Trương Tiểu Hạ sau bao ngày tìm kiếm tung tích của kẻ bí ẩn đó, cuối cùng cô cũng đã phát hiện ra, nói chính xác hơn là kẻ biết được sự thật, nhìn thấu vạn vật chỉ qua một ánh nhìn, tương lai quá khứ hay thời gian đều được nắm rõ.
Buổi tối, sau khi nói dối Thiên Hoàng là mình sang chỗ Vân Anh nói chuyện.
Cô đã một mình đi đến chỗ đã được người bộ lạc mới chỉ dẫn.
Chỗ khó khá xa so với hang của cô, Trương Tiểu Hạ dè dặn mà bước vào trong, nhưng cô vừa đặt chân đến cửa hang thì bên trong đã có tiếng nói vọng ra.
“ Cô đến rồi sao? Ta đang đợi cô đấy!"
Trương Tiểu Hạ giật mình, không ngờ những gì mà cpp nghe được lại đúng như vậy!
Có lẽ là kẻ đó đã biết mình sẽ đến vào giờ nào mà chờ sao?
“ Sao ngươi biết được ta sẽ đến?"
“ Nghe tiếng gió thôi!"
Trương Tiểu Hạ nhìn ra ngoài hiển nhiên là trời không có chút gió nào, lá trên cây còn không động thì làm sao biết?
“ Mời ngồi!"
Trương Tiểu Hạ ngồi xuống, trong hang cũng có một đống lửa đang cháy, đây là những điều mà khi mới vào bộ lạc mọi người đã chỉ.
Ánh lửa nhạt nhòa soi vào hình bóng của hai người, Trương Tiểu Hạ cố gắng nhìn xem dưới lớp da thú đợi đầu đó là khuôn mặt như thế nào, nam hay nữ, già hay trẻ?
“ Trước khi cô tới đây cũng có một vị cô nương đến đấy!"
“ Ai?"
“ Người của chính thế giới này, cô cũng hiểu kẻ muốn đối đầu với cô là ai mà!" Trương Tiểu Hạ nhìn tên trước mặt luôn nói ra một cách bí hiểm và ẩn ý, cô không tài nào nắm rõ suy nghĩ của đối phương.
“ Là Xuân Yên!" Cô bình thản đáp.
“ Có chút lanh lợi, không hổ là người ở đó!"
Kẻ lạ mặt đó lại một lần nữa nhắc đến thế giới trước kia của cô, người đó còn không quên nở một nụ cười, dưới lớp da thú cô có thể nhận ra nụ cười bí hiểm đó.
“ Ngươi là ai?"
“ Không phải cô cũng đã tìm hiểu về ta rồi sao?"
không hổ được người khác gọi là thần!
“ Ta biết ngươi giỏi và nhìn thấu mọi thứ như thế nào, nhưng đó chỉ qua là lời kể của vài người, cái ta cần biết ngươi là ai? Đến từ đâu? Sao lại biết ta?"
“ Ta thích cái cách cô hỏi đây! Ta là người ở đây chẳng qua là có đôi mắt có thể nhìn thấy vạn vật thôi!"
Vừa nói người lạ đó vừa lấy xuống chiếc da thú che mặt xuống, không ngờ đó là một khuôn mặt anh tuấn với đôi mắt màu vàng và mái tóc xanh khác lạ.
Người này là giống đực, khác xa với những gì mà Trương Tiểu Hạ nghe ngóng được.
“ Có vẻ cô thất vọng khi gương mặt của ta không được đẹp sao?"
Trương Tiểu Hạ vẫn còn ngơ ngác, gương mặt này phải đẹp ngang bằng Tang Văn và Thiên Hoàng, sao những người kia lại nói là một vị lão già được?
“ Không phải, gương mặt đó rất đẹp, không biết ngươi tên gì?"
“ Ta tưởng cô biết tên ta rồi, ta tên Hàn Ngọc!"
Cô sững người khi nghe cái tên này, không ngờ cô có thể gặp được, đây là người đã dùng năng lực của mình mà giúp Xuân Yên lên thành Nữ Thánh, nhưng cũng chính vì thế mà mất mạng!
Nếu đối phương có thể nhìn thấy được mọi thứ sẽ xảy đến tại sao lại không thể biết được cái chết của mình?
Hay hắn đã biết?
Xuân Yên cũng đã tìm tới, không lẽ hắn muốn điều đó?
“ Cô suy nghĩ gì vậy?" Hàn Ngọc chống cằm hỏi
“ Không, ta chỉ đang suy nghĩ nếu người biết được thế giới của ta vậy ngươi có thể nhìn thấy những gì ở đó?"
Hàn Ngọc nhìn cô liền cười, nụ cười có phần đã biết trước.
Ánh mắt màu vàng như chim ưng đó như đã nhìn thấu được nội tâm của cô vậy.
“ Ta có thể nhìn thấy mọi thứ ở đó, chỉ qua có chút mờ ảo thôi!"
“ Vậy ngươi có biết tại sao ta lại đến đây không?"
“ Muốn quay về?"
Trương Tiểu Hạ bị câu hỏi của Hàn Ngọc làm cho giật mình, đúng là cô muốn quay về nhưng đó là trước kia giờ thì không còn, cô chỉ qua muốn biết những người hay quan tâm cô ở đó có sống tốt hay không? Ở đó cũng không có người mà cô yêu sao có thể quay lại?
“ Không, ta chỉ muốn biết bạn bè ta sống thế nào? Liệu có ổn hay không? Ta không muốn quay về đó bởi ở đây có người cần ta!"
Hàn Ngọc dùng ánh mắt đó lướt nhìn cô một lần nữa rồi mỉm cười.
“ Ngươi có yêu hắn không?"
“ Sao ngươi hỏi vậy?" Cô ngước mắt lên mà hỏi, rồi lại dõng dạc trả lời: “ Tất nhiên là có, hai người đó rất tốt, ta không muốn rời xa họ!"
Bất ngờ thay khi cô vừa mới trả lời xong thì Thiên Hoàng bên ngoài đã chạy vào ôm chầm lấy cô.
Khi đã thấy muộn mà cô chưa về hang hắn liền đi tìm, hỏi thăm mọi người rồi mới biết cô đã đến đây.
Khi vừa đến đã nghe đến câu hỏi của Hàn Ngọc và câu trả lời thẳng thắn của Trương Tiểu Hạ, Thiên Hoàng liền muốn ôm cô mà nói lời cảm ơn.
“ Sao huynh biết ta ở đây mà đến?"
“ Cảm ơn nàng đã ở bên bọn ta!"
“ Nói gì vậy?" Trương Tiểu Hạ quay lại hỏi Hàn Ngọc nhưng trong lòng cũng biết: “ Ngươi biết huynh ấy ở ngoài nên mới hỏi?"
Hàn Ngọc chỉ cười mà không đáp, Trương Tiểu Hạ lại tiếp tục hỏi câu hỏi mà mình thắc mắc: “ Có lẽ ngươi cũng đã nhìn thấy được kết cục khi giúp đỡ giống cái đó?"
“ Tất nhiên, chính vì thế ta mới chọn cô để thay đổi vận mệnh!".