Một đêm ở trong hang động, Nguyên Tiểu Bảo không ngủ mà dành hết thời gian suy nghĩ về Hỗn Độn Tụ Thần Quyết, dù sao biết là một chuyện còn hiểu được và làm được hay không lại là một chuyện khác, độ khó khi tu luyện Hỗn Độn Tụ Thần Quyết không hề nhỏ.
Thậm chí nói Hỗn Độn Tụ Thần Quyết là một môn công pháp không thể tu luyện cũng không quá.
Bởi vì theo Hỗn Độn Tụ Thần Quyết giải thích muốn có được Hỗn Độn trước hết phải trở về Hư Vô, từ đó điều kiện đầu tiên để bắt đầu tu luyện Hỗn Độn Tụ Thần Quyết là phải tự hủy đan điền tạo tiền đề cho việc đắp lên Hỗn Độn Đan Điền.
Thế nhưng theo lẽ thường chữa trị đan điền tổn thương còn có thể chứ tái tạo đan điền bị hủy chưa từng nghe qua, một người bị hủy đan điền căn bản sẽ trở thành phế nhân, có người còn chết do không chịu nổi nỗi đau đớn bị hủy đan điền đấy.
Nói cách khác Hỗn Độn Tụ Thần Quyết đã đi ngược lại với thường thức, rất không đáng tin, nhưng Nguyên Tiểu Bảo tin Hỗn Độn Tụ Thần Quyết không nói chơi.
Dù sao ngoại trừ việc tái tạo đan điền thì những gì Hỗn Độn Tụ Thần Quyết ghi lại rất có sức thuyết phục, và không có lí do gì trong đầu hắn tự nhiên nhiều hơn một cuốn công pháp lừa người cả.
Ngoài ra có một tin vui là Hỗn Độn Tụ Thần Quyết nói rằng người có linh hồn càng mạnh khả năng đắp thành công Hỗn Độn Đan Điền sẽ càng cao, trong khi Nguyên Tiểu Bảo rất tự tin về linh hồn của bản thân coi như có lợi thế hơn bình thường, nhưng vẫn rất mông lung.
Phải đến mức nào mới coi là mạnh? Hỗn Độn Tụ Thần Quyết không nói rõ.
Đồng nghĩa Nguyên Tiểu Bảo không biết bản thân có bao nhiêu thành nắm chắc tu luyện thành công Hỗn Độn Tụ Thần Quyết.
Có thể nói… Nguyên Tiểu Bảo đang phải đứng trước hai lựa chọn vô cùng khó khăn, một là từ bỏ Hỗn Độn Tụ Thần Quyết đi tìm kiếm công pháp khác nhưng không biết đến bao giờ mới kiếm được công pháp tốt, còn hai là đánh cuộc vào sự mông lung của Hỗn Độn Tụ Thần Quyết.
Do dự hết một đêm, Nguyên Tiểu Bảo vẫn không dám quyết định tu luyện Hỗn Độn Tụ Thần Quyết.
Đây không phải Nguyên Tiểu Bảo sợ chết mà là không muốn mạo hiểm, hắn không muốn đánh mất cơ hội gặp lại Vân Chi, chẳng may nơi đây gần Gia Mã Đế Quốc mà hắn lại chết do thử tu luyện Hỗn Độn Tụ Thần Quyết sẽ rất oan uổng.
Nguyên Tiểu Bảo nhún vai:
-Thôi, đợi hỏi xem Gia Mã Đế Quốc có gần đây không rồi quyết định cũng không muộn.
Tự nhủ thoáng một câu, Nguyên Tiểu Bảo đứng dậy bước ra khỏi hang động tìm thứ gì bỏ bụng, nhất tinh đấu giả vẫn có thể chết vì đói.
Đi bộ hơn hai canh giờ, Nguyên Tiểu Bảo xoa xoa cái bụng xẹp lép thầm mắng:
-Nơi quái quỷ gì thế này, tính cả hôm qua ta đã đi bốn canh giờ vẫn không thấy bất kì ngọn cây cọng cỏ hay dòng sông con suối nào, giống hệt một vùng đất chết vậy. Chẳng lẽ phải quay trở lại? Nhưng không có cái cớ nào chính đáng để giải thích một người chết sống lại được a.
Trong lòng buồn bực, Nguyên Tiểu Bảo quyết định đi tiếp.
Đi thêm mười lăm phút nữa, cái mũi Nguyên Tiểu Bảo hơi nhếch lên cao hứng nói:
-Đây là… mùi của cây xanh. Có cây xanh sẽ có nước uống và lương thực.
Nhận ra được mùi vị quen thuộc, Nguyên Tiểu Bảo lập tức phấn chấn tăng tốc chạy như bay về phía trước, rất nhanh Nguyên Tiểu Bảo đã đến trước một mảnh rừng rậm rạp.
Bất quá bất chấp bụng đói cồn cào Nguyên Tiểu Bảo vẫn giữ được bình tĩnh đứng bên ngoài quan sát khu rừng trước mặt chứ không xông bậy, hơn một năm ở cùng Tiêu Viêm đã giúp Nguyên Tiểu Bảo lây nhiễm một chút cẩn thận từ Tiêu Viêm và Dược lão.
Đánh giá một phen, Nguyên Tiểu Bảo khẽ cau mày:
-Nhiều cây xanh nhưng lại tràn đầy cảm giác âm u? Nơi này chắc hẳn không phải địa phương tốt lành, có nên đi vào hay không a. Mặc kệ, bây giờ không còn sức đi chỗ khác nữa rồi, chỉ đi vào chút xíu kiếm vài thứ ăn được có lẽ không quá nguy hiểm.
Bất đắc dĩ Nguyên Tiểu Bảo cất bước tiến nhập khu rừng.
Mới bước một bước đầu tiên, một cỗ khí tức âm u lạnh sống lưng ập tới khiến Nguyên Tiểu Bảo rùng mình không nhịn được quay đầu lại xem phía sau có thứ gì hay không, may mắn phía sau lưng không có cái bóng nào nhảy ra hù dọa.
Nhưng mà có một chuyện còn đáng sợ hơn bị bóng ma hù dọa, Nguyên Tiểu Bảo… đã không nhìn thấy đường ra ở phía sau lưng, rõ ràng mới bước có một bước tại sao lại không thấy đường ra nữa rồi?
Nguyên Tiểu Bảo không tin vào mắt mình đưa tay dụi dụi mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần, mãi một lúc sau Nguyên Tiểu Bảo mới chịu chấp nhận sự thật rằng bản thân đã tới một nơi không nên tới, khu rừng này… chắc chắn có quỷ, chẳng trách xung quanh không có lấy bóng dáng của bất kì sinh vật nào.
Cũng may Nguyên Tiểu Bảo không phải kẻ không có kinh nghiệm lịch lãm, Nguyên Tiểu Bảo hít vào một hơi thật sâu tự trấn an bản thân:
-Những lúc thế này phải thật bình tĩnh xử lí vấn đề, trước mắt cứ kiếm cái gì ăn hồi lại sức rồi tìm một ngọn cây nào đó nghỉ tạm, nếu không không cần quỷ tới bắt ta đã chết vì đói rồi.
Dằn lại nỗi sợ hãi, Nguyên Tiểu Bảo không đi về hướng “lối ra” mà lần nữa quay người lại đi theo hướng “tiến sâu hơn”, theo Nguyên Tiểu Bảo đây mới là lối đi an toàn, dù sao khu rừng này đã không cho đi ra thì cứ đi vào thôi, biết đâu lại phát hiện được điều gì.
Đi được một đoạn, Nguyên Tiểu Bảo nhìn thấy một cái cây lớn mọc trĩu quả khác biệt hoàn toàn với những cây xung quanh, kì lạ ở chỗ từng quả trên cây lại không quả nào giống quả nào, từ hình dáng đến màu sắc đều là như vậy, quỷ dị vô cùng.
Nguyên Tiểu Bảo thầm nghĩ:
-Tốt nhất nên tránh mấy thứ này ra, đi tiếp xem có loại trái cây khác không.
Đi thêm một đoạn nữa, Nguyên Tiểu Bảo lại nhìn thấy một cái cây to lớn mọc trĩu quả không khác gì cái cây trước đó, không, phải nói nó chính là cái cây trước đó mới đúng, Nguyên Tiểu Bảo nhớ rất kĩ hình dáng của hai trái cây mọc ở thấp nhất.
-Chết tiệt, đừng nói ta bị cái cây này ám rồi a.
Than thở một câu, Nguyên Tiểu Bảo cất bước đi tiếp.
Lần thứ ba nhìn thấy cái cây to lớn, Nguyên Tiểu Bảo quá bực bội, bụng thì đang đói cồn cào quên luôn sợ hãi mở miệng chửi:
-Lão tử ăn ngươi.
Chửi xong Nguyên Tiểu Bảo bất chấp tất cả nhảy lên cành cây thấp nhất, vừa tính vươn tay ra hái một cái trái cây hình dạng hơi dẹt màu vàng thì từ trái cây đó đột nhiên phát ra tiếng cười khúc khích dọa Nguyên Tiểu Bảo sợ muốn chết giật mình té ngửa.
Nằm dưới đất, hai mắt Nguyên Tiểu Bảo co rụt nhìn chằm chằm vào trái cây màu vàng kia, nó… đã không còn là trái cây nữa mà là một cái đầu người, mặc kệ hình dáng dẹt không giống thì phía trên vẫn có đầy đủ ngũ quan của một con người.
Kinh khủng nhất là âm thanh cười khúc khích nghe có vẻ vui tai, thậm chí để người nghe cảm thấy rất dễ chịu nhưng cái miệng phát ra tiếng cười lại có hình dạng dữ tợn vô cùng.
Quá hoảng sợ, Nguyên Tiểu Bảo vội vàng đứng bật dậy chạy trối chết, đáng tiếc… Nguyên Tiểu Bảo có chạy thế nào cũng không thoát nổi cái cây quỷ dị kia.
Ngược lại cứ thêm một lần gặp mặt tiếng cười khúc khích phát ra càng nhiều hơn, càng rộn ràng hơn, đại biểu càng nhiều “trái cây” đang cười hơn, nghe thì giống như trêu chọc Nguyên Tiểu Bảo, nhưng nhìn lại không khác gì đang có một đám quỷ sai muốn ăn tươi nuốt sống Nguyên Tiểu Bảo.
Cuối cùng, Nguyên Tiểu Bảo kiệt sức không chạy nổi nữa đứng thở hồng hộc trước cái cây quỷ dị.
-Rốt cuộc… các ngươi… các ngươi muốn cái gì.
Đáp lại câu hỏi của Nguyên Tiểu Bảo, những cái quả trên cây vẫn chỉ cười khúc khích.
-Mẹ nó, thà làm quỷ no còn hơn làm ma đói, lão tử liều mạng với các ngươi.
Ý tứ, đầu người thì đầu người, ăn trước tính sau, cữ nghĩ nó là trái cây bình thường là được.
Nhưng lần này Nguyên Tiểu Bảo không trực tiếp leo lên cây nữa, hắn lựa chọn phương thức an toàn hơn cúi người nhặt một cục đá nhỏ ném chính xác vào cái cuống nối giữa trái cây màu vàng hình dẹt với cái cây.
-Phốc…
Trái cây màu vàng rớt xuống đất, ngũ quan biến mất, nhưng ngay sau đó trái cây màu vàng cũng biến mất, nó… một lần nữa xuất hiện trên cái cây kia.
Vẫn vị trí cũ, vẫn hình dạng cũ, nhưng nó không cười khúc khích nữa mà sắc mặt đã biến thành âm trầm cực kì khó coi, đồng thời… những cái trái cây khác cũng thế, tất cả đều thay cười khúc khích bằng âm trầm, không khí bỗng trở nên đáng sợ hơn rất nhiều.
Nguyên Tiểu Bảo bất lực khuỵu gối xuống lẩm bẩm:
-Xong, hết thật rồi.
Đang lúc Nguyên Tiểu Bảo định chấp nhận số phận, trong đầu bỗng nhiều hơn một thân ảnh xinh đẹp tạo cho Nguyên Tiểu Bảo chút động lực, Nguyên Tiểu Bảo cắn răng nói:
-Không, ta không thể chết ở đây được, không phải chỉ là một cái cây sao, lão tử làm ngươi.
Điên cuồng, ánh mắt Nguyên Tiểu Bảo từ vô lực biến thành điên cuồng, hai tay dùng chút sức lực cuối cùng đào bới đất đá xung quanh cái gốc cây quỷ dị kia để lộ ra một đống rễ cây chằng chịt, có to có nhỏ, thoạt nhìn rất giống mạch máu trong cơ thể con người.
-Graooooo………….
Hành động này giống như đã chọc giận cái cây, đám “trái cây mặt người” bỗng gào thét, âm thanh bén nhọn chui vào lỗ tai tác động thẳng lên đại não khiến Nguyên Tiểu Bảo choáng váng không cách nào dồn sức để làm tiếp công việc tiếp theo.
Thậm chí Nguyên Tiểu Bảo còn bị chấn động đến mức thất khiếu chảy máu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra Nguyên Tiểu Bảo căn bản không thể làm được chuyện gì.
Nhưng mà, Nguyên Tiểu Bảo lại vô cùng quyết liệt lấy hai ngón tay chọc thủng mảng nhĩ cười lớn:
-Hét đi, hét lớn lên, lão tử không nghe thấy gì hết.
Không bị âm thanh bén nhọn quấy nhiễu nữa, Nguyên Tiểu Bảo đã có thể tập trung dồn sức lực vào tay kéo lên một nhánh rễ cây nhỏ, lại điên cuồng cúi người xuống căn mạnh một cái.
-Xoạt…
Rễ cây kia… vậy mà lại rất dễ dàng bị cắn đứt, từ bên trong không ngừng tràn ra máu tươi bắn lên Nguyên Tiểu Bảo, chẳng mấy chốc đã nhuộm Nguyên Tiểu Bảo thành một cái huyết nhân.
Có điều… máu tươi này lại ngon ngọt vô cùng, từ trước đến giờ Nguyên Tiểu Bảo chưa ăn qua món nào mĩ vị như “máu tươi” này, nhân tiện đang đói khát Nguyên Tiểu Bảo không chút khách khí đưa luôn phần rễ cây bị cắn đứt vào miệng tu ừng ực.
Ba mươi giây sau, không thấy máu tươi tràn ra nữa, Nguyên Tiểu Bảo cũng đã được một bữa no nê nhảy ra xa khỏi cái cây quỷ dị, nhưng lúc này cái cây đã không còn chút nào quỷ dị nữa, những trái cây mặt người đã biến mất từ lúc nào không hay.
Đột nhiên, một cỗ choáng váng cực kì mạnh mẽ dâng lên, Nguyên Tiểu Bảo không chịu nổi hôn mê bất tỉnh.
Lời tác giả: Cám ơn bạn thuanvu đã góp kp nhé, và từ đây truyện sẽ ra chậm lại do cốt truyện không nằm trong cốt truyện của nguyên tác Đấu Phá Thương Khung nữa, ta phải viết rất cẩn thận, thân.