Úc Sanh nói xong, liền nhìn Trầm Diệu với ánh mắt long lanh.
Trầm Diệu không ngó lơ ánh mắt mong đợi của cô, anh nhẹ nhàng chớp mắt, một tay cầm lấy sợi dây chuyền trong hộp ra, khóe môi hơi cong khẽ nói, “Được!”
Sau khi đeo dây chuyền vào, Úc Sanh trở nên không được tự nhiên cho lắm, trước kia cô chỉ là một tiểu dân phố phường, hiện tại lại đeo trên người một sợi dây chuyền có giá trị vô cùng cao, thật sự là có chút đeo không nổi, lúc nào cũng lo sợ vòng cổ sẽ bị rơi hoặc méo mó hư hỏng ở chỗ nào rồi.
Đợi lát nữa khi đến buổi tiệc mừng thọ tuổi của Trầm lão gia, có lẽ cô là người duy nhất mang trên người sợi dây chuyền có giá trị cao đến như vậy đi?
Uc Sanh đeo vòng cổ lên người xong, chốc chốc lại sờ vào nó, Trầm Diệu nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của cô, anh mở to mắt, nghiêng mặt qua hỏi Úc Sanh, “Em sao vậy?”
Úc Sanh mím môi, đưa tay đặt lên sợi dây chuyền, “Em đeo dây chuyền có đẹp không?”
Trầm Diệu nghe xong thì đáy mắt hiện rõ tươi cười, thật lòng mà nói, “Đẹp!”
Úc Sanh vốn dĩ lớn lên đã đẹp, dù cho cô có đeo sợi dây chuyền mấy chục tệ lên người cũng sẽ làm cho người khác cảm thấy sợi dây đó đáng giá cả trăm nghìn vạn, huống hồ cô lại đang đeo trên cổ sợi dây kim cương hồng quý giá này?
Nhìn qua như vậy, viên kim cương hồng này trông lại càng toát lên vẻ kiêu sa quý phái.
Nếu như người sở hữu viên kim cương hồng này có nhan sắc quá đỗi tầm thường thì có lẽ sẽ bị vẻ ngoài lấp lánh của viên kim cương đè bẹp, nói khoa trương một chút, có người đeo sợi dây chuyền quý giá như thế này lên người lại không ra gì cả, khiến cho người ta phải cười chê.
Nhưng mà Úc Sanh thì không như vậy.
Cô được sợi dây kim cương này tôn lên vẽ đẹp sáng chói, nhan sắc của cô và sợi dây này đã tôn lên vẻ đẹp của nhau, thu hút ánh nhìn của người khác.
Gương mặt của cô dường như đã nhận được sự ưu ái đặc biệt của tạo hóa.
Nụ cười của cô chính là cảnh tượng đẹp nhất trên thế giới.
Trầm Diệu dán mắt nhìn cô thật lâu, lúc này anh phát hiện cô có đôi chút khác so với ngày thường.
Bình thường cô vốn dĩ đã xinh đẹp, nhưng hôm nay vẻ đẹp đó lại càng sắc sảo hơn.
Cô vẫn vô cùng xinh đẹp, nhưng anh lại thích dáng vẻ tự nhiên của cô hơn là bộ dạng khép nép như thế này.
Nghe thấy Trầm Diệu nói mình xinh đẹp, Úc Sanh chớp chớp mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng lại cũng có chút lo lắng, “Vậy thì ông của anh cũng sẽ thích em chứ?”
Nhân vật chính trong buổi tiệc đêm nay không phải là cô, cũng không phải Trầm Diệu, mà chính là ông nội của Trầm Diệu.
Bởi vậy cho nên quan trọng là ông của Trầm Diệu có thích cô hay không.
Trầm Diệu để ý thấy sự lo lắng và chờ đợi trong đôi mắt của Úc Sanh.
Trông biểu tình của cô, có vẻ rất xem trọng buổi tiệc này.
Lúc này Trầm Diệu có hơi hối hận, lẽ ra anh nên dành thời gian để đưa cô đến gặp ông nội của mình, như vậy có lẽ hôm nay cô sẽ không thấp thỏm lo âu như vậy nữa.
Trầm Diệu vừa nghĩ vừa nhẹ nhàng nói, “Ông của tôi rất dễ ở chung, không cần phải lo lång."
Úc Sanh nghe xong lời của Trầm Diệu có hơi yên tâm được một chút, nhưng trong lòng vẫn còn chút căng thẳng khi lần đầu tiên ra mắt người lớn.
Đó là ông nội của Trầm Diệu đó.
Là người gần gũi với anh nhất.
Cả người cô đều ngồi đến thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, nhìn qua có chút khẩn trương, cả người so với trước đây trầm tĩnh, ngoan ngoãn hơn rất nhiều, có vẻ thập phần thục nữ.
Trầm Diệu nhìn cô, có lẽ như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nghiêm túc nói, “Làm chính bản thân mình là tốt rồi!”
Úc Sanh nghe vậy, cả người đều lắp bắp kinh hãi..
Lẽ nào Trầm Diệu đã nhìn thấu được chuyện cô muốn mình hôm nay cô sẽ sắm vai là một thục nữ dịu dàng ngoan ngoãn rồi sao?
Trầm Diệu nhìn thấy phản ứng của cô liền biết chắc rằng mình đã đoán đúng, anh nở nụ cười, nụ cười nhạt nhẽo, nhưng lại rất dịu dàng, giống như cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng lướt qua làm cho người ta cảm thấy an lòng và dễ chịu, nói với điệu bộ chắc chắn, “Ông nội sẽ thích em.”
Bởi vì chính bản thân anh cũng đã bị cô thu hút từng chút từng chút một, dần dần thích cô.
Vậy thì ông nội của anh làm sao có thể không thích cô cho được?
Hơn nữa yêu ai yêu cả đường đi, ông nội nhất định sẽ đối tốt với cô.
Thời điểm xe của hai người bọn họ dừng trước cổng Trầm gia, khách mời cũng đã đến đây gần hết rồi.
Cô út của Trầm Diệu đã sớm nhón chân muốn được gặp cháu dâu.
Bà nhìn thấy phía bên kia có một nhóm bốn người đang tụ tập bàn tán gì đó, không kiềm được mà cười thành tiếng, “Mọi người đang làm gì vậy?”
Tiểu Tam Nhi ngẩng đầu lên, vừa cười vừa lớn tiếng nói, “Đang đợi ra mắt chị dâu ạ!”
Trầm Bình nghĩ rằng bốn đứa nhóc này không biết an phận cho nên lên tiếng nhắc nhở, “A Diệu đối với cô gái đó rất đặc biệt, nên lát nữa nhất định phải khách sáo với cô ấy một chút nhé!”
Tiểu Tam Nhi gật đầu lia lịa, miệng nói, “Vâng ạ, vâng ạ!” Đó là bạn gái của Trầm Diệu mà, sao cậu ta dám không khách sáo chứ?
Trầm Việt lại chắt lọc được khá nhiều thông tin từ lời nói của người cô Trầm Bình, anh ta tặc lưỡi, hiếu kỳ nói, “Cô à, anh cả đối với cô gái đó đặc biệt đến mức nào?”
Câu hỏi này của Trầm Việt coi như là đã hỏi đúng người rồi, bởi Trầm Bình đang muốn kể cho người khác nghe về những câu chuyện thú vị của Trầm Diệu, bà đưa tay che miệng lại, vừa cười vừa nói, “lúc trước, khi công viên giải trí Vịt Donal mở cửa, Trầm Diệu đã dẫn theo cô gái đó đi cùng, nhưng sau đó lại vì cô gái đó mà hủy bỏ kế hoạch mở cửa đã định ra từ trước.
Còn nữa, cách đây vài hôm, A Diệu đã qua nước Anh để mua một sợi dây chuyền kim cương hồng trị giá hơn tám trăm triệu tệ, còn đặt tên cho nó là “My Sweet”, chắc chắn là để tặng cho cô gái đó.”
Ngạo tào!
Tiểu Tam Nhi, Thi Nam, Chương Sùng, cả ba người đều ở trong lòng lớn tiếng mà ngọa tào một tiếng!
Bọn họ không ngừng cảm khái về sự hào phóng của Trầm Diệu.
Không hổ là anh cả, trăm triệu ạ, đến chớp mắt cũng không chớp lấy một cái mà đã bỏ ra tặng cho người ta?
Trầm Việt cũng đã bị lời nói của Trầm Bình thu hút, anh ta quả thực không thể đem người anh trai trong trí nhớ với người trong miệng Trầm Bình là một người.
Người đó, đúng thật là anh trai của anh ta sao?
Anh trai của anh ta nhìn qua trông có vẻ không dính khỏi lửa phàm tục, giống như vĩnh viễn sẽ không vì bất cứ một ai mà dừng lại, thế nhưng bây giờ anh lại nhìn trúng một cô gái mà bản thân anh ta chưa bao giờ biết mặt, đúng là rất đặc biệt.
Trầm Việt càng hiếu kỳ về cô gái ấy, anh ta tiếp tục hỏi, “Cô còn biết chuyện gì khác nữa không?”
Trầm Bình nghe xong thì lắc đầu, thả tay xuống tỏ ý không biết thêm gì, Trầm Diệu là một người rất kín tiếng, những chuyện khác quả thực là bà không được rõ.
Trầm Cảnh đứng một bên nghe mọi người nói chuyện , lúc này mới chen lời vào, Trầm Cảnh là anh họ của Trầm Diệu, anh ta chỉ lớn hơn Trầm Diệu tuổi, quan hệ của hai người cũng khá thân, cũng thường qua lại với nhau, “Còn có một chuyện nữa, chắc là mọi người vẫn chưa biết.”
Câu nói này của Trầm Cảnh chứa đầy vẻ khoe khoang.
Tiểu Tam Nhi vô cùng phấn khích, liền hỏi, “Chuyện gì vậy Cảnh ca?”
Phải nói rằng miệng mồm của Tiểu Tam Nhi rất ngọt, gặp ai cũng anh anh em em, Trầm Cảnh nghe thấy cậu ta gọi mình là anh như vậy thì vô cùng vui vẻ, không úp mở gì thêm nữa, trực tiếp nói thẳng với bọn họ luôn, “Chẳng phải lúc trước A Diệu đã đàm phán làm ăn thành công với Richard tiên sinh rồi sao? Nghe nói là chính cô gái đó đã giúp cậu ta giành phần thắng trong cuộc đàm phán đó!”
Lúc trước Richard tiên sinh có nói ông ấy sẽ ký kết làm ăn với người chiến thắng trong cuộc đua xe, chuyện này Trầm gia rất rõ, khi đó Trầm Việt đã bị gãy chân, nên bọn họ cũng vô cùng tiếc nuối, cứ tưởng rằng sẽ không thể ký kết làm ăn với Richard tiên sinh.
Nhưng không ngờ sau đó lại nghe nói Trầm Diệu đã dành được mối làm ăn này.
Lúc ấy người nhà Trầm gia chỉ cảm thấy có thể giành chiến thắng trong cuộc đua xe là tốt rồi, nhưng lại không có ai quan tâm đến người giúp đỡ Trầm Diệu dành lấy phần thắng.
Đến bây giờ bọn họ mới biết, hóa ra tay đua trong trận đấu đó lại là một cô gái! Hơn nữa bọn họ cũng đã “cấu kết” với nhau từ sớm rồi.
Mọi người nghe xong ai nấy đều trợn tròn mắt, Chương Sùng sợ bản thân nghe nhầm nên hỏi lại lần nữa, “Cảnh ca, anh không nhớ sai chứ?”
Trầm Cảnh rướn mày lên tỏ vẻ không phục mà nói, “Sao có thể sai được chứ? Là do chính miệng Trầm Diệu nói ra đấy!” Mặc dù Trầm Diệu là bị anh ta dày vò quá đỗi nên mới nói ra, nhưng dù sao thì cũng là đích thân anh nói ra.
Chỉ có điều cô gái ấy trông ra sao, tên gì, có hỏi như thế nào thì Trầm Diệu cũng không chịu nói.
Làm như sợ anh ta sẽ tìm đến làm phiền cô không bằng.
Trầm Cảnh thấy mọi người có vẻ không tin, cho nên nở một nụ cười, “Đúng thật vậy đấy, video về cuộc đua tôi cũng đã xem qua rồi, cô gái đó đua xe mà giống như đi liều mạng vậy.
Khiến cho người xem phải tinh hồn tổng đảm nhưng không kinh hồn táng đảm, nhưng không thể không nói, thật mẹ nó ngầu a!”
Không biết vì sao, nghe tới hai chữ đua xe, trong lòng Trầm Việt lại xuất hiện một cảm giác khó tả.
Cảm giác khó tả ấy làm cho anh ta cảm thấy không được thoải mái.
Lúc này, Úc Sanh và Trầm Diệu đã đi đến bên ngoài căn nhà cũ của Trầm Gia.
Úc Sanh không quên hỏi lại Trầm Diệu về ngoại hình của mình, “Hôm nay trông em có đẹp không? Bộ đồ này không có vấn đề gì chứ?”
Trầm Diệu ngừng cười, không biết vì sao, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu.
Anh đưa tay sờ lên đầu của cô, nói giọng ấm áp vỗ về, “Em nhất định sẽ là cô gái xinh đẹp nhất đêm nay!”
Úc Sanh nghe xong liền thở phào, cô cười nói, “Vậy là anh đang gián tiếp tự khen bản thân mình đúng không?”
Trầm Diệu tỏ ý không hiểu, “Hửm?”
Úc Sanh nói tiếp, “Thì chứng tỏ là mắt nhìn của anh rất tốt tốt đó.”
Bởi vì có mắt nhìn tốt, cho nên mới tìm cho mình được cô là người xinh đẹp nhất.
Trầm Diệu khẽ cười, anh bước xuống xe trước, sau đó đi vòng qua bên kia mở cửa cho Úc Sanh, lúc này hướng tay về phía cô, điệu bộ mười phần thân sĩ.
Úc Sanh cười dịu dàng, nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay của anh, sau đó đặt chân xuống đất, tao nhã bước xuống xe.
Trầm Diệu vốn muốn co cánh tay lên để cho cô quàng tay vào đó.
Nhưng Úc Sanh không cho anh cơ hội đó, cô chỉ nghĩ rằng anh muốn nắm tay cô, sau đó trực tiếp đan năm ngón tay của mình vào tay của anh, không bao giờ buông tay.
Trầm Diệu đưa mắt nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của hai người, anh cũng không có ý kiến gì, trực tiếp dẫn cô vào trong nhà của Trầm Gia.
Úc Sanh bất giác nở một nụ cười vui mừng như đạt được ý đồ gì đó.
Đối với cô mà nói thì tay nắm tay sẽ thân mật hơn so với quàng tay nhau.
Úc Sanh và Trầm Diệu cùng nhau bước vào đại sảnh, nhanh chóng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.
Trong ánh mắt của những người nhìn vào Úc Sanh, đánh giá có, kinh ngạc có, bàng hoàng có, và có cả sự không thể tin vào mắt mình.
Đúng vậy, khi mới nhìn thấy Úc Sanh, bốn người Trầm Việt, Tiểu Tam Nhi, Thi Nam và cả Sùng Chương đều lộ ra một biểu cảm giống hệt nhau, biểu cảm đó chính là không thể tin được,
Tiểu Tam Nhi lắp bắp chỉ tay vào Úc Sanh mà nói, “Đó không phải là chị dâu của chúng ta sao?”
Thi Nam nhìn Tiểu Tam Nhi với ánh mắt đanh thép, ai cũng nghe ra được, người chị dâu mà Tiểu Tam Nhi nói đó chính là vợ tương lai của Trầm Việt, nhưng mà bây giờ người đứng bên cạnh Úc Sanh lại không phải là Trầm việt!
Chương Sùng nói thầm, “Đúng đó, là chị dâu của chúng ta đấy!”
Chỉ có điều là từ “nhị tẩu” lại trở thành “đại tẩu” mà thôi.