh đấm một cái lên giường đá đến tứa máu, ánh mắt mờ mịt nhìn về người đang ngồi đả tọa trong góc tối. Những người khác cũng nhìn theo mà Mộ Thanh Khê thì giống như không phát giác được, một chút cũng không động đậy.
- Không thể nào, Thượng Thiên giáo chủ ngươi chắc chắn là sai rồi. Tô Thủy Nguyệt trong khoảng thời gian này đâu có gặp y.