Trương Tiểu Hạ chưa nói sự nghi ngờ này cho mọi người mà thay vào đó là sự âm thầm để theo dõi.
Nhưng có lẽ những ngày tháng yên bình đã không tiếp diễn nữa, chỉ sau vài ngày khi lương thực của bộ lạc bị trộm thì ngay sau đó đã có một bộ lạc khác đến để xâm chiếm địa bàn.
Nhưng xem ra bọn chúng đã xem thường bộ lạc Cao Huyền này quá rồi, không những có đội quân vệ trang bị đầy đủ vũ khí, còn có hai chiến binh mạnh nhất ít bộ lạc có được.
Mới sáng sớm mặt trời chỉ vừa mới lên đến đỉnh hang còn chưa kịp chiếu vào mặt thì bên ngoài đã có tiếng nháo nhác của mọi người.
Trương Tiểu Hạ còn muốn ngủ nướng thêm nhưng khi nghe tiếng ồn ào liền khó khăn mà ngồi dậy.
“ Tang Văn, có chuyện gì sao? Mới sáng ra đã ồn ào rồi!"
Thấy cô đã bị đánh thức, Tang Văn liền chạy tới giọng nhẹ nhàng mà an ủi cô: “ Đánh thức nàng dậy rồi sao? Nàng ngủ thêm đi!"
Trương Tiểu Hạ nhìn cách Tang Văn an ủi lại có cảm giác mình trở thành trẻ nhỏ.
Nhìn chú mảng xà nhỏ đang ve vẩy cái đuôi, rồi thịt nướng sẵn để đó Trương Tiểu Hạ thầm nghĩ có phải mình đã bị vỗ béo rồi không?
“ Ta không ngủ nữa, ta rửa mặt rồi huynh với ta ra bên ngoài xem thế nào!"
Trong khi đang chuẩn bị ngồi ăn Tang Văn mới nói là có bộ lạc khác đang đến xâm chiếm nên mọi người mới chuận bị, và Thiên Hoàng cũng đang bàn kế hoạch với tộc trưởng và các dũng sĩ khác, Trương Tiểu Hạ nghe xong cũng chẳng buồn ăn nữa, cô bắt bằng được Tang Văn cho mình đi đến chỗ tộc trưởng.
“ Tiểu Hạ, sao nàng lại tới đây?"
“ Ta tới giúp mọi người một tay! Đây là thứ thuốc mà ta đã chế tạo ra, tẩm nó vào vũ khí như vậy khi chiến đấu sẽ gia tăng phần thắng hơn!" Trương Tiểu Hạ điềm tĩnh lấy ra một bình thuốc độc ra đặt trên bàn cho mọi người.
“ Thứ độc này liệu có giúp chúng ta không?" Tộc trưởng cầm bình thuốc lên mà thắc mắc.
“ Tất nhiên, bà hay cho các dũng sĩ lấy vũ khí ra tẩm đầu vũ khí xuống đi rồi sẽ biết được kết quả!"
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong thì bộ lạc xâm lược cũng đến nơi, Thiên Hoàng cầm đầu những dũng sĩ đi ra phía rìa bộ lạc mà chặn đầu đám giặc.
Trong rừng này cũng đã được cô và Thiên Hoàng âm thầm cài đặt rất nhiều bẫy, nó chỉ nhắm đánh bắt thú nhưng xem ra hôm nay lại có công dụng khác.
Thủ lĩnh cầm đầu quân xâm lược khi thấy Thiên Hoàng và cùng các dũng sĩ không đáng đánh, liền cười lớn vì chúng đem toàn là dũng sĩ có thú vân cao nhất trong bộ lạc.
“ Thiên Hoàng, xem ngươi kìa, ta đã nói bỏ bộ lạc đó đi đến bộ lạc ta ta sẽ cho ngươi mọi thứ!" Khiết Đẳng cười lớn, trước khi hắn và Thiên Hoàng đã từng gặp nhau và hắn đưa ra điều kiện để cho Thiên Hoàng đồng ý về bộ lạc, nhưng cho dù dùng vũ lực hay lời ngon tiếng ngọt vẫn không dụ được, bây giờ lại nghe tin ở đây có người tạo ra lương thực trữ đông và làm ra muối nên mới đem người đến cướp.
“ Ngươi nằm đó mà mơ, trước kia ta đã từ chối thì bây giờ cũng vậy!"
“ Vậy được thôi, mà xem ra ngươi đã kết bạn lữ rồi nhỉ? Để ta giết được người rồi cướp giống cái đó về xem ra sẽ rất thú vị đó!" Khiết Đẳng cười khẩy mà nhìn về phía bắt tay có vòng của huynh mà nói.
“ Câm miệng, ngươi cứ qua ta đi rồi hãy nói, ta không chắc ngươi sẽ đánh thắng!"
Hai bên lao vào đánh nhau, với thứ vũ khí được cô làm và dạy kèm theo thứ chất độc ở mũi vũ khí đã làm cho quân xâm lược phải chịu thua mà chạy về.
Với thắng trận lần này bộ lạc Cao Huyền đã chiến thắng, nhìn đám người bại trận bị thuốc độc làm cho tê dại không thể cử động cứ thế hao dần mà chết đi.
Khiết Đẳng bỏ chạy dùng ánh mắt căm phẫn mà nhìn về phía đám người Thiên Hoàng như muốn nói rằng một ngày nào đó sẽ quay lại báo thù vậy.
Với vấn đề bị người bộ lạc khác xâm lược từ trước giờ tới giờ không xảy ra, nhưng bây giờ bị xâm phạm lãnh địa ắt hẳn có nguyên do! Một là bọn chúng muốn mở rộng địa bàn, hai là muốn tìm công thức chế biến ra lương thực trữ đông.
Đoàn người Thiên Hoàng không bị thương nhiều chỉ là vết trầy xước, thẳng lưng mà đi về bộ lạc với sự tự hào.
Bộ lạc của Khiết Đẳng là Nguyệt Long là một bộ lạc lớn mạnh, với dân số gấp nhiều lần ở đây nhưng bây giờ lại thua cuộc khiến cho một bộ lạc nhỏ phải đáng tự hào.
Đám thú nhân bị Thiên Hoàng bắt sống được giải về, nhìn bọn người to lớn được vứt trước mặt người trong làng cũng phải sợ.
Nhưng một bộ lạc nhỏ bé vậy bọn chúng đến để làm gì?
“ Các ngươi giờ đã là tù binh của bọn ta, mau nói ý đồ các ngươi đến đánh bộ lạc ta là gì? " Tộc trưởng kháng giọng mà hỏi, nhưng cho dù có hỏi thế nào thì những tên này vẫn không trả lời nhất quyết giữ im lặng cho dù bị đánh.
Nhưng khi bọn chúng nhìn thấy Trương Tiểu Hạ thì lại thích thú không thôi, bởi bọn chúng đã nghe được ở đây có một giống cái xinh đẹp trắn trẻo lại là người có khả năng chế tạo ra muối nên mới đến.
“ Giống cái, ngươi xinh đẹp đây.
Mau lại đây thả bọn ta ra rồi theo bọn ta về bộ lạc Nguyệt Long, ở đó cô sẽ thỏi mái mà ăn ngủ!"
Trương Tiểu Hạ còn ngơ người không biết bọn chúng tại sao lại để ý mình, thì đã thấy Thiên Hoàng dùng chân đá mạnh vào miệng của tên vừa nói, còn Tang Văn dùng đuôi quật lên xuống khiến cho tên đó không còn nhận dạng được.
“ Kẻ nào còn muốn chết nữa?"
“ Ai có ý đồ với nàng ấy đều đáng chết dưới đuôi ta!".