Tô Thủy Nguyệt tự thề trong lòng một ngày nào đó nhất định đem cái hệ thống này băm ra cho chó ăn! Còn bây giờ khi hắn phát hiện ra bí mật động trời này thì hình phạt còn khủng khiếp hơn, giảm cấp. Đệch mợ, có còn muốn hắn sống nữa không đây? Tô Thủy Nguyệt âm thầm cảm thán, hắn đúng là quá ngu ngốc mới bị hệ thống này dắt mũi lâu như vậy. Vì để một ngày thoát khỏi khống chế vô hình này hắn có thể không làm nhiệm vụ mà được sao? Chỉ một lần này, sau này hắn nhất định sẽ xem xét kỹ càng không để bị lừa nữa, hệ thống chết dẫm, hệ thống chó tha, hệ thống mẹ ghẻ a!! Tô Thủy Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nằm xuống lớp rơm mềm, tay nhè nhẹ mở thắt lưng ra mà luồng tay vào trong rờ rờ. Từ khi xuyên qua cho đến nay chỉ ngoại trừ lần hắn hôn mê nửa năm trước thì hầu như chỉ vài ba ngày là lại bị đè dưới thân người khác, lần này Mộ Dung Uyên đã không thấy bóng dáng lâu như vậy, hắn chẳng lẽ là vì thiếu hơi nam nhân mà ngứa ngáy khó chịu sao? Cái Cúc Hoa bí tịch này đúng là quá mức ân hiểm, biến hắn từ một thiếu niên ngoan ngoãn thành ra bộ dạng này.
- Ưm...
Tô Thủy Nguyệt phát ra tiếng rên khe khẽ, kể từ lần xuyên sách đó cho đến nay hắn chưa từng tự xử, đến nỗi làm như thế nào để xuất ra cũng thấy khó khăn. Hắn cố gắng tưởng tượng đến các em gái xinh tươi mọng nước nhưng dường như đã không còn hứng thú như trước. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh mà Bách Phệ Thôn ôn hòa nhu tình ôm lấy hắn, lúc mà Quân Thư Mục nâng niu vỗ về hắn, lúc mà Tống Liễu Dương chạm khẽ vào cơ thể nhạy cảm của hắn. Từng chút một, từng chút một hiện lên, Tề Xuân Thụy không phải dạng dịu dàng hòa nhã, y giống như Thượng Thiên Thiếu Khanh luôn vồ vập hung hãn, Tiểu Hắc thì lại quá mức chiếm hữu chỉ có Tuyết Sư là thích nói tình thoại. Còn Mộ Dung Uyên thì kiêu ngạo độc chiếm lại còn lưu manh không đoán được. Chỉ có Mộ Thanh Khê là khác biệt nhất, y luôn ôm lấy hắn, vừa vỗ về, nhưng cũng thô bạo xâm chiếm, bộ dạng thanh lãnh nhưng lúc quấn lấy hắn cũng rất nhiệt tình. Chỉ là quá mức giả tạo mà thôi. Tô Thủy Nguyệt thôi nghĩ đến nam nhân lạnh nhạt này, trong lòng hướng về hậu cung đông đảo mà vuốt vuốt tiểu kê chính mình. Hắn nhớ lại những lần bị ngậm lấy, bị vòm miệng ướt át bao trùm mà , mỗi một ánh mắt như xuyên qua cơ thể thèm khát của hắn, từng chút một giống như nuốt chửng lấy hắn.
- Aa... Ta thật muốn... các ngươi!!
Tô Thủy Nguyệt buông tiếng thở dốc, chỉ vuốt ve c.ô.n thịt thôi không đủ để hắn xuất ra, hắn lần mò ra phía sau chạm đầu ngón tay lên tiểu động đã sớm chảy ra dịch thủy ướt át. Hắn nhớ lại những lần bị ngón tay xuyên xỏ tách mở liền làm theo, chỉ là cảm xúc không quá mạnh mẽ lại không thể chạm được đến nơi mà hắn muốn. Tô Thủy Nguyệt nức nở rên rỉ trong uất ức, hắn không thể ra được nếu không có người giúp sức.
- Không đủ... Hức..!
- Không đủ sao?
Tô Thủy Nguyệt nghe được ba chữ kia liền hoảng hốt thu tay quay người lại nhìn, ở ngay bên tảng đá hắn đang nằm là đôi song điêu đã hóa thành dạng người từ lúc nào mà dùng đôi mắt đỏ rực quét ngang người hắn. Hai người này thực giống nhau chỉ khác một điều là một người tóc xanh lam và một người tóc tím gọi là Thanh Điêu và Tử Điêu. Tô Thủy Nguyệt vội vàng kéo quần lên dùng bộ dạng giống như thiếu nam nhà lành bị ức hiếp mà nhìn đôi song điêu bày tỏ.
- Các ngươi không lo canh giữ lại vào đây làm gì?
- Chủ nhân đi lâu như vậy làm ngươi nhịn không nổi sao?
Thanh Điêu tiếng lên phía trước đem tay vuốt ve lên gò má đã hơi ửng hồng vì kích thích của Tô Thủy Nguyệt, hắn vì bị động chạm liền nhíu mày. Xém tí nữa thì đã phát ra âm thanh kì cục rồi a, Cúc Hoa bí tịch đáng chết làm cho hắn bị nam nhân động vào liền không tự chủ được.
- Cho dù không nhịn nổi thì đã làm sao?
Tô Thủy Nguyệt buông tay đang kéo quần mà chống xuống tảng đá, người hơi ngửa ra miệng nở nụ cười khiêu khích.
- Các ngươi có thể thay thế được chủ nhân của mình thao ta hay sao chứ?
....Đệch, hắn không thể khống chế nổi tâm tình muốn thác loạn của chính mình rồi a, tự dưng lại nói ra mấy câu như vậy. Hắn đúng là tự tìm chết, rất nhanh sau đó hắn biết mình chết chắc rồi. Tử Điêu ở phía sau liền đi lên không nói không rằng bò lên tảng đá mà đè ngửa hắn ra, vô cùng thuần thục phũ môi xuống. Mùi hương nhàn nhạt của lông chim vẫn còn bám trên người y, lại có chút mạnh mẽ nam tính. Tô Thủy Nguyệt bị hôn đến thần hồn điên đảo, quần đã bị Thanh Điêu kéo xuống cũng không hay biết cho đến khi hai chân bị dang rộng ra hết cỡ mới phát giác được chuyện gì sắp xảy ra. Bởi vì hắn đã dùng ngón tay tách mở qua cho nên Thanh Điêu chỉ dùng đầu ngón tay xoa xoa mấy cái liền đem đại điểu to lớn gân guốc chen vào. Động nhỏ bị ăn đau liền co thít lại, dịch thủy tiết ra càng nhiều để Thanh Điêu đi vào dễ dàng hơn, đánh lên từng sợi thần kinh trên tường thành mỏng manh của hắn.
- Ưm...
Tô Thủy Nguyệt đang bị hôn nên chỉ có thể phát ra âm thanh kìm nén trong cổ họng, đôi song điêu này cũng quá trực tiếp rồi đi, không một tiếng báo trước nói thao liền thao. Tử Điêu hôn một hồi liền rời ra, y liếm vệt nước bọt chảy ra trên mép sau đó liền cởi thắt lưng mà nhét đại điểu đã căng cứng dữ tợn vào trong miệng Tô Thủy Nguyệt. Tô Thủy Nguyệt không phải là lần đầu ngậm thứ này của nam nhân cũng không phải là lần đầu tiếp nhận thứ to lớn của yêu thú nhưng mà vẫn chưa thể quen được kích cỡ kinh khủng này. Đại côn so với cánh tay tuyệt không nhỏ hơn lại gân guốc nổi lên hung hãn, chẳng khác gì... tập gym!
Tô Thủy Nguyệt bị thao trên thao dưới liền trở nên cực kì phóng đãng, thân thể co lại đón nhận từng đợt vùi dập của Thanh Điêu, hai chấn quấn lấy eo y không muốn rời ra mà nội bích khao khát động chạm lại càng cắn chặt tiết ra dịch thủy ướt át. Tiếng lép nhép pha lẫn tiếng bạch bạch va chạm mỗi lúc một điên cuồng thác loạn.
- Đúng là một tiểu hư hỏng, thảo nào chủ nhân lại si mê bao nhiêu lâu!
Thanh Điêu cúi người ép hai chân Tô Thủy Nguyệt gập lại, bụng cơ hồ bị chèn ép đến mức thở không nổi, mà đại côn của y lại đi vào đến nơi sâu nhất, chạm đến điểm ngứa ngáy nhất của hắn làm hắn sướng đến phát điên hai tay cào loạn xạ. Mà miệng thì lại đang bị đại côn của Tử Điêu chiếm giữ chẳng thể phát ra được âm thanh gì ngoài tiếng ưm a nghẹn ngào trong cổ họng. Khoang miệng bị vùi dập đến thảm thương, mỗi một ngóc ngách đều bị xâm chiếm hết thảy, cổ họng cũng phải chịu từ đợt cắm rút không một chút thương tiếc. Không biết là qua bao lâu cho đến khi hai mắt Tô Thủy Nguyệt đã mờ đi vì nước mắt thì cuối cùng cũng nhận được dòng nhiệt lưu nóng hổi trong cổ họng, mà Thanh Điêu phía dưới cũng đã trút vào nội bích hắn một dòng dịch nóng bỏng đến cháy rát.
- Miệng nhỏ thật lợi hại, ta còn muốn thử miệng dưới!
Tử Điêu thở ra một hơi thở dốc, Thanh Điêu ở sau lại vô cùng hiểu ý, y nằm ngửa ra tảng đá lớn sau đấy để Tô Thủy Nguyệt ngồi lên bụng mình, lưng xoay về phía y. Tô Thủy Nguyệt lại thêm một lần áp dụng tư thế sâu thẳm này liền hoảng sợ muốn thối lui, chỉ là sức lực của hắn căn bản không thể đối chọi với hai yêu thú cấp . Ngay sau đó liền bị Tử Điêu đè ngửa ra nằm ngửa trên người Thanh Điêu, còn chính y lại dang rộng chân Tô Thủy Nguyệt đến hết cỡ sau đó liền chen đại điểu vào trong động nhỏ đã có sẵn một cây lớn bên trong. Tô Thủy Nguyệt rống lên, thật sự giống như bị xé rách ra làm hai đau đến không thở nổi.
- Đau... Đau quá!! Dừng lại đi!
Tử Điêu nghe thấy tiếng thét của hắn thì cũng không tiến thêm, đỉnh đầu chỉ mới chen vào một chút liền bị chặn ngang, y lấy trong ngực áo ra một hộp thuốc vuông vứt sau đấy bôi một lớp lên mép tiểu động Tô Thủy Nguyệt, nhẹ giọng thủ thỉ.
- Rất nhanh sẽ giãn ra, chịu khó một chút!
Tô Thủy Nguyệt nghiến răng không nói câu nào, hắn là bị đau đến không nói nổi, có giỏi thì Tử Điêu này thử bị hai con yêu thú thao đi rồi sẽ biết hắn không thể chịu khó được! Qua một khoảng thời gian không lâu Tô Thủy Nguyệt liền cảm nhận được Tử Điêu bắt đầu di chuyển, y dịch hông đẩy đại côn vào trong. Chỉ là lần này Tô Thủy Nguyệt không đau như vừa rồi, chỉ hơi nhói một chút liền thấy giống như mấy lần bị thao trước, dễ dàng tiếp nhận.
- Thuốc ngươi thoa là gì?
Tô Thủy Nguyệt sau khi đã không còn đau nữa liền nổi tính tò mò, loại dược này thật sự quá tốt hắn có thể xin một ít để sau này chuyện lăn giường sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
- Là do ta tự thân điều chế. Lần đầu tiên của ta là bị tát cho một cái sau đó bị bỏ rơi vì quá to không thể chen được vào nơi đó của y.
Tô Thủy Nguyệt âm thầm tội nghiệp Tử Điêu này, không được làm tình còn bị bạn tình tát cho một cái rồi bỏ rơi luôn, quá mức đáng thương.
- Hiện giờ ngươi có thuốc này, đã có thể ngủ với y rồi.
Tử Điêu nghe hắn nói vậy lại lắc lắc đầu, hông bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng mà Thanh Điêu ở phía dưới cũng đã thúc lên theo từng đợt di chuyển ở trên.
- Ta đã mấy ngàn năm chưa từng nghĩ đến chuyện cùng một người nào làm qua, chuyện đó thật sự là nỗi ám ảnh trong lòng ta. Nhưng mà ngươi đã khiến cho ta có một ngoại lệ, ta cũng không hiểu được tại sao...
Tử Điêu hai tay đan vào ngón tay Tô Thủy Nguyệt siết chặt rồi phũ môi xuống, cuồng nhiệt hôn, cuồng nhiệt đưa đẩy hông. Tô Thủy Nguyệt bị hai cây đại côn to lớn như vậy thao đáng lẽ là đau đến khó thở lại bởi vì loại dược kia mà chỉ cảm thấy tột cùng sung sướng, hai chân quấn ở trên eo Tử Điêu đón nhận từng đợt đẩy ra rút vào. Cho đến khi miệng được buông tha liền phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng.
- Aaaa, thích quá!! Thật sướng...
- Aaa ô ô... Quá sướng aa!!!
Tô Thủy Nguyệt buông tay Tử Điêu ra ôm lấy cổ y, cuồng nhiệt đan tay vào từng thớ tóc màu tím nhạt giống như vải lụa kia, hắn vùi đầu vào trong hõm cổ còn vương mùi hương nam tính mà hôn, vừa hôn vừa cắn giống như đã thèm khát từ lâu.
- Quá thích... Aaa!!! Ta ra!! Ta muốn ra!!
- Tử Điêu... Sướng quá!!! Ô ô ô!
Tô Thủy Nguyệt khóc lớn, hắn vậy mà lại chỉ gọi tên Tử Điêu làm cho Thanh Điêu ở dưới càng thêm ganh tị liền cắm rút điên cuồng, mỗi một cú thúc đều giống như cắm sâu vào trong cơ thể khao khát tột cùng của hắn. Mà Tử Điêu ở phía trên cũng đã bị siết đến mơ màng chỉ có thể thuận theo mà đưa đẩy đến tận cùng.
- Aaaa... Ta raaaa aa!!
Tô Thủy Nguyệt ôm cổ Tử Điêu run lên từng đợt, bụng co giật liên hồi sau đấy liền bắn ra, tiểu động bởi vì lần bắn này mà co bóp dữ dội làm hai cây đại côn ở trong bị ăn đau cũng không nhịn được mà gấp rút thao làm, sau đấy cũng bắn ra hai cỗ dịch nồng đậm nóng hổi chảy sâu vào nơi ngứa ngáy nhất của hắn. Tô Thủy Nguyệt mơ màng nhìn lên đỉnh đầu, hang động phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt làm hắn càng thêm mờ mịt.
Thanh Điêu sau khi bắn ra liền đứng lên sửa sang lại y phục, còn tiện bề nhắc nhở Tử Điêu vẫn còn đang nằm bên cạnh ôm lấy eo Tô Thủy Nguyệt.
- Đệ đó, thu dọn sớm một chút. Chủ nhân nói tối nay sẽ trở về nếu biết được chúng ta ôm ấp người của ngài ấy thì nhất định sẽ nổi giận. Ta đến con sông phía trước tắm rửa.
Nói rồi Thanh Điêu liền đi ra ngoài để lại Tô Thủy Nguyệt đang thở dốc mơ màng nhìn người đang nằm bên cạnh, Tử Điêu vẻ mặt ôn hòa nhìn hắn, tay vuốt ve khuôn mặt ửng hồng ướt át của hắn.
- Nằm một chốc ta sẽ đưa ngươi ra ngoài tẩy rửa.
Tô Thủy Nguyệt không nói gì áp đầu vào lồng ngực rắn chắc của Tử Điêu mà thở ra từng hơi, nằm đấy một khoảng thì y bế hắn lên đi ra con sông gần đấy tẩy rửa. Không biết là quá trình tẩy rửa có bao nhiêu kích thích lại bị Tử Điêu thao thêm lần nữa làm hắn mệt muốn chết mà ngất luôn, làm như thế nào mặc lại y phục, như thế nào được đưa về hang động cũng không hay biết. Tô Thủy Nguyệt mơ màng đi vào giấc ngủ say cho đến khi thức dậy thì bên cạnh đã là một người khác, là Mộ Dung Uyên vẻ mặt vô cùng vui vẻ nhìn hắn.
- Đã tỉnh rồi?
Tô Thủy Nguyệt vẫn còn mệt mỏi vì lần lăn giường đêm qua không buồn đáp lười, hai mắt ti hí nhìn rồi cũng nhắm lại ngủ tiếp.