Quả nhiên Thủy Tình nói không sai chút nào, ngay sáng ngày hôm sau Kiến Uyên công chúa của Phủ Dung quốc tìm đến khách điếm mà đám người Nghịch Lan nghỉ ngơi.
Cũng không biết cô ta có tin tức từ chỗ nào, chỉ cần Nghịch Lan đặt chân đến kinh thành thì ngày hôm sau cô ta đã tìm đến cửa.
Kiến Uyên đứng dưới đại sảnh không quản hình tượng hô lớn "Nghịch Lan, ta biết cô đã trở về, mau xuống đây mau!"
Khách trọ trong khách điếm không đông lắm nhưng lúc Kiến Uyên hô lớn tên Nghịch Lan vẫn không có ít người tụ tập đến đại sảnh. Đùa sao?! Người Kiến Uyên hô to gọi nhỏ là Đệ nhất tài nữ kiêm đệ nhất mỹ nhân Phủ Dung quốc đấy! Đã thật lâu rồi bọn họ còn chưa nhìn thấy Nghịch Lan đâu!
"Nghịch Lan quận chúa trở về rồi sao? Lại còn đang ở đây?!"
"Nữ thần của ta đang ở chung khách điếm với ta đấy! Nghe thôi đã phấn khích!"
"Nghịch Lan quận chúa trở về sao ta không biết nhỉ?"
Đám người bát quát nhìn kẻ vừa phát ngôn đầy vẻ trào phúng "Nữ thần của chúng ta trở về có khi nào kinh động đến ai đâu? Lúc nào cũng nhờ Kiến Uyên công chúa khứu giác nhạy bén mới biết tin sao?"
Mọi người thầm lau mồ hôi nhìn tên vừa nói, ngươi nói vậy khác nào nói Kiến Uyên công chúa là chó chứ?! Mà không phủ nhận Kiến Uyên này ở trong kinh thành đã có một cái biệt danh 'máy đánh hơi Nghịch Lan' rồi.
Kiến Uyên lườm đám người bát quái, không thèm để ý bọn họ. Kiến Uyên vốn có khí chất cao quý lãnh diễm của một công chúa nhưng ngay thời khắc nhắc đến Nghịch Lan lại biết thành người phụ nữ đanh đá, đầu óc có chút hỏng.
Kiến Uyên hướng lầu cao hô lớn "Phủ Dung Nghịch Lan, bản công chúa nói lại một lần nữa! Xuống! Đây! Cho! Ta!"
Nghịch Lan bị Kiến Uyên gọi đến phiền, bất đắc dĩ ra khỏi phòng. Mộng Y tò mò không biết Kiến Uyên kia dáng vẻ ra làm sao đành đeo lên mạn sa che mặt đi xuống dưới cùng Nghịch Lan.
Kiến Uyên nhìn thấy Nghịch Lan đi xuống cuối cùng cũng không hô hào nữa. Cô ta đứng chống nạnh nói "Ta nghe nói ngươi lấy đôi vòng tay kia đi rồi? Còn nghe nói ngươi đã tìm được đạo lữ?"
Đám người hóng hớt trong đại sảnh hít ngụm khí lạnh, nữ thần của bọn họ có đạo lữ rồi sao? Kẻ nào có thể lọt vào mắt xanh của nữ thần nhà bọn họ vậy?!
Nghịch Lan lạnh nhạt nói "Liên quan gì đến ngươi?"
"Phủ Dung Nghịch Lan! Ta theo đuổi ngươi lâu như vậy ngươi không nên cho ta câu trả lời sao?!" Kiến Uyên thở hổn hển nói "Ngươi có đạo lữ gì đó ta mặc kệ, đưa đôi vòng tay cho ta, ta sẽ bỏ qua chuyện này!"
Nghịch Lan cười nhạt "Vốn là vòng tay gia truyền, người ngoài muốn có? Không thể nào!"
Kiến Uyên bĩu môi "Vậy mới nói ngươi gả cho ta đi, vậy không phải ta lấy được vòng tay sao?!"
Tiểu nhân trong lòng Mộng Y hầm hừ vài tiếng, nhìn mặt Kiến Uyên công chúa này cũng được đấy. Đừng nghĩ đẹp thì đào được nữ chủ đi trước mặt nàng!
Nghịch Lan thoáng cao giọng "Nhị công chúa, người đã có phò mã rồi, không nên tùy hứng như vậy!"
Kiến Uyên không cho là đúng nói "Ta là công chúa, muốn lấy ai thì lấy người đó đấy! Huống hồ ta và ngươi đã có hôn ước, ngươi như vậy chính là bội bạc tình nghĩa!"
Mộng Y trợn tròn mắt, còn có hôn ước?! Nữ chủ vẫn chưa nói cho nàng biết đâu!
Vốn dĩ Mộng Y muốn để cho Nghịch Lan tự giải quyết đào hoa của mình, nhưng lúc này lại thêm chuyện hôn ước, Mộng Y không thể đứng im được "Vị công chúa này, hôn ước giữa người và Nghịch Lan là như thế nào?"
Kiến Uyên nhìn qua Mộng Y, ban đầu không có để ý nàng cho lắm lúc này Mộng Y mở miệng nói chuyện mới chú ý nàng "Ngươi là ai?"
Mộng Y mỉm cười "Ta là sư muội của Nghịch Lan."
Kiến Uyên nhìn nàng một cái "Ta và Nghịch Lan đã có hôn ước từ nhỏ, chuyện này toàn bộ kinh thành đều biết!"
Mộng Y nghiến răng kẹt kẹt lườm Nghịch Lan "Vậy mà ta lại không biết đấy!"
Nghịch Lan thấy tình thế không ổn vội kéo tay Mộng Y chủ động giải thích "Chuyện này chỉ là hiểu lầm, mẫu thân ta cùng mẫu phi Kiến Uyên là bạn tâm giao. Hai người họ hứa hôn lúc ta và Kiến Uyên đều chưa sinh ra nên mới có sự nhầm lẫn này."
Kiến Uyên chen ngang "Ta mặc kệ, dù sao mẫu thân ngươi cũng không có con trai, ngươi chính là đối tượng hứa hôn của ta!"
Mộng Y hít sâu một hơi hất tay Nghịch Lan ra, ném cho nàng ấy ánh mắt cảnh cáo "Tỷ còn chuyện gì giấu ta sao?"
Nghịch Lan đáng thương lắc đầu, tiểu sư muội giận thật rồi!
Kiến Uyên nheo mắt nhìn hai người, hồ nghi hỏi "Ngươi chính là đạo lữ của Nghịch Lan sao?"
Mộng Y cười tự tin "Chính là ta!"
Kiến Uyên có chút kinh ngạc "Lại là nữ nhân?"
Đám người hóng hớt trong đại sảnh cũng kinh ngạc không kém, nữ thần của bọn họ lại bị một nữ nhân câu mất?
Kiến Uyên bật cười "Nghịch Lan, chẳng phải ngươi ghét bỏ ta là nữ nhân sao? Sao bây giờ lại nên duyên với một nữ nhân rồi?"
Nghịch Lan lạnh nhạt "Không phải ta ghét bỏ ngươi là nữ nhân, chỉ đơn giản ghét bỏ ngươi thôi."
Kiến Uyên ". . ."
Mộng Y nhịn không được bật cười, thầm giơ ngón tay cái với Nghịch Lan.
Kiến Uyên tức giận chỉ vào hai người "Nha đầu này có gì tốt hơn ta chứ?"
Không đợi Nghịch Lan lên tiếng Mộng Y đã trả lời "Ừ, có lẽ là trẻ hơn ngươi."
Mộng Y mặt mũi đầy tự tin "Chắc là sư tỷ thích nữ nhân trẻ trung xinh đẹp đi, ta năm nay chỉ mới có mười bảy." nàng nhìn Kiến Uyên, cười híp mắt "Ngươi năm nay cũng hơn hai lăm rồi đi?"
Kiến Uyên tức đến giơ tay giơ chân chỉ vào Mộng Y nói không nên lời "Ngươi ngươi..."
Mộng Y lại thêm dầu vào lửa "Ta là chính thất được Nghịch Lan công nhận, tỷ ấy cũng không thích nữ nhân đã có gia đình. Xem ra ta có nhiều ưu thế hơn ngươi rất nhiều!"
Kiến Uyên há hốc mồn, tức đến phồng má.
Nghịch Lan lúc này mới kéo Mộng Y ra sau lưng nói với Kiến Uyên "Được rồi, hiện tại ta đã có đạo lữ, đôi vòng tay kia cũng đã nhận chủ, ngươi vẫn là nên buông bỏ đi."
Kiến Uyên bĩu môi "Nàng ta còn không xinh đẹp bằng ta!"
Mộng Y trợ mắt, nếu lấy dung mạo của nàng khi ở hiện đại còn chưa chắc ai hơn ai đâu!
Giọng Nghịch Lan lạnh lẽo "Mộng Y là người của ta, dù cho muội ấy mang hình dạng gì ta đều thích. Đời này kiếp này chỉ có thể là muội ấy, không thể dung túng thêm ai khác!"
Kiến Uyên sửng sốt một lúc "Nghịch Lan, ta chưa từng thấy ngươi nghiêm túc như vậy bao giờ đâu!"
Mộng Y cũng hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Nghịch Lan nói những lời này ở những nơi đông người như vậy.
Kiến Uyên đột nhiên mỉm cười, cô ta chỉnh sửa vạt áo, chẳng mấy chốc trở lại dáng vẻ công chúa cao cao tại thượng của Phủ Dung "Thôi vậy nếu ngươi đã cương quyết như thế ta đành buông tay thôi. Nhưng mà vòng tay này của ngươi hẳn sẽ truyền cho đời sau chứ? Dù hai nữ nhân các ngươi không mang thai được thì nhất định phải nhận con nuôi đấy! Bổn công chúa cưới ngươi không được thì nhất định sẽ kết thông gia với các ngươi."
Mộng Y bị trình độ lật mặt của Kiến Uyên làm cho há hốc mồn, một giây trước cô ta còn là dáng vẻ đanh đá chửi mắng Nghịch Lan phụ tình bạc nghĩa giây sau đã biến thành một công chúa cao quý rồi?!
Kiến Uyên hướng Mộng Y nháy mắt "Ta từng thật sự muốn lấy Nghịch Lan về đấy! Về kinh nghiệm nữ nữ cũng không xem thường được đâu, có gì đến phủ công chúa của ta một chuyến ta dạy ngươi!"
Mộng Y ". . ."
Kiến Uyên khi nảy vẫn là tình địch của nàng mà nhỉ? Sao bây giờ lại muốn dạy nàng cách dụ dỗ Nghịch Lan rồi???
Mộng Y cười cứng nhắc "Không, không cần đâu!"
Kiến Uyên hướng Nghịch Lan hừ một tiếng "Ôi uổng công ta theo đuổi ngươi nhiều năm trời! Cuối cùng lại biến thành vật trong tay kẻ khác!"
Nghịch Lan ". . ."
"Thôi vậy ta đi đây!" Kiến Uyên đi ra khỏi đại sảnh xua mấy người đang xem nháo nhiệt đi "Đi đi, hết chuyện để xem rồi!"
Mấy người ăn dưa bát quái nói chuyện rôm rả, cuối cùng trò hề giữa Kiến Uyên và Nghịch Lan bao năm nay cũng kết thúc rồi!