"Thì tính sao?" Tô Hạm Nhất không để ý lắm.
Mắt thấy Lục Trạm Lâm đối mình lộ ra sát ý, Tô Hạm Nhất mới giải thích: "Ngươi thấy rõ ràng, miệng vết thương hiện màu đen, có chứa mùi hôi, mới là bị tang thi virus cảm nhiễm, miệng vết thương của ta đều phấn nộn nộn, ta không có bị lây bệnh!"
"Đến gần điểm, ta nhìn xem." Lục Trạm Lâm nói.
Tô Hạm Nhất đi về phía trước hai bước, thậm chí chủ động lộ ra miệng vết thương trên cánh tay.
Lục Trạm Lâm tỉ mỉ nhìn một lúc lâu, có chút miệng vết thương thoạt nhìn rất giống bị trảo thương, nhưng không biết vì sao vẫn chưa biến thành màu đen, cũng không có mùi hôi thối.
Trầm mặc một lúc lâu, Lục Trạm Lâm mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hạm Nhất, suy đoán: "Ngươi miễn dịch tang thi virus?"
"Ta đây cũng không biết." Tô Hạm Nhất nhún nhún vai.
Trên thực tế, dị năng giả có thể miễn dịch bình thường tang thi virus, dị năng giả cấp 1 có thể miễn dịch tang thi cấp 1, nhưng tang thi cấp 2 vẫn là sẽ làm dị năng giả cảm nhiễm.
Cho nên, liền tính bị bình thường tang thi trảo thương, Tô Hạm Nhất cũng không có việc gì.Lục Trạm Lâm lại lần nữa trầm mặc, lâm vào trong tự hỏi.
Thấy Lục Trạm Lâm không có gì muốn hỏi sau, Tô Hạm Nhất mới có cơ hội hỏi: "Không biết trong những người sống sót, có hay không một cái kêu Văn Liên Hoa, nàng là mẹ ta, công tác ở chỗ này. Không lâu trước còn có người lấy di động của nàng cho ta đánh quá điện thoại."
Lục Trạm Lâm nói: "Ta đánh."
Ánh mắt Tô Hạm Nhất sáng lên: "Ngươi gặp qua mụ mụ ta? Nàng ở đâu?"
Lục Trạm Lâm có chút rũ đầu: "Xin lỗi, nàng đã chết."
Tô Hạm Nhất tức khắc sắc mặt trắng bệch, theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa sổ, người bên ngoài đã bắt đầu dập tắt lửa, Tô Hạm Nhất thanh âm không tự giác cất cao, mang theo một chút cuồng loạn: "Các ngươi đem nàng thiêu?"
"Còn không có kịp xử lý." Lục Trạm Lâm thanh âm thập phần bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc phập phồng.
Nếu không phải Tô Hạm Nhất đã sớm biết kết quả, cô lại không phải chân chính Tô Hạm Nhất, lúc này nghe được ngữ khí đạm mạc phảng phất đang đàm luận thời tiết của Lục Trạm Lâm, đã sớm khí tạc!
"Nàng ở đâu? Ta muốn gặp nàng!" Tô Hạm Nhất nói, bài trừ nước mắt.
Cô thật sự có nghĩ tới muốn cứu Văn Liên Hoa, đệ nhị thế khi, cô rất sớm liền đuổi lại đây, đáng tiếc Văn Liên Hoa vẫn là cảm nhiễm virus. Cô cũng từng hỏi qua Tiểu Tây có biện pháp nào không, đáp án cũng là phủ định.
Văn Liên Hoa chỉ có một kết cục phải chết.
Lục Trạm Lâm đối Tô Hạm Nhất đưa ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy, sau đó cao giọng mở miệng: "Thập Lục, lại đây một chút."
Nam nhân bị gọi là Thập Lục từ bên ngoài tiến vào, tuổi so Thập Nhất hơi tiểu một chút, như là mới vừa thành niên, sau khi tiến vào thái độ cũng là rất là cung kính: "Gia, chuyện gì?"
"Mang nàng đi gặp Văn Liên Hoa." Lục Trạm Lâm nói.
Hắn còn có chút sự tình tưởng cùng Tô Hạm Nhất nói rõ ràng, hiện tại thấy bộ dáng Tô Hạm Nhất thương tâm muốn chết, cũng không phải thời cơ tốt để nói chuyện.
"Tô tiểu thư, mời theo ta." Thập Lục nói.
Thấy Tô Hạm Nhất đi theo Thập Lục ra tới, Hứa Chí lập tức tiến lên: "Nhất Nhất, thế nào?"
Tô Hạm Nhất trên mặt treo nước mắt, đối với Hứa Chí lắc đầu.
Tiểu Tây giấu ở trong đầu Tô Hạm Nhất, đối với kỹ thuật diễn của cô, bình luận đúng trọng tâm: Kỹ thuật diễn khá hơn nhiều so với mấy đời trước.
Tô Hạm Nhất ở trong đầu hồi phục: Câm miệng!
Cứ việc có ký ức của nguyên chủ, cô cũng không phải thân nhân chân chính của Văn Liên Hoa cùng Tô Lãng, làm cô biểu hiện cỡ nào để ý, vẫn là có điểm khó khăn, hiện tại cũng chỉ có thể trang một trang.
Hứa Chí thấy thế, tức khắc nóng nảy, hung tợn trừng mắt nhìn Thập Lục: "Các ngươi làm cái gì? Nàng như thế nào khóc?"
(tấu chương xong)