Tô Thủy Nguyệt mờ mịt nhìn thứ vừa xuất ra trong tay mình, hắn vừa rồi vừa đọc xong quyển tiểu thuyết tiên hiệp Cửu Dương truyền kỳ, bởi vì nam chính ở trong truyện trên con đường tu chân của mình đã thu phục được vô số em gái. Ngay phút cuối truyện còn ưu ái tặng cho độc giả một màn lăn lộn vô cùng sống động, hắn vậy mà lại động tình rồi thủ d.â.m a! Tô Thủy Nguyệt buông một tiếng thở dốc, giơ tay rút một mảnh khăn giấy lau tay, rồi lau đi chút vết tích dính trên bìa sách, bỗng nhiên một thứ ánh sáng trắng lóe lên làm hắn không thể mở mắt. Mãi một lúc mới chậm rãi mở ra, khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi, trước mặt hiện lên một thảo nguyên vô cùng rộng lớn, sông dài núi rộng, tiếng gió vô cùng mát mẻ phả vào mặt hắn. Tô Thủy Nguyệt ngơ ngác nhìn, hắn lúc này mới để ý thấy trên người mặc một bộ trang phục cổ trang màu trắng đen, hông đeo trường kiếm thoạt nhìn vô cùng nổi bật, lại có chút gì đó cô độc. Nhưng vì cớ gì hắn lại ăn mặc như vậy nha?? Chẳng lẽ là hắn xuyên không rồi?
Thủ d.â.m liền xuyên không?!!! Mẹ nó logic quái quỷ gì vậy?
Bỗng nhiên bên tai hắn nghe oanh một tiếng, không to không nhỏ nhưng cũng đủ để làm hắn giật mình, trước mắt hiện ra một bảng nhân vật như trong game. Tiêu đề còn có dòng chữ chạy ngang qua.
"Cửu Dương truyền kỳ, hệ thống thu thập mỹ nhân."
Ách! Hắn là vì thủ d.â.m bởi cái quyển sách đó cho nên mới xuyên qua a! Thật mẹ nó phi logic. Tô Thủy Nguyệt nhìn chăm chăm bảng điều khiển trước mặt.
Nhân vật: Lang Nha (Có thể đổi tên NPC).
Cấp: /.
Thể lực: /xxxxxx.
Điểm hấp dẫn: .
Linh căn: Hệ thủy.
Bạn đời: .
Linh thạch hiện có: linh thạch hạ phẩm.
Vũ khí: Thiên Thiên Kiếm.
Trang bị: Không.
Chú ý: Đạt cấp / có thể trở về.
Tô Thủy Nguyệt có chút muốn đập đầu xuống tảng đá nào đó chết ngay đi cho rồi. Lang Nha cái nhân vật này vốn dĩ là đồng bạn đồng cam cộng khổ với nam chính Bách Phệ Thôn, sau này lại bởi vì nam chính quá mức xuất chúng làm hắn ganh tị không thôi, sau đấy liền tách ra, sa thân vào ma đạo. Và cũng là boss cuối cùng của nam chính, sau đấy bị nam chính đánh chết không nương tay, ngay cả phi tần của chính mình cũng bị nam chính cướp đi luôn. Thật mẹ nó đúng là cái số chó má gì đây?
Trước mắt hắn lại thay đổi trang, một dòng chữ hiện ra.
"Ký chủ, yêu cầu nhập tên."
Tô Thủy Nguyệt rất nhanh nhập tên hắn vào, thiết lập hệ thống, một dòng chữ lại hiện ra.
"Xin chúc mừng ký chủ đã tiến nhập hệ thống, lần đầu đăng nhập được thưởng linh thạch hạ phẩm. Cần phải làm nhiệm vụ để thu thập vật tư, sống sót ở thế giới này, nếu ký chủ phải chết ở thế giới này sẽ vĩnh viễn không thể trở lại được thế giới thực."
"Nhiệm vụ thứ nhất: Giải độc cứu Bách Phệ Thôn.
Nhiệm vụ thành công thưởng linh thạch hạ phẩm, lực chiến +, điểm hấp dẫn + (có thể dùng để đổi linh thạch, dược liệu, trang bị).
Nhiệm vụ thất bại bị Bách Phệ Thôn điên cuồng t.h.a.o làm trong vòng năm canh giờ."
.....Mẹ nó hệ thống quái quỷ gì đây? Bị nam chính thao, còn có thiên lý gì không, nam chính và hắn vốn là tình huynh đệ trong sạch thuần khiết có được không? Còn nữa, mẹ nó năm canh giờ, mẹ nó mười tiếng đồng hồ, sao không trực tiếp giết hắn đi cho rồi, cái nơi kia không có thích hợp để chơi cái trò đấy có được không?
Tô Thủy Nguyệt âm thầm chửi rủa, thì bỗng từ xa một âm thanh kéo hắn về với thực tại, trong bụi cây cách đó không xa là một nam nhân cả người đầy máu đang nằm thở dốc. Tròng mắt mờ mịt nhìn chằm chằm hắn. Tô Thủy Nguyệt âm thầm nhớ lại kịch tình, lần đầu tiên Lang Nha và Bách Phệ Thôn gặp nhau là ở giữa một thảo nguyên rộng lớn, Bách Phệ Thôn vì bị trúng độc được Lang Nha cứu chữa cho nên trở thành đồng bạn. Vậy hẳn là lúc này đi.
- Ngươi không sao chứ?
- Tại hạ... A, có chút...
Bách Phệ Thôn thấy hắn đi tới gần thì tròng mắt giãn ra, xuất hiện một tia vui vẻ lạ thường, cơ thể nóng rực vì bị trúng độc cũng dịu lại không ít. Tô Thủy Nguyệt kiểm tra thân thể Bách Phệ Thôn, thấy y cũng không có vết thương nào lớn, máu trên người có lẽ là do trên đường tháo chạy giết qua không ít người.
- Ngươi thấy thế nào?
- Tại hạ trúng độc... Cơ thể có chút vô lực.
Tô Thủy Nguyệt lục lọi thân thể, cũng không có bất cứ thứ gì để giải độc, rõ ràng trong sách có nói qua Lang Nha kia luôn mang bên mình một lọ Bách độc đan, có thể giải được bách độc. Vậy mà hắn cái gì cũng không có, ngay cả túi trang bị cũng không có thảo dược gì?
- Huynh đệ, ngươi giải độc giúp ta có được không?
Bách Phệ Thôn thở hắt ra, trong mắt một tầng hơi sương.
- Ta không có thuốc giải.
- Chỉ cần...
Bách Phệ Thôn đưa mắt nhìn xuống nơi hạ bộ đã căng cứng thành một túp lều của mình, vẻ mặt khó khăn thở dốc.
- Chỉ cần giúp ta xuất ra là được rồi, ta tạm thời vô lực tự mình làm.