- Thủy Nguyệt, có phải đệ cũng thích ta có đúng không?
- Ngươi không cần hỏi.
Tô Thủy Nguyệt không nói gì thêm nữa dứt khoát rời đi, trong lúc ở bên cạnh Bách Phệ Thôn hắn đã tưởng tượng ra Thanh Khê, tại sao vậy chứ, tại sao trong lúc mơ màng hắn đã nghĩ đến Thanh Khê!
Hắn lắc lắc đầu không dám nghĩ sâu, hắn không tin chính mình lại dễ dàng như vậy rung động trước một người.
Bách Phệ Thôn nhìn Tô Thủy Nguyệt rời đi giống như chạy trối chết còn nghĩ là hắn đang xấu hổ khóe miệng liền cong lên một nụ cười mãn nguyện. Tô Thủy Nguyệt cũng thích y, vậy sau này y nhất định càng phải trở nên mạnh mẽ, y sẽ đưa Tô Thủy Nguyệt ra khỏi Thư Uyển Phong, thú hắn làm đạo lữ chỉ thuộc về riêng bản thân mình. Bách Phệ Thôn nghĩ vậy liền tức tốc đuổi theo. Chỉ là ngay sau khi Tô Thủy Nguyệt và Bách Phệ Thôn rời đi thì trong bụi cây bước ra một bóng người. Người này ngay từ đầu đã đi theo hai người bọn họ không ngờ lại bắt gặp tình cảnh động tình như thế này, Quân Thư Mục ngồi xuống bên bụi cây đem đại điểu đã căng đến phát đau của mình ra giải thoát. Tô Thủy Nguyệt, Tô Thủy Nguyệt, y cũng muốn Tô Thủy Nguyệt nằm dưới thân mình rên rỉ câu nhân như vậy, đem đại điểu chính mình xuyên xỏ vào nơi tư mật ẩm ướt mê người đó, đâm sâu vào tận đáy, mạnh mẽ thao lộng đến khi bắn ra hoàn toàn bên trong mới thỏa mãn được!
Sau một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức đoàn người Tô Thủy Nguyệt lại tiếp tục lên đường, qua thêm nửa ngày rốt cuộc cũng đến được thành trấn phía Tây. Nơi này so với thành Cửu Dương kém nhộn nhịp hơn hẳn, tuy rằng dọc hai bên bờ sông buôn bán đủ hình thức ăn uống cùng linh dược, pháp khí giá rẻ nhưng vẫn là một thành trấn nhỏ không có tiên môn thế gia nào chống trụ cho nên bây giờ gặp phải thủy quái phải cầu cứu ở nơi xa như Cửu Dương phái. Đám thuyền buôn vừa nhìn thấy đoàn người Tô Thủy Nguyệt đi tới liền mừng rỡ la lên.
- Tiên nhân, là tiên nhân đến trừ thủy quái!
- Rốt cuộc cũng đã tới rồi!
Quân Thư Mục bộ dạng điềm tĩnh đi lên phía trước hỏi chuyện.
- Lão bá, ta có thể hỏi một chút chuyện về thủy quái có được không?
- Tiên nhân muốn hỏi gì, lão biết đều sẽ trả lời tất cả.
Lão bá này bày một rạp trà nước nhỏ sát bên bờ, là nơi đò thuyền đậu lại nhiều nhất, nếu ở nơi nhỏ lẻ như thế này thì số lượng khách đến như vậy cũng không tính là ít.
- Người đã từng nhìn thấy thủy quái hành động hay chưa, cách thức như thế nào, thường xuất hiện vào khoảng thời gian nào trong ngày?
Lão bá nọ suy nghĩ một hồi rồi đăm chiêu nói một tràng dài.
- Lão chưa từng thấy qua, nhưng con trai lão là A Tràng thì đã nhìn thấy. Mấy hôm trước nó cùng với một đám người tổ chức một trò đua thuyền nhỏ, lúc thuyền đi ra một khoảng xa thì dưới nước đột nhiên chấn động một hồi sau đấy thủy quái trồi lên đánh vỡ rất nhiều thuyền. Rất may là thủy quái chỉ bắt đi hai người, số còn lại đều trốn thoát được. Thủy quái này có đầu tròn to như một cái nhà, rất nhiều râu vô cùng dữ tợn, tuy rằng sau lần đó không có ai chèo thuyền ra ngoài xa nữa nhưng vẫn có một số vụ mất tích vô cùng kỳ lạ, lão nghĩ là do thủy quái lộng hành.
- Được, đa tạ lão bá.
Quân Thư Mục làm động tác đa tạ rồi đi đến chỗ thuyền phu.
- Cho ba thuyền.
Đám Tô Thủy Nguyệt chia làm ba, mỗi nhóm gồm bốn người. Tô Thủy Nguyệt cùng Bách Phệ Thôn, Quân Thư Mục và một đệ tử khác tên Tống Liễu Dương chung trên một thuyền. Tống Liễu Dương này vốn là một nhân vật khá mờ nhạt, không xuất hiện nhiều trong sách chỉ có duy nhất một lần cùng Bách Phệ Thôn đi đánh thủy quái là có xuất hiện. Sau này bẵng đi một thời gian khi Bách Phệ Thôn phạm phải môn quy bị phạt roi tiên, đứng dưới trời nắng là do Tống Liễu Dương này lén đem nước cùng bánh bao cho Bách Phệ Thôn, được y ghi tạc trong lòng, sau này cũng được thu vào hậu cung. Nhưng mà.... Tống Liễu Dương này là nữ nhi a, sao cũng bị biến thành nam nhân thế này chứ?
Tô Thủy Nguyệt thật muốn phắc một tiếng kêu hệ thống ra để mà hỏi chuyện, tình tiết như thế này xảy ra là sao a!
Tống Liễu Dương giống như phát giác có người nhìn chằm chằm mình liền đẩy ánh mắt nhìn sang, khuôn mặt nhỏ gọn, ngũ quan đoan chính mỉm cười nhìn hắn gật đầu một cái, sau đó liền hướng mắt về phía trước. Tô Thủy Nguyệt trong chốc lát ngẩn người, nam nhân đoan trang như vậy làm hắn thấy thật thích mắt.
- Thủy Nguyệt, đừng sợ.
Bách Phệ Thôn nắm lấy tay Tô Thủy Nguyệt dáng vẻ trấn định, y lúc này đã tu luyện đến Kim đan trung kỳ, tuy rằng không phải là người mạnh nhưng so với những người ở đây tuyệt nhiên là thiên tài trăm năm có một. Chỉ với tốc độ tu luyện này chỉ sợ chưa đến một năm đã có thể luyện đến Hóa thần kỳ, thật là một điều hiếm thấy lại thêm linh căn lôi biến dị, nhất định vô cùng mạnh mẽ. Tô Thủy Nguyệt cũng gật gật đầu, Bách Phệ Thôn là nam chính sẽ không thể nào bị đánh bại được, đi bên cạnh y nhất định là an toàn nhất, lúc nguy hiểm nhất cũng có thể đẩy nam chính chân mệnh thiên tử ra đỡ cho mình một mạng. Thật là một ý nghĩ tuyệt vời!