Trương Tiểu Hạ nhìn mọi người tin tưởng mình như vậy cô trong lòng rất vui, vì cuối cùng mọi người cũng đã chấp nhận cô là thành viên của bộ lạc, nhưng chuyện để cô quyết định cho bộ lạc khác gia nhập hay không thì cô lại không thể nhận.
Nhưng cho dù cô có nói là mình không thề quyết định được đi nữa mọi người cùng vẫn nghe theo ý của cô, toàn phần do cô quyết định.
Trương Tiểu Hạ đánh mắt nhìn bộc lạc trước mặt, những giống cái rồi giống đực, già trẻ đều đang run rẩy người lại còn vết thương, lòng thương xót cuối cùng đã thôi thúc cô đồng ý cho bộ lạc đó gia nhập.
“ Cô đồng ý thật sao? Cảm ơn cô rất nhiều, cảm ơn cô...!" Bọn họ vui mừng miệng luôn nói lời cảm ơn.
“ Nhưng ta vẫn có 1 điều kiện dành cho các ngươi!"
” Cô cứ nói, cho dù có phải hi sinh để được gia nhập chúng tôi cũng chấp nhận!"
Bọn họ đã phải đến mức đường cùng nào mới có thể nói ra những lời như vậy? Đến mức cả mạng sống bọn họ cũng không cần?
Trương Tiểu Hạ vội khua tay: “ Tôi không nói đến việc phải hi sinh, chỉ cần tộc trưởng của bộ lạc ký kế ước với ta là được, như vậy thì sẽ không ai dám làm trái quy định của bộ lạc ta cả.
Không biết ý kiến của mọi người thế nào? Có đồng ý với điều kiện ta đưa ra không?"
Bộ lạc mới nhìn nhau mà bàn tán, trước giờ họ đã từng nghe đến chuyện ký kế ước nhưng chưa từng thấy, họ cũng chưa nhìn thấy những ký tự bao giờ, những thứ đó cao quý lại được nói ra từ một giống cái nhỏ bé.
Nhưng bọn họ không có sự lựa chọn nào khác, không suy nghĩ quá nhiều tộc trưởng của bọn họ đã đồng ý với điều kiện mà Trương Tiểu Hạ đưa ra.
Trương Tiểu Hạ đưa bọn họ về hang động của mình rồi lấy kế ước ra, nhìn những văn tự được ghi trên đó, tộc trưởng già đã sống mấy chục năm có nghe qua nhưng chưa từng thấy, không ngờ đến lúc gần đất xa trời lại có thể tận mắt thấy sự hi hoàng của thời đại.
“ Không biết lão già cần phải làm gì?"
“ Ông chỉ cần đặt bàn tay lên kế ước là được!" Trương Tiểu Hạ trước khi in dấu bàn tay lên kế ước, cô vẫn cảnh báo nhỏ: “Ông cũng đã biết đến việc nếu làm trái với những gì quy định trong kế ước sẽ phải ra sao, nên ông hãy suy nghĩ kĩ!"
Ông lão là người đứng đầu bộ lạc tất nhiên phải đặt mạng sống của cả bộ lạc lên trên, nhưng trải qua được cái trước mắt lại không biết tương lai ra sao.
Mọi người có lẽ cũng hiểu được tộc trưởng già của mình đang gặp khó khăn nên đã lên tiếng:
“ Tộc trưởng, chúng tôi sẽ không làm trái nghe theo mọi sắp xếp của ông!"
Tộc trưởng già được mọi người nói vậy ông cũng đủ dũng khí hơn,với bàn tay đen gầy của ông nhẹ nhàng đặt lên, cái đặt tay này mang theo rất nhiều sinh mạng đến giao phó cho bộ lạc Cao Huyền.
“ Được rồi, giờ mọi người đã là người của Huyền Cao không ai được phép tiết lộ những thông tin bên trong!"
“ Cảm ơn cô và bộ lạc!"
Trương Tiểu Hạ phân phó vài người đi lấy thức ăn nơi cất giữ, khi nhìn những thức ăn tươi ngon không bị hư hại được bày ra trước mắt tất cả người tị nạn này đều tranh nhau ăn ngấu nghiến.
Bọn họ không ngờ đến ở nơi nhỏ bé này lại tồn tại rất nhiều thứ tốt đẹp, nhìn thứ đỏ rực cháy kia sưởi ấm cả một vùng, trong lòng họ thầm vui vì mình đã chọn đúng nơi.
“ Cứ ăn từ từ, đang còn rất nhiều!"
Trương Tiểu Hạ đang ngồi cùng nhau nói chuyện với các bô lão những người có tiếng nói cao, cùng nhau thảo luận về vấn đế sinh hoạt của mọi người.
Nhưng bọ họ lại không nghĩ đến một vấn đề khó khăn khác, bộ lạc lớn mạnh đang đi cướp của cái của các bộ lạc nhỏ, sớm muộn gì cũng đến bộ lạc này.
“ Không biết bộ lạc có cần chuẩn bị gì để phòng ngừa tấn công không?"
“ Ông yên tâm, mọi thứ đã được chuẩn bị từ rất lâu rồi!"
Trước khi đến mùa đông Trương Tiểu Hạ đã lường trước được những bộ lạc khác sẽ tấn công để cướp lượng thực rồi, nên cô đã âm thầm bảo Thiên Hoàng đi chuẩn bị mọi thứ trong rừng và ngày ngày kiểm tra.
Thiên Hoàng và Trương Tiểu Hạ sau khi bàn bạc với mọi người xong cũng đi ra ngoài, cô bước ra trên tay còn cầm ít quả dại tươi mà Thiên Hoàng kiếm được cho cô ăn, thấy cô không ăn mà phát cho bọn trẻ Thiên Hoàng có chút không vui.
“ Sao nàng không giữ mà ăn nó? Những thứ đó không phải nàng thích ăn nhất sao? Ta đã phải tìm kiếm rất vất vả đấy!"
Cô biết Thiên Hoàng không nỡ, nhưng nhìn đám trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn lại phải suy nghĩ chuyện ăn uống, cơ thể lại gầy cô lại không nỡ: “ thôi nào, ta vẫn còn để dành vài quả nè, chúng ta đi qua đó cùng nhau ăn!"
Những thứ quả này mặc dù là quả dại nhưng nó lại rất tốt nên Thiên Hoàng mới phải đi tìm, mặc dù không nỡ nhưng vẫn vui vẻ với những gì bạn lữ làm.
Khi đi qua một người đã che đật hết mặt, Trương Tiểu Hạ bất giác nghe được đối phương đang lẩm bẩm điều gì đó nên đã dừng lại.
“ Không biết ngươi vừa nói gì? Có phải nói ta không?"
Người bí ẩn đó trong bộ lạc vừa tới, khi nghe cô hỏi cũng đã dừng lại mà quay đầu lại chỉ để lộ đôi mắt xanh sắc bén mà nói đủ nghe cho hai người:
“ Cô là ai?"
Trương Tiểu Hạ sững người tiếp tục hỏi: “ Ta là Trương Tiểu Hạ!"
“ Ta không hỏi tên cô, mà hỏi cô là người của thế giới nào?"
Tên này biết điều gì đó? Người đó nhìn ra mình không thuộc thế giới này ư?
Không thể nào? Đã không có ai biết về việc mình đến từ thế giới khác sao người này lại biết?
Trương Tiểu Hạ vốn muốn hỏi thêm nhưng đối phương đã biến mất, cô có tìm trong đám người cũng không thấy nên đành từ bỏ..