"Sư tỷ, đây là. . ."
Mộng Y kinh ngạc không nói nên lời há hốc mồm nhìn bức bích họa cao tầm hai mét trên tường "Đây là tỷ sao?"
Nghịch Lan đừng chân nhìn nàng rồi lại nhìn bích họa trên tường. Bích họa cao tầm hai mét, mà người trong bích họa rõ ràng là dáng vẻ Nghịch Lan vừa mới thành niên không bao lâu. Khi đó Nghịch Lan vẫn còn là thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa, nàng ấy mặc một bộ cung trang hoa lệ, trên dung mạo khuynh thành còn có chút non nớt hiện lên nụ cười xinh đẹp.
Mộng Y nhìn bức bích họa không rời mắt, ở góc bên trái còn có đề mấy chữ 'Phủ Dung đại mỹ nhân đệ nhất tài nữ-Quận chúa Phủ Dung Nghịch Lan'.
Quận. . . Quận chúa?
OMG! Nghịch Lan nữ chủ lại là quận chúa của Phủ Dung quốc???
Mộng Y cảm thấy hôm nay nàng hoảng sợ và kích động đến muốn điên rồi! Trong 'Huyễn Lam chính lục chi sử' từng nhắc đến những mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trong suốt mấy ngàn năm từ lúc hình thành lục địa.
Mà đứng thứ hai trong số những mỹ nhân trên chính là Phủ dung đệ nhất mỹ nhân, quận chúa khác họ duy nhất của Phủ Dung quốc được vinh dự mang họ của hoàng thất. Đây... Chính là Phủ Dung Nghịch Lan!!!!
Nghịch Lan kéo Mộng Y còn đang ngây ngốc đối mặt về phía mình "Tiểu Y?"
Mộng Y còn đang kích động nhìn Nghịch Lan "Tỷ. . . Tỷ là quận chúa của Phủ Dung quốc, Phủ Dung Nghịch Lan?"
Nghịch Lan hơi cau mày "Đúng vậy."
Mộng Y che mặt, huhu đời này nàng sống không uổng rồi, huhu lại gặp được đệ nhị mỹ nhân cổ đại hàng thật giá thật này! Nếu không phải trong 'Huyễn Lam chính lục chi sử' không đề tên vị quận chúa Phủ Dung quốc này thì nàng đã sớm nhận ra Nghịch Lan rồi!
Nghịch Lan bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu "Muội thích bức bích họa này như vậy sao?"
Mộng Y gật đầu điên cuồng "Thích!"
Nghịch Lan nheo mắt "Thích ta như thế?"
Mộng Y bật cười ôm lấy cổ Nghịch Lan "Sư tỷ như thế nào ta đều thích, ôi, ta tu mấy kiếp mới nhặt được bảo vật là tỷ đây!"
Nghịch Lan ôm lấy nàng "Gặp được muội là vinh hạnh của ta."
Mộng Y cười ha ha "Ôi, sư tỷ của ta, yêu tỷ chết mất!"
Nghịch Lan híp mắt kéo nàng ra, một tay ôm lấy eo nàng một tay nâng cằm nàng "Vậy không phải nên thể hiện chút sao?"
Mộng Y thoáng chốc đỏ mặt "Ấy, ở đây không thích hợp ah."
Nghịch Lan nhìn bích họa sau lưng Mộng Y "Nếu muội thích ta sẽ nhờ người lấy cho muội một bức tranh giống như này."
Mộng Y hớn hở "Được ạ?"
Nghịch Lan mỉm cười véo mũi nàng "Một bức bích họa thôi đã khiến muội vui như vậy rồi!"
Mộng Y kích động ôm lấy nàng ấy "Sư tỷ, tỷ không biết đâu! Ở khoa của ta tỷ là nữ thần bí ẩn được rất nhiều nguyên cứu sinh tìm kiếm dấu vết đấy! Thiên hạ đệ nhị mỹ nhân cổ đại! Ta tin tưởng đệ nhất mỹ nhân còn không bằng tỷ đâu! Tỷ trong lòng ta là tốt nhất!"
Nghịch Lan không hiểu lắm lời nàng nói nhưng nhanh chóng nắm bắt được vài điểm "Nơi đó của muội biết ta sao?"
Mộng Y phấn khích gật đầu "Đúng ah! Tỷ được 'Huyễn Lam chính lục chi sử' ghi chép lại, tuy không có nhiều thông tin lắm, trong đó cũng không có tên thật của tỷ."
Mộng Y phi thường đắc ý, đệ nhị mỹ nhân trong lịch sử chính là đạo lữ của ta này, các người ghen tỵ không? Haha!
Nghịch Lan bỗng nhiên trầm mặc "Tiểu Y, sử sách kia còn ghi lại cái gì không?"
Mộng Y vẫn chưa phát hiện ra cái gì không đúng vô tư nói "Ghi chép rất nhiều nha, từ lúc Huyễn Lam lục địa hình thành đến thời đại của ta sống. Tuy đa phần đều khá mơ hồ nhưng mốc lịch sử, niên đại đều khá đúng. . ."
Mộng Y đột nhiên im bặt, nàng giương mắt nhìn Nghịch Lan, trong mắt đầy vẻ mơ hồ và nghi hoặc.
Nghịch Lan thở dài vuốt ve mặt nàng "Ta biết rồi, muội đến từ năm sau sao?"
Mộng Y cũng giật mình, đến Nghịch Lan cũng nhìn ra rồi "Sư tỷ, ta nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy đâu."
Vốn dĩ trước đây Mộng Y cứ nghĩ bản thân xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, cho dù biết đây là Phủ Dung quốc của năm trước nhưng nàng chỉ nghĩ rằng đây chỉ là bối cảnh tiểu thuyết.
Nhưng mà Nghịch Lan là một nhân vật có thật trong lịch sử! Mà trong nguyên tác thân phận của Nghịch Lan chỉ là một thiên kim tiểu thư đồng thời là một tài nữ ở kinh thành Phủ Dung quốc. Nếu nói thế giới này tự động bổ sung khiếm khuyết về thân phận cho Nghịch Lan cũng không thể bổ khuyết thành thế này đâu.
Nói cách khác Mộng Y không phải xuyên vào thế giới tiểu thuyết mà nàng đã xuyên đến năm về trước! Hay phải nói rằng »Minh Quang« thực chất không phải tiểu thuyết, không phải hư cấu mà là lịch sử đã từng diễn ra!
Tiểu thuyết của tiểu thuyết, thế giới thực trong tiểu thuyết, tiểu thuyết trong thế giới thực... Mộng Y xem như đã chạm thoáng qua cánh cửa bản chất của thế giới này rồi!
Nghịch Lan xoa đầu Mộng Y "Tiểu Y, không sao chứ?"
Mộng Y mỉm cười, dù cho là tiểu thuyết hay thế giới thực không phải nàng và Nghịch Lan cũng đã ở bên nhau rồi sao? Còn gì đáng lo nữa chứ?
"Muội không sao ah! Chỉ là đột nhiên ngộ ra một điều thôi."
Mộng Y ôm lấy cánh tay nàng làm nũng "Sư tỷ không phải dẫn muội đến đây chỉ xem bức bích họa này thôi chứ?"
Nghĩ đến cảnh chỉ có bản thân biết rõ thân phận Nghịch Lan, đến cả tác giả quân còn không biết rõ nàng càng kích động.
Nghịch Lan xoa đầu nàng "Trước đây ta có để lại một thứ, muốn dẫn muội đi xem."
Nghịch Lan dẫn Mộng Y đến căn phòng thứ ba, căn phòng này trưng không quá nhiều đồ, chỉ có vài bức tranh, bài thơ và một số món đồ nhỏ. Mà chính giữa căn phòng đặt một đôi vòng tay trong suốt có thể nhìn thấy những điểm sáng thỉnh thoảng lóe lên như những vì sao trong thiên hà.
Đôi vòng tay được kết giới bảo hộ kĩ càng, Nghịch Lan vận chút linh lực chạm tay vào kết giới. Với tốc độ mắt thường có thể thấy kết giới dần thu lại lộ sa đôi vòng tay xinh đẹp bên trong.
Nghịch Lan cầm đôi vòng tay đặt vào tay Mộng Y, nhẹ giọng hỏi "Tiểu Y, muội đồng ý gả cho ta không?"
Tim Mộng Y đập lỡ một nhịp, nàng ngơ ngác nhìn Nghịch Lan quên cả trả lời.
Bề ngoài Nghịch Lan xem như điềm tĩnh nhưng trong lòng khẩn trương không thôi. Nhìn thấy Mộng Y ngơ ngác không trả lời tim thoáng trầm xuống.
"Tiểu Y. . ."
"Sư tỷ, này là đang cầu hôn ta sao?"
Nghịch Lan mím môi gật đầu.
Mộng Y có chút loạn "Chúng ta còn chưa gặp cha mẹ hai bên, còn chưa làm gì cả. . ."
Nghịch Lan nâng cằm Mộng Y lên để nàng nhìn thẳng nàng ấy "Ngày mai chúng ta có thể đến gặp cha mẹ ta."
Mặt Mộng Y đỏ bừng, tay cầm đôi vòng tay mà như cầm than lửa nóng bỏng tay "Sư tỷ. . ."
"Tiểu Y, muội chỉ cần trả lời có muốn gả cho ta hay không, những việc còn lại cứ để ta lo."
Mộng Y đỏ mặt nói "Chúng ta đến hồn khế cũng đã kí, ta có thể từ chối cùng tỷ kết hôn sao?!"
Nghịch Lan mỉm cười "Muội không đồng ý thì ta chỉ còn cách trói muội cùng bái đường thôi."
Mộng Y trừng mắt "Tỷ. . ."
Ý cười trong mắt Nghịch Lan càng nồng đậm. Nàng ấy trích máu của cả hai nhỏ lên đôi vòng tay rồi đeo lên cho Mộng Y.
"Đây là vật đính ước định thân do tổ phụ của ta để lại. Đeo lên đôi vòng tay này chúng ta chính thức là một đôi được toàn gia tộc và người đời công nhận."
Một đôi vợ chồng đeo lên đôi vòng tay này tượng trưng cho đời này kiếp này đều là một đôi không đổi lòng. Nếu một trong hai người bất hạnh qua đời thì người còn lại phải thủ tiết suốt đời. Điều này Nghịch Lan không nói cho Mộng Y biết vì nếu một trong hai người bọn họ sảy ra chuyện thì người kia cũng không sống nổi. Cần gì nói đến thủ tiết suốt đời?!
Mộng Y cũng học theo Nghịch Lan đem vòng tay đeo vào cho nàng ấy "Sư tỷ, ở thế giới này ta không có cha mẹ vậy chỉ có thể để sư phụ làm chủ. Đợi khi trở về Thiên Tông tỷ cùng muội đến gặp sư phụ một chuyến được không?"
"Được!"
Mộng Y mỉm cười ôm lấy Nghịch Lan, đời này có sư tỷ bầu bạn đã sớm không còn gì hối tiếc rồi.