Từ trước đến giờ Úc Sanh luôn thuộc trường phái hành động, nếu đã quyết định dọn ra khỏi Úc gia, hơn nữa cũng không ở ký túc xá trong trường, hôm sau cô liền đi ra ngoài tìm một nhà môi giới bất động sản thật tốt.
Sau đó cô liền dọn vào ở trong một căn hộ có một phòng ngủ ở gần đại học Đông Đại.
Căn hộ này cũng thực sạch sẽ, theo như chủ nhà nói thì căn hộ này mới được sửa lại cách đây không lâu.
Tuy rằng căn hộ này không thực sự lớn nhưng lại rất sạch sẽ, nằm ở trong Đế Đô, lại gần trường học nên giá thuê một tháng là tệ, giá này cũng không được rẻ lắm nhưng cũng không phải giá đi lừa đảo người ta.
Úc Sanh liền một lúc trả tiền thuê nhà nửa năm, nên số tiền mà cô vừa kiếm được không lâu trước đó đã bay đi một nửa, vừa khai giảng xong, phải đóng tiền học phí, ước chừng cũng không còn bao nhiêu nữa.
Úc Sanh đang định sẽ kiếm thêm nhiều tiền hơn, thì Thương Tổ lại giúp cô một phen.
Là một tinh nhị đại nổi tiếng trong giới trải trí, mạng lưới quan hệ của cô ấy cũng không ít, sau khi nhận được bản thiết kế của Úc Sanh, cô ấy vô cùng kinh ngạc, liền cảm thấy tài hoa của Úc Sanh không nên bị chôn vùi mãi ở đây được, nên đã giới thiệu cho cô không ít minh tinh hạng hai giống như cô ấy, một trong số bọn họ còn là tiểu thịt tươi gần đây được mọi người chú ý tới.
Mấy ngày nữa, tiểu thịt tươi này sẽ tham dự một hoạt động, trước lời đề cử nhiệt tình từ Thương Tố, người này đã mời Úc Sanh làm người tạo mẫu cho cậu ta.
Úc Sanh thấy kiếm được tiền liền đáp ứng lời đề nghị này, cô đối với tiểu thịt tươi gì đó trông như thế nào hoàn toàn không hứng thú, đối với đối phương cũng như bôi đen hai con mắt, chỉ để lại cho người đại diện của đối phương số điện thoại.
Thời gian trôi đi thực mau, nhanh đã đến ngày khai giảng.
rất
Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, trường học của Úc Sanh, Úc Vi không những ở cạnh nhau mà còn khai giảng chung một ngày.
Khi cả hai rời đi từ nhà họ Úc, một người thì túi lớn túi nhỏ, một người thì không mang gì.
Úc Vi thấy trên vai Úc Sanh chỉ mang mỗi chiếc balo thì khẽ hỏi: “Chị, chị không mang chăn bông theo à?”
Cả ngày hôm qua, Úc Sanh đã chuẩn bị hết cho căn hộ của mình.
Bao gồm cả chăn đêm ở hôn trong hay đồ sinh hoạt hằng ngày đều đã chuẩn bị đủ cả.
Sau khi đã mua hết đồ dùng hằng ngày, một số đồ đạc trong nhà và đóng học phí, số dư trong tài khoản của cô chỉ còn hơn tệ.
Nhưng mà chuyện này cũng không cần thiết phải nói với Úc Vi làm gì, cô đối với câu hỏi của cô ta cũng nhẹ ừ một tiếng.
Úc Vi thấy cô phản ứng lạnh nhạt như vậy cũng không hỏi gì nhiều.
Xe của nhà họ Úc dừng lại ở trước cửa Đông Đại, sau khi Úc Sanh xuống xe thì chở Úc Vi sang bên khu sinh hoạt của Thanh Đại.
Rốt cuộc, cách đổi xử của Úc gia với Úc Sanh và Úc Vi thật khác nhau, nhưng bây giờ cũng đã dọn ra khỏi Úc gia rồi, nếu chỉ chăm chăm vào những chi tiết nhỏ này thì thật vô nghĩa, nên cô cũng nhanh chóng bỏ qua.
Úc Sanh đang đeo balo đứng trước cổng trường, nơi đây cũng có rất nhiều đàn anh, đàn chị đang chào đón sinh viên mới, vừa nhìn thấy Úc Sanh họ liền nhiệt tình chào đón.
Úc Sanh đời trước cũng đã có kinh nghiệm học đại học, cho nên cô từ chối sự nhiệt tình bất thường đến từ một đàn chị khoá trên mà một mình đi bộ trong khuôn viên trường với vẻ mặt nhàn nhã.
Thời điểm cô đi trên đường luôn có một số người vô tình hay cố ý nhìn vào khuôn mặt cô, nhưng từ khi sống lại đến nay cô đã quen với cảm giác này nên chỉ nhìn thẳng mà bước đi.
Cũng không biết rằng vì ánh mắt này của mình mà trong ngày đầu tiên nhập học, cô đã được người ta tặng cho danh hiệu “Cao lãnh nữ vương.”
Úc Sanh dễ dàng tìm được phòng học của mình nên sau khi vừa vào lớp, cô tìm một chỗ thích hợp mà ngồi xuống.
Cô là người đầu tiên vào trong lớp, lúc sau liền có thêm những sinh viên khác lần lượt vào lớp.
Lúc này có người đến gần cô, Úc Sanh ngẩng lên nhìn, đó là một nữ sinh có khuôn mặt bầu bĩnh, nhìn qua có vẻ là một cô gái vô cùng vui vẻ, cô ấy chỉ vào chỗ trống bên cạnh Úc Sanh hỏi: “Nơi này chưa có ai ngồi đi?”
Úc Sanh lắc đầu: “Không có.”
Nghe được Úc Sanh nói không có, cô gái này liền vui vẻ ngồi xuống, cô ấy vừa ngồi xuống bên cạnh liền vang lên những tiếng ảo não, tiếc nuối thở dài.
Cô gái khuôn mặt bầy bĩnh này cũng không quan tâm người khác nói gì mà nhìn vào Úc Sanh nói với một giọng điệu ca ngợi: “Cậu lớn lên cũng thật xinh đẹp.
Mình tên Phùng Yểu, cậu tên gì?”
“Úc Sanh”
“Oa, tên cậu cũng hay thật”
Úc Sanh hơi mỉm cười “Cảm ơn.”
Phùng Yểu bị nụ cười của Úc Sanh làm cho mờ mắt, cô ấy vừa định nói gì đó thì chủ nhiệm lớp đã tiến vào rồi.
Bởi vì chuyên ngành chính là hệ Triết học nên nhìn lại toàn bộ trong lớp cũng chỉ có ba nam sinh viên, còn lại đều là sinh viên nữ.
Ngay cả chủ nhiệm của lớp cũng là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng.
Chủ nhiệm lớp như thông lệ vào thông báo những điều cần lưu ý trong ngày khai giảng đầu tiên, sau đó liền nói “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đến sân của Đông Đại để tham dự lễ khai giảng thôi.
Mọi người chú ý tham gia cùng nhau, đừng để bị tách ra."
Vừa nghe đến khai giảng, không khí trong lớp sôi động hẳn lên, mấy nữ sinh đều vô cùng phấn khích, thậm chí hét lên khiến cả lớp nhốn nháo.
Vẫn chỉ có Úc Sanh vẫn duy trì vẻ an tĩnh, có vẻ như cùng với lớp không giống lắm.
Phùng Yểu ở bên cạnh kéo ống tay áo Úc Sanh, phấn khích nói “Lễ khai giảng, cuối cùng cũng đến rồi, mình mong chờ nó suốt cả ngày rồi.”
Úc Sanh trong lòng có chút không thể hiểu được, nhìn chung, mỗi năm hiệu trưởng nhà trường, bí thư và ban lãnh đạo đều lên nói chuyện, khích lệ học sinh và truyền động lực cho tương lai.
Sau đó một vài người sẽ đại diện sinh viên lên phát biểu cảm nghĩ, sau đó liền xong.
Toàn bộ quá trình đều không có gì thú vị cả, cô không hiểu vì sao Phùng Yểu lại kích động đến như vậy.
Nhưng hai người mới quen nhau chưa được bao lâu, nên cô cũng không hỏi cô ấy lý do.
Thời điểm hai người vừa đến sân, các sinh viên năm nhất khác cũng gần như đã đến đầy đủ.
Hàng nghìn người đứng ở trên sân thể dục, đem sân khấu nhỏ bên trên vây kín.
Hình như sân thể dục này sắp phải mở rộng thêm rồi.
Nếu lúc này có một người từ trên không trung nhìn xuống, sẽ thấy khung cảnh sân thể dục này vô cùng hỗn loạn, tất cả đều được lấp kín bởi đầu người.
Úc Sanh đang đứng trên sân thể dục, cái nắng tháng tám đổ lên trên đầu cô, chỉ cần một lát nữa thôi, chắc chắn trên đầu sẽ đổ mồ hôi, lúc này cô chỉ cảm thấy may mắn vì từ sáng trước khi ra khỏi nhà cô đã bôi kem chống nắng đầy đủ, không để làn da bị phơi nắng.
Mọi người xung quanh Úc Sanh đang thảo luận sôi nổi về lần khai giảng này.
“Oa, tôi kích động quá, làm sao bây giờ?”
“Tôi cũng kích động, rốt cục cũng có thể nhìn thấy nam thần trong truyền thuyết rồi.”
“Nói thật, ngày hôm qua nghe được nam thần sẽ đến trường chúng ta tham dự lễ khai giảng, tôi lúc đầu còn tưởng giả, là ai đó thuận miệng nói đùa thôi.
Không ngờ lại là sự thật.”
“Tôi cũng tưởng là giả, nhưng về sau biết là sự thật thì cả đêm đều không thể ngủ ngon được.
Kích động quá đi thôi!”
“Mọi người nói xem, người này lớn lên sẽ đẹp giống như trên TV sao?”
“Không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy hẳn không kém đến mức phải chạy đi đâu.”
“Dù sao đợi lát nữa, chúng ta cũng biết rồi!”
Người xưa vẫn thường nói, ba người phụ nữ thì tạo nên một cái chợ, đừng nói đến một nhóm phụ nữ bây giờ.
Xung quanh nói chuyện ríu rít, nhiều đến mức khiến Úc Sanh có chút đau đầu, cô nhìn thoáng qua Phùng Yểu ở bên cạnh, mới phát hiện giờ phút này hai mắt cô nàng đang sáng lấp lánh nhìn về phía sân khấu, tựa như trong lòng đang mong chờ điều gì đó.
Vừa rồi, tất cả các sinh viên nữ đó đều nhắc đến “nam thần”.
Úc Sanh cũng không biết nam thần này là ai.
Lúc sau, Úc Sanh nhìn thấy trên sân khấu, một nhóm lãnh đạo trường đang bao quanh một người ở giữa.
Chung quanh đột nhiên vang lên những tiếng thét kinh thiên động địa, tưởng như siêu sao nổi tiếng nào nó đến đây.
Úc Sanh đối với nhóm người đó cũng không có hứng thú, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt cô đã nhận ra người đang được bao quanh ở giữa đó, chính là Trầm Diệu.
Trong một đám đàn ông trung niên, bụng phệ, mập mạp chỉ có một mình anh dáng đứng thẳng tắp, bước đi điềm đạm, tựa như một dòng nước trong, mang đến một phần mát mẻ giữa mùa hè khô nóng, khiến cho lòng người xung quanh đều trở nên cồn cào.
Anh rất cao, trông giống như hạc giữa bầy gà, làm cho mọi người vừa liếc mắt nhìn đã thấy.
Cô nhìn anh từng bước từng bước bước lên sân khấu, rồi từ từ tiến tới chính giữa sân khấu.
Khoảng cách quá xa, cô không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh.
Chỉ thấy anh đứng ở trên đó, toả sáng chói loá giống như ánh sáng mặt trời.
Úc Sanh giờ đây mới biết, vì sao lúc trước có nhiều nữ sinh viên kích động đến mức vậy.
Cô cuối cùng cũng biết được nam thần trong miệng họ là ai.
Thì ra chính là Trầm Diệu!
Nhưng đáng giận là cả thế giới đều biết, nhưng chỉ có một mình cô, tuyệt nhiên không nghe được một chút tin tức gì về việc Trầm Diệu hôm nay sẽ đến Đông Đại tham dự lễ khai giảng.
Úc Sanh nhìn thấy Trầm Diệu trên sân khấu, quay sang hỏi Phùng Yểu “Mọi người làm sao biết được ngày hôm nay Trầm...Tổng sẽ tham dự lễ khai giảng.”
Thiếu chút nữa cô đã đem cả tên Trầm Diệu này gọi ra.
Phùng Yểu a lên một tiếng rồi nhìn Úc Sanh với ánh mắt ngạc nhiên “Cậu không biết sao? Cậu chưa xem tin tức trên diễn đàn tân sinh viên sao?”
Úc Sanh lắc đầu, diễn đàn tân sinh viên là nơi thích hợp để cho những người độc thân làm quen với mọi người, trong khoảng thời gian này, nhóm mới đã tạo được không ít cặp đôi rồi.
Cô ngày thường cũng dành chút thời gian để lên Wechat xem, nhưng sau đó đều thấy họ bàn luận những chủ đề không bổ ích vì vậy cô không còn theo dõi nhóm này nhiều nữa.
Phùng Yểu kích động mà nói bên tại Úc Sanh “Là Y Y, cậu biết Y Y không? Cô ấy là con gái hiệu trưởng, nên nghe được thông tin này đầu tiên.
Nghe nói Trầm tổng cũng là nhất thời quyết định đến tham dự lễ khai giảng trường chúng ta.”
Úc Sanh ừ một tiếng, rồi sau đó cũng không nghe được Phùng Yểu nói gì tiếp.
Bởi vì lúc này, ở trên sân khấu, Trầm Diệu đã bắt đầu cầm mic lên để bắt đầu nói chuyện.
Anh vừa lên tiếng, xung quanh bốn phía đang ồn ào đều đột nhiên trở nên im lặng.
Trầm Diệu đối với tất cả mọi người ở đây hầu như đều là ngoài tầm với, anh tồn tại rất nhiều trên các mặt báo, tivi, nhưng chưa từng xuất hiện ở trước mặt bọn họ với một khoảng cách gần như vậy, gần đến mức chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới.
Vì vậy hầu hết các sinh viên có mặt ở đây đều kích động đến mức không nói nên lời.
Úc Sanh nghe thấy anh nói trên sân khấu “Hôm nay, tôi rất vinh dự được đến đây để phát biểu...!Tôi hy vọng năm đại học sắp tới, các sinh viên có mặt ở đây đều có thể trải qua mỗi ngày ý nghĩa, tạo nên những giá trị nhi bản thân và đạt được thành tựu trong cuộc sống.”
Anh nói vừa xong, bên dưới đã đã vang lên tiếng vỗ tay to như sấm.
Trầm Diệu không chỉ đầu tư một số tiền lớn vào đại học Đông Đại mà còn đích thân đến đây tham dự lễ khai giảng.
Úc Sanh không khỏi suy nghĩ, sẽ là vì cô sao?
Bởi vì có cô, nên anh mới tới..