Sau buổi tối đó tình cảm của cô và Thiên Hoàng lại càng tăng thêm, nhưng những ngày tháng vắng bóng của Tang Văn, Trương Tiểu Hạ lại có chút nhớ.
Hôm nay thời tiết lại lạnh thêm, sau khi Thiên Hoàng ra ngoài để săn thêm mấy con vật tươi, cô ở nhà không có gì làm nên đã cầm ngọn đuốc đi sâu vào trong hang đến chỗ Tang Văn để xem huynh ấy.
Chỗ động phía sau không có sâu như vậy nhưng Tang Văn lại không muốn phải rời xa cô, nên đã đào sâu hang thêm một chút để sau khi ngủ đông dậy người đầu tiên nhìn thấy sẽ là cô.
Trương Tiểu Hạ trước khi đi sâu vào trong đã lấy tinh thần, bởi cô biết rắn ngủ đông sẽ nguyên hình.
Mặc dù đã lấy tinh thần trước nhưng khi vào bên trong liền phải phát sợ nhưng cô vẫn cô im lặng.
Trước mặt Trương Tiểu Hạ là một con mảng xà đen có ánh xanh to lớn nằm cuộn tròn lại, cô đi tới mặc dù sợ nhưng cô rất nhớ Tang Văn phải làm sao đây? Thôi thì nằm bên cạnh Tang Văn cho đỡ nhớ!
Thiên Hoàng đi săn về không thấy cô nhưng không đi tìm mà từ từ dọn dẹp rửa tay xong mới đi vào phía sau hàng, Thiên Hoàng cũng đã quá quen cảnh này rồi.
Từ khi Tang Văn ngủ đông không ngày nào là Trương Tiểu Hạ không vào trong, có khi còn ngủ lại ở đó.
Hôm nay cũng vậy, thấy cô đang ngủ ngon lành Thiên Hoàng không đánh thức mà lấy chăn thú đắp lên rồi nhẹ nhàng ra ngoài.
Vừa ra bên ngoài thì Lưu Vũ đã chạy vào trong vẻ mặt lo lắng mà nói:
“ Thiên Hoàng, ngươi mau đến thánh địa đi, NGỌC ĐỊA BẢO đã mất rồi!"
“ Không phải phái người canh chừng rất kỹ sao?"
Thiên Hoàng cùng Lưu Vũ chạy đến Thánh địa, NGỌC ĐỊA BẢO là một thánh vật của thần linh rất được thú nhân tôn thờ và bảo vệ, phải nói là thứ quan trọng nhất của bộ lạc Cao Huyền, nó là một bảo vật của thần để thờ lạy và nhờ đó ban sức mạnh cho thú nhân trong bộ lạc.
“ Lưu Vũ, ngươi mau nói xem kẻ nào dám to gan lấy đi thánh vật mà không ai biết vậy chứ?"
“ Ta cũng không rõ, khi sáng ta đến để chỉ huy thay ca thì đã thấy những thú đực đã ngất cả, bảo vật cũng biến mất!"
Tất cả thú nhân canh giữ ở thần điện đều là thú đực mạnh mẽ, không thể rơi vào tình cảnh ngất hết mà không rõ nguyên do được, chắc chắn có kẻ âm mưu từ trước.
Thiên Hoàng đến nơi đã thấy tộc trưởng và mọi người đều đang ở đây, thần lực là thứ quan trọng bị đánh mất điều này khiến cho tất cả đều lo sợ, mất đi sức mạnh cả bộ lạc không khác nào là những con chuột nhắt.
“ Tộc trưởng, Thiên Hoàng tới rồi!"
“ Thiên Hoàng, cậu mau nhìn xem, giờ chúng ta phái biết làm sao đây?" Tộc trưởng là người lo lắng nhất, bà đã lên chức tộc trưởng đã mấy chục năm nay nhưng những điều này trước giờ chưa xảy ra, đến lúc chuẩn bị nghỉ ngơi truyền lại chức vị thì xảy ra chuyện này.
“ Bà đã cho người tìm kỹ chưa? Xem có dấu vết của tên trộm để lại không?"
“ Ta cho người tìm kỹ rồi nhưng không thể thấy bất kỳ dấu vết nào dù chỉ là một sợi tóc!"
“ Chắc chắn hắn vẫn còn ở đâu đây, vì nếu Ngọc Địa Bảo đã ra mất và ra khỏi bộ lạc thì mọi người đã mất đi thần lực mà thần linh đã ban cho rồi!"
Thiên Hoàng không thấy trong người mất đi sức mạnh nào mà vẫn giữ nguyên như trước.
Chỉ có thể là tên trộm đã giấu đi thánh vật ở nơi nào đó trong bộ lạc, để đến khi thích hợp sẽ đến lấy hoặc người trộm chưa kịp chạy trốn đã bị phát hiện, điều tồn tệ nhất là kẻ trộm là người trong bộ lạc.
“ Đúng vậy, chắc chắn tên trộm hắn vẫn đang còn quanh quẩn ở đây, mọi người mau phân công ra đi tìm không thể để cho kẻ trộm trốn thoát!"
Lưu Vũ chỉ huy những thú nhân giống đực khác đi tìm, còn Thiên Hoàng và tộc trưởng suy nghĩ thảo luận về lý do để kẻ trộm mạo hiểm đến để lấy trộm bảo vật.
Đã tìm cả một buổi nhưng lại không nhận được kết quả gì, khi tất cả mọi người đang dần lo lắng thì Xuân Yên, ả ta lại phát hiện ra dấu vết của thánh vật để lại.
“ Mọi người mau nhìn xem, ở đây có ánh sáng chắc chắn nó được rơi ra từ thánh vật!" Ả chỉ xuống những thứ lấp lánh ánh xanh ở dưới nền tuyết trắng, được trải dài một đường thẳng.
“ Đúng là của thánh vật, nhưng sao nó lại nằm ở trước hang của Thiên Hoàng?"
Mọi người nhìn theo thứ bột ánh sáng thì nó lại ở trước hang của Thiên Hoàng.
Tất cả đều nhìn nhau, thiên Hoàng là thú nhân mạnh nếu lấy đi thánh vật một mình độc chiếm thì càng mạnh hơn, nhưng thiên Hoàng đã sống ở đây rất lâu còn bảo vệ bộ lạc nếu lấy đã lấy lâu rồi, sao đến bây giờ mới lấy?!
“ Chắc đã xảy ra hiểu lầm rồi, thiên Hoàng sao có thể là kẻ trộm?"
“ Hắn rất tốt với chúng ta!"
Nhìn mọi người suy nghĩ khác không theo ý mình Xuân Yên lại rẻ hướng suy nghĩ khác khiến tất cả đi theo con đường ả đã vạch ra.
“ Mọi người quên rồi sao? Bộ lạc ta còn có thêm một kẻ không rõ lý lịch, còn kết bạn lữ với Thiên Hoàng không phải là có lý do tiếp cận đó chứ?".