Mà Mộ Thanh Khê thì lại khác, y tuy rằng vô tình nhưng lại lụy tình, lời nói ra là độc xà vạn kiếm nhưng trong lòng lại chỉ giống như một lớp băng mỏng động vào liền tan ra. Mà Tề Xuân Thụy chính là tâm can bảo bối ở trong lớp băng đó của y, khiến y yêu thương, bảo hộ, chỉ là thứ mà y muốn trân trọng cả đời này đã bị cướp đi mất rồi. Mộ Thanh Khê lướt một ánh mắt nhìn Tô Thủy Nguyệt, là hận, chỉ có hận.
"Hệ thống ngươi có thể nào tạo cho ta một cơ hội để gặp riêng sư phụ có được không?"
Tô Thủy Nguyệt dùng ý nghĩ để hỏi hệ thống, hắn rất mong được một lần giải thích tất cả. Không hi vọng Mộ Thanh Khê không hận hắn, chỉ hi vọng y bớt đau đau lòng, hắn thật sự không hề cố ý muốn cướp người của y.
"Thưa ký chủ hệ thống có thể giúp người. Nhưng Mộ Thanh Khê đối với người chỉ có hận ý, không gặp thì hơn"
"Ta nhất định phải gặp."
Tô Thủy Nguyệt vô cùng kiên quyết, hắn nhất định phải có một lần nói chuyện với y, an ủi nỗi đau trong lòng y. Hệ thống nhìn thấy sự quyết tâm của hắn cũng không ngăn cản nữa.
"Một lát hệ thống sẽ tạo ra một địa chấn nhỏ sau đấy cuốn hai người vào một thông đạo khác cách xa những người xung quanh để nói chuyện. Ký chủ người nên nhớ kỹ một điều là mọi tình cảm xảy ra ở đây chỉ là nội dung của một quyển sách, không ai có thể yêu được."
Tô Thủy Nguyệt đương nhiên biết hắn chỉ là đang đi theo kịch tình của một quyển sách, nhưng mà yêu chính là yêu, làm sao mà ngăn được?
Thông đạo không quá rộng lại có đến mấy trăm người chen chúc làm Tô Thủy Nguyệt ngạt thở muốn chết, dù ở trong vòng bảo hộ của năm nam nhân cường đại cũng không tránh khỏi bị đẩy qua lẩy lại xây xẩm mặt mày cho đến khi nhìn thấy ánh sáng mới thỏa mái mà thở ra một hơi. Trong sách có viết đi qua thông đạo này sẽ dẫn đến một hồ sen rộng bạt ngàn, không khí thanh mát, sau khi đi qua hồ sen thì sẽ đến một khu rừng đầy những thảo dược quý hiếm. Chỉ là ngay khi hắn vừa tiếp xúc ánh sáng thì dưới chân rung lên từng đợt, bầu trời giống như sập xuống. Tô Thủy Nguyệt trước mắt tối tăm bị cuốn đi, chưa đến mười số đếm thì đã bị rơi vào một nơi khác. Hắn bị rơi ngã trên một thảm cỏ xanh mướt còn đọng hơi sương, kế bên còn có một hồ nước mọc đầy rêu xanh, cây cối xanh ngắt, ngoài ra còn có một nam nhân đang đứng thẳng người chỉ có ánh mắt là nhìn về hắn.
- Đúng là ý trời muốn ngươi chết.
Mộ Thanh Khê lãnh đạm nhìn Tô Thủy Nguyệt, tuy rằng không làm ra hành động gì nhưng qua lời nói đã thể hiện rõ ý đồ muốn giết hắn thêm một lần nữa của y. Tô Thủy Nguyệt ngay lập tức ngồi dậy sau đấy quỳ xuống, đầu cúi rạp dưới chân y.
- Sư phụ, ta thật sự không cố ý câu dẫn Tề Xuân Thụy.
Vừa dứt lời Tô Thủy Nguyệt liền choáng váng mà lăn hai vòng, là Mộ Thanh Khê không chút nhân nhượng mà đạp hắn một cái, giọng điệu thanh lạnh đay nghiến.
- Ngươi đừng gọi ta là sư phụ. Một cái lô đỉnh thuần âm như ngươi thì nam nhân nào mà không muốn? Ngươi đừng nói với ta là Tề Xuân Thụy dụ dỗ ngươi đi, lời như vậy mà cũng dám nói ra?
Mộ Thanh Khê lại tiến lên đạp thêm một cái nữa làm cho Tô Thủy Nguyệt ngã ngửa ra, mặt mũi dính đất cát đến thảm thương. Hắn thở dốc một tiếng.
- Sư phụ, người dạy ta một ngày thì sẽ là thầy của ta cả đời. Cả đời này của Tô Thủy Nguyệt chỉ có một sư phụ duy nhất chính là Thanh Khê chân nhân người, do dù người hận ta ra sao thì ta vẫn là đệ tử của người.
Tô Thủy Nguyệt lại ngồi dậy mà bò tới chỗ Mộ Thanh Khê, cúi rạp cầu xin. Cho dù y đối xử tàn nhẫn đến thế nào thì cũng là do hắn làm sai, nếu mà cố gắng nhận lỗi biết đâu lại làm dịu được mối quan hệ này một chút. Chỉ là Tô Thủy Nguyệt không ngờ rằng Mộ Thanh Khê lại xuất ra một sợi dây leo giống như roi da mà đánh lên lưng hắn, đánh đến cái thứ ba thì hắn đã không chịu được mà cắn răng đau đớn.
- Tô Thủy Nguyệt ngươi cũng thật cứng đầu. Ngươi thật sự xem ta là sư phụ, nhưng mà trong lòng của ta ngươi đến cùng cũng chỉ là một lô đỉnh không hơn không kém. Chẳng qua ngươi là thuần âm chi thể, việc tu luyện cùng ngươi là tốt nhất đối với ta. Hiện tại ngươi đã mất hết tu vi, ngươi nghĩ là...
Mộ Thanh Khê hơi cúi người xuống một tay nâng cằm Tô Thủy Nguyệt lên, bộ dạng dơ bẩn bùn đất rơi vào trong mắt làm y càng thêm chán ghét.
- Ngươi nghĩ là ta sẽ vẫn như lúc trước nói lời ngon ngọt dỗ dành ngươi, ban cho ngươi linh đan diệu dược? Hay là vẫn ôm ấp tỉ tê bên tai ngươi nói lời dễ nghe?
Tô Thủy Nguyệt nghe những lời kia mà đáy lòng lạnh lẽo, Mộ Thanh Khê không yêu hắn, hắn biết thừa. Nhưng mà người lợi dụng hắn, ngay từ đầu chỉ là lợi dụng hắn, vậy mà hắn lại dốc hết tâm tư ra để yêu thích, một Mộ Thanh Khê như vậy tại sao lại khiến hắn đau lòng đến không chịu nổi.