Không biết là qua bao nhiêu lâu, tại một góc của địa đồ Dực Liên cổ vật.
- Thủy Nguyệt đã rời xa chúng ta lâu như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!
- Ta đã dùng linh lực cảm ứng thanh chủy thủ mà ta tặng nhưng cũng vô dụng, hoàn toàn không cảm nhận được lực tinh thần.
Tề Xuân Thụy tức giận đấm một cái vào thân cây, tự mình trách móc bản thân đã không nắm chặt tay của Tô Thủy Nguyệt. Mà Bách Phệ Thôn ở bên cạnh cũng tức giận không kém.
- Lúc đầu Thanh Khê chân nhân cũng biến mất, ta còn nghĩ là Thủy Nguyệt bị y bắt đi. Hiện tại y đã trở về mà Thủy Nguyệt tại sao lại không thấy đâu nữa!
- Liệu... Thượng Thiên Thanh Khê có giết Thủy Nguyệt hay không?
Lời mà Thượng Thiên Thiếu Khanh vừa nói ra làm không gian giống như ngưng đọng lại, ở nơi này chỉ có y gọi Mộ Thanh Khê là Thượng Thiên Thanh Khê, nhưng lại không phải vì người kia là thúc phụ của y, mà là vì y không chấp nhận được việc người kia đã đổi cả họ của chính mình để đổi lại việc tu vi tăng cao.
- Ta sẽ giết hắn!
Tề Xuân Thụy nghiến răng, từ trong tay biến hóa ra vô số chủy thủ đang muốn chạy tới chỗ của Mộ Thanh Khê thì bỗng nhiên một trận cuồng phong nổi lên, gió lốc khắp nơi làm cây cối rung lắc phát ra tiếng "rắc rắc" của cành cây bị gãy. Từ ngoài đồng cỏ xa xuất hiện một thân ảnh to lớn giống như một cây đại thụ màu đen, phía trên còn có một bóng dáng quen thuộc. Là Tô Thủy Nguyệt đang ngồi trên đầu Tiểu Hắc hai tay ôm lấy sừng rồng mà nghịch ngợm cào cấu mà Tiểu Hắc ở dưới đã sớm đen mặt không nói thành lời. Y còn tự cảm thán chính mình quả thực kiên nhẫn vì đã không vứt cái đứa nhỏ lì lợm ở trên xuống, còn tự an ủi chính mình là, đội thê tử lên đầu chắc chắn sẽ trường sinh bất tử! Mà đám người Bách Phệ Thôn vừa nhìn thấy Tô Thủy Nguyệt liền hung hăng xông lên, nười xuất ra kiếm khí, người đánh ra chưởng phong chủ là chưa kịp chạm đến đã bị Tiểu Hắc chặn lại.
- Thủy Nguyệt, ta sẽ cứu ngươi!
Một câu kia làm Tô Thủy Nguyệt hiểu ra, đám người này là đang nghĩ hắn bị Tiểu Hắc bắt cóc a, nghĩ nghĩ rồi lại cười mà vỗ vỗ lên đầu Tiểu Hắc một cái.
- Đây là yêu thú khế ước của ta, vừa rồi bởi vì địa chấn mà bị lạc sang nơi khác, là nó đưa ta về.
Lúc này Bách Phệ Thôn mới yên tâm mà thở ra, Tề Xuân Thụy cũng thu lại chủy thủ mà Thượng Thiên Thiếu Khanh cũng thu lại chưởng khí khiếp người vừa mới tạo ra. Quân Thư Mục và Tống Liễu Dương thu lại kiếm rồi cũng tiến lên.
- Yêu thú cấp , cũng rất được.
Tiểu Hắc lại lườm nguýt một cái không thèm quan tâm mà cúi thấp đầu xuống để Tô Thủy Nguyệt dễ dàng nhảy xuống đất. Ngay giây phút mà hắn nhảy xuống đã vô tình mà liếc mắt qua nhìn thấy Mộ Thanh Khê đang đứng ở phía xa. Y thà là xem xét một ngọn cỏ vô vị cũng không buồn quan tâm hắn lúc này có bao nhiêu uy mãnh. Tô Thủy Nguyệt vuốt ve cái sừng của Tiểu Hắc rồi giống như nhớ ra chuyện gì mà hỏi Bách Phệ Thôn.
- Đúng rồi, Tuyết Sư đâu tại sao ta không nhìn thấy y đến? Chẳng phải y là khế ước thú của ngươi sao?
- Đang ở trong túi thú của ta bế quan tu luyện một loại thuật pháp, trong vài ngày tới cũng chưa đi ra được. Đệ đây là quan tâm đến hắn hơn ta sao?
Tô Thủy Nguyệt nhếch nhếch môi bày tỏ vẻ mặt khinh bỉ.
- Tuyết Sư cũng là một nam nhân của ta, ta quan tâm một chút làm ngươi bận tâm sao?
Bách Phệ Thôn bị nói cho cứng miệng không nói được lời nào thì bỏ qua Tuyết Sư không nói nữa, y tức giận trừng Tiểu Hắc một cái, sau đấy lại trừng thêm hai cái nữa. Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy bộ dạng ghen tuông vô cùng buồn cười của Bách Phệ Thôn mà không nhịn được chọc ghẹo.
- Tiểu Hắc cũng là một nam nhân của ta, ngươi trừng y như vậy còn không sợ là ta sẽ ghét bỏ ngươi hay sao?
Sau lời nói kia của Tô Thủy Nguyệt thì Tiểu Hắc cũng biến hóa ra dạng người mà đứng bên cạnh nhìn Bách Phệ Thôn phồng mang trợn má lên nhưng lại chẳng mắng được câu nào ra hồn thì tự mình ôm tức giận.
- Đệ... thật biết cách làm người khác phát điên!
Bách Phệ Thôn trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hắc đang một dạng không-thèm-quan-tâm kia mà giống như tức điên lên liền dùng lực mà đánh một cái lên túi thú bên hông. Tuyết Sư chết tiệt, đều tại ngươi! Sau đó hùng hổ đi tìm một gốc cây mà ngồi hạ hỏa!
Mà Thượng Thiên Thiếu Khanh đứng nhìn từ đầu cũng không bày tỏ thái độ ghen tuông còn đem tay vuốt ve mặt Tô Thủy Nguyệt.
- Thỏ nhỏ của ta mỗi ngày đều thu thập nam nhân ở bên mình, bao giờ thì mới đến lượt ôm ấp của ta đây?
Tô Thủy Nguyệt ngượng ngùng nhìn sang hướng khác. Vấn đề này hắn đúng là đã từng nghĩ tới, nếu mà mỗi người một ngày nối tiếp nhau thì hắn sớm muộn cũng sẽ tinh tẫn nhân vong. Nhưng nếu thời gian ôm ấp quá cách xa chỉ sợ là đám người này cũng sẽ nổi điên mà xâu xé nhau như lúc ở Tề gia trang. Thật khó nghĩ a! Tô Thủy Nguyệt liền đổi chủ đề.
- Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?
- Cũng đã sắp tối rồi, trước mắt nghỉ ngơi ngày mai lại tiến nhập sâu vào trong địa đồ.
Quân Thư Mục tiến đến ngay cạnh đem áo choàng quấn lên người Tô Thủy Nguyệt, sắc trời đã hơi tối nên có chút lạnh. Một người chu đáo thế này làm hắn có chút ấm áp không nói thành lời. Trong hậu cung hùng hậu của hắn mỗi một người đều có ưu khuyết điểm riêng, tuy rằng có người hung hăng dọa người nhưng chung quy lại vẫn là dốc lòng vì hắn. Một lòng một dạ muốn bao bọc che chở cho hắn.