Ngày này, hiếm khi cả nhà họ Úc cùng nhau ăn cơm sáng trên bàn.
Cơm sáng trước sau như một vô cùng phong phú, các loại đồ ăn vặt điểm tâm cái gì cần có cũng có.
Chẳng qua không khí trên bàn có chút nặng nề, công chúa nhỏ của nhà họ Úc - Úc Vi, buổi sáng hôm nay một câu cũng không nói gì, cả người đều có vẻ rất uể oải.
Nhìn kỹ một chút, sẽ còn phát hiện hốc mắt của cô ta còn hơi hồng hồng, dưới đôi mắt còn có quầng thâm.
Mặc dù cô ta dùng rất nhiều phấn nền, cũng không thể che khuất hốc mắt đỏ bừng và đáy mắt thâm quầng.
Mẹ Úc không nhịn được lo lắng hỏi: “Vi Vi, thân thể không thoải mái sao? Làm sao cả buổi sáng không nói lời nào thế?”
Sau khi Úc Vi tùy tiện ăn mấy miếng cháo liền buông muỗng xuống, cô ta nhìn qua cũng không ăn uống gì, cơm sáng cũng qua loa ăn một chút, đối mặt với sự quan tâm của mẹ Úc, cô ta lấy lại tinh thần nói: “Con không có không thoải mái.
Chỉ là đêm qua ngủ không ngon.”
Mẹ Úc nhìn Úc Vi chỉ ăn một chút cháo, lo lắng trong đáy mắt đều sắp tràn ra ngoài: “Ăn ít như vậy làm sao được? Con ăn thêm một chút rồi về phòng ngủ bù đi.”
Úc Vi lắc đầu, không có tinh thần gì mà nói: “Không được, ba, mẹ, con về phòng nghỉ ngơi trước.” Úc Vi nói xong lập tức đứng dậy đi về phòng mình.
Mẹ Úc lo lắng sốt ruột mà nói với ba Úc: “Làm sao tôi cảm thấy Vi Vi như có tâm sự?”
Ba Úc thật ra không lo lắng quá nhiều, con gái của ông nên ông hiểu, cho dù trạng thái của con bé uể oải cũng sẽ không lâu, rất nhanh sẽ tự mình điều chỉnh lại: “Vi Vi trưởng thành tất nhiên sẽ có tâm sự.
Đợi lát nữa bà đi hỏi xem con gái có tâm sự gì, sau đó giúp nó giải quyết giải quyết.” Nói đến cùng, ba Úc tuy không phải thực sự lo lắng, nhưng cũng quan tâm con gái, đến cuối cùng cũng không quên để mẹ Úc đi quan tâm.
Mẹ Úc gật gật đầu.
Toàn bộ hành trình Úc Sanh đều không tham dự vào đối thoại của bọn họ, chẳng qua hôm nay Úc Vi không có trạng thái cũng làm cô có chút ngoài ý muốn.
Mẹ Úc lúc này mới nhớ đến con gái cả của mình, bà hỏi Úc Sanh: “Tiểu Sanh, con biết Vi Vi hôm nay làm sao không?”
Úc Sanh tự nhiên là lắc đầu.
Mẹ Úc thở dài: “Hai chị em các con không kém nhau bao nhiêu, không khác nhau gì, ngày thường nhớ phải giao lưu nhiều.
Con là chị, cần phải quan tâm em nhiều hơn.”
Lúc này Úc Sanh vừa vặn ăn cơm sáng xong, biểu tình của cô bình đạm buông đũa, sau đó nói: “Vâng.”
Sau khi ăn xong cơm sáng, Úc Sanh trở về phòng load Weibo.
Hot search đầu tiên của Weibo cuối cùng cũng không phải là "tranh ma cà rồng" của cô nữa, mà là một tin tức tai nạn xe khác.
LaFerrari đâm vào lan can bảo vệ của cầu và bùng nổ giữa đêm
Úc Sanh không hứng thú gì mà lướt qua chủ đề này, ngược lại lại đi xem các tin tức khác.
Nhưng mà lúc này cô nghe thấy tiếng đóng mở cửa phòng ở phía Úc Vi ở đối diện, mẹ Úc vừa vặn lên tầng, hỏi cô ta làm sao, giọng nói của cô ta mang theo sự hoảng loạn vô thố cùng tiếng khóc ẩn ẩn: "Mẹ, con muốn đi bệnh viện! Mẹ mau đưa con đến bệnh viện!"
Vừa nghe đến bệnh viện, mẹ Úc nóng nảy: "Được được được, mẹ đưa con đến bệnh viện, nhưng mà Vi Vi à, con có chỗ nào không thoải mái, nói với mẹ một tiếng trước, mẹ lo lắng."
Nước mắt Úc Vi cuối cùng không nhịn được mà chảy xuống, nước mắt chảy xuống theo gương mặt, ngữ khí của cô ta hoảng loạn mà dồn dập: "Không phải con, mẹ, là bạn trai con, anh ấy bị tai nạn xe! Hiện tại đang ở bệnh viện!"
Mẹ Úc cũng không biết Úc Vi có bạn trai từ khi nào, bạn trai kia là ai, nhưng mà hiện tại không phải lúc hỏi mấy vấn đề này, bà vội an ủi Úc Vi: "Vi Vi, con đừng có gấp, chúng ta đến bệnh viện xem tình huống của cậu ta trước."
Tiếng nói của Úc Vi nghẹn ngào: "Vâng."
Tiếp theo chính là tiếng bước chân xuống lầu dồn dập của mẹ con hai người.
Lúc nghe xong đối thoại của hai người, ngón tay Úc Sanh còn dừng trên giao diện hot search Weibo.
Sau khi nghe thấy tai nạn xe cộ, bạn trai v.v, cô đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, ngón tay ấn nhẹ, vào hot search đầu tiên.
Nội dung hot search thứ nhất lập tức xuất hiện trước mặt cô: "Rạng sáng bốn giờ mười lăm phút hôm nay, một chiếc LeFerrari chạy điên cuồng trong đêm khuya, sau đó đụng phải lan can bảo vệ của thành cầu.
Chiếc xe "cay mắt" có giá trị vạn, toàn cầu chỉ có chiếc, toàn bộ đế đô cũng chỉ có hai chiếc.
Thương thế của chủ xe không rõ, trước mắt đã cấp cứu khẩn cấp."
Người có thể lái được xe "cay mắt" như vậy, đọc cũng có thể đọc ra.
Úc Sanh nhìn thoáng qua bình luận phía dưới, phát hiện cư dân mạng vạn năng quả nhiên đã tiết lộ ra chủ xe.
Chủ xe đúng là Nhị thiếu nhà họ Trầm - Trầm Việt năm nay hai mươi tuổi.
Có rất nhiều người cũng không biết Trầm Việt này là ai, vì thế phía dưới còn có không ít cư dân mạng đang phổ cập thân phận của Trầm Việt.
Trầm Việt.
Em trai của đại thiếu gia nhà họ Trầm - Trầm Diệu.
Tay đua chuyên nghiệp.
Giá trị con người ngàn vạn.
Úc Sanh nghĩ đến Úc Vi vừa rồi kinh hoảng thất thố, không nhịn được mà suy đoán, hay là thương thế hiện tại của Trầm Việt lúc này rất nặng? Nếu không Úc Vi sẽ không hoảng loạn như thế.
Úc Sanh tiếp tục kéo xuống bình luận phía dưới, phát hiện dường như không có ai thảo luận về thương thế của Trầm Việt.
Phỏng chừng phía bệnh viện làm công tác bảo mật, không có để lộ tình huống thương thế của Trầm Việt mà thôi.
Trần Việt xảy ra tai nạn, mà Trầm Diệu làm anh trai của Trầm Việt, nói vậy sẽ rất lo lắng đi?
Cô cắn môi dưới, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn an ủi cho Trầm Diệu.
"Trầm Trầm, tôi nhìn thấy tin tức em trai anh xảy ra tai nạn, người khác không sao chứ?"
Lúc nhận được tin nhắn của Úc Sanh, Trầm Diệu đang ngồi ở trong phòng bệnh VIP của bệnh viện.
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trầm Việt dường như không có việc gì mà nghịch điện thoại, trả lời Úc Sanh: "Không sao."
Thật ra tai nạn lúc này của Trầm Việt cũng không xem như hoàn toàn không có việc gì, xương đùi của anh ta gãy, đã bó thạch cao.
Thương gân động cốt một trăm ngày, phải qua ba tháng, chân mới khôi phục được.
Hơn nữa hơn một tháng đầu, mỗi ngày Trầm Việt đều phải nằm trên giường tĩnh dưỡng thật tốt, nơi nào cũng không được đi, nếu không sẽ bất lợi với sự khôi phục của chân anh ta.
Trầm Diệu ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, sống lưng thẳng tắp, cả người mang theo hơi thở quân lâm thiên hạ: "Rốt cuộc là làm sao thế này?"
Trầm Việt tùy tay ném điện thoại di động sang một bên, lười biếng mà nói: "Anh, không có chuyện gì."
"Không có việc gì? Nếu không phải vận khí tốt, thiếu chút nữa chân của em đã phế rồi!" Ngữ khí của Trầm Diệu nghiêm túc.
Nói đến chân mình, Trầm Việt nhất thời không nói ra lời.
Làm một tay đua chuyên nghiệp, chân đối với anh ta mà nói là vô cùng quan trọng.
Lúc này xảy ra tai nạn, xương đùi của anh ta gãy, tương lai, anh ta có một thời gian rất dài không thể đua xe thi đấu.
Mà điều này đem đến bất lợi lớn cho công việc của anh ta.
Nhưng mà tai nạn cũng đã xảy ra, hiện tại nghĩ nhiều cũng vô ích.
Trầm Diệu tiếp tục nói: "Bây giờ còn tính là vận khí tốt, chỉ là gãy xương đùi, nói không chừng cả mạng sống của em cũng không còn! Trầm Việt, anh nhớ rõ anh đã nói rất nhiều lần, không thể lái xe sau khi say rượu rồi chứ? Trước kia em đã làm khá ổn, nhưng lần này là chuyện thế nào?"
Trầm Việt nhất thời không nói gì.
Trầm Diệu "Ừm?" Một tiếng, âm cuối mang theo cảm giác áp bách nhàn nhạt.
Trầm Việt hít một hơi thật sâu, lúc này mới miễn cưỡng áp xuống bực bội trong lòng, ngữ khí của anh ta có chút táo bạo nói: "Anh, em thất tình!"
Một đầu của Trầm Việt nhìn qua uể oải giống như chủ nhân của nó, nhan sắc cũng không chói mắt như vậy.
Trên người anh ta vẫn luôn mang theo khí phách hăng hái, lúc này biến mất không thấy toàn bộ, cả người nhìn qua có chút chán nản.
Trầm Diệu hoàn toàn không coi chuyện Trầm Việt thất tình là gì, anh ngước mắt, ngữ khí nghiêm khắc: "Thất tình thì làm sao? Thất tình là có thể lái xe sau khi say rượu? Thất tình thì có thể lấy sinh mệnh của mình ra làm trò đùa?"
Trầm Việt bực bội mà chậc một tiếng, vò tóc mình nói: "Anh, tâm tình thất tình, anh sẽ không hiểu.
Huống chi, em không đơn giản chỉ là thất tình, mà em còn bị người chơi xoay vòng vòng!"
Làm anh ta tâm phiền ý loạn không phải thất tình, mà là anh ta vẫn luôn bị người chơi chẳng hay biết gì!
Tối hôm qua, Thi Nam gọi điện thoại cho anh ta, nói cho anh ta, Úc Vi vẫn luôn lừa bọn họ, trong lòng anh ta đột nhiên có một loại cảm giác quả nhiên là thế, trần ai lạc định.
Trước đó rất sớm, dưới đáy lòng anh ta đã bắt đầu nghi ngờ Úc Vi, bởi vì cô ta nhìn qua thật sự không giống như người biết đua xe.
Nhưng mà anh ta không tưởng tượng được cô là một loại nữ sinh có tâm kế như thế.
Nhưng mà sự thật lại hung hăng đả kích anh ta.
Cô ta vậy mà thật sự vẫn luôn lừa dối anh ta!
Mà anh ta, lại ngây ngốc mà vẫn không nhận ra điểm bất đồng của hai người.
Anh ta tức giận Úc Vi lừa mình, nhưng thức khiến anh ta tức giận nhất lại là chính bản thân mình! Vậy mà sau khi dưới đáy lòng hoài nghi còn chủ động tìm cớ giải vây cho đối phương.
Lần thứ hai anh ta gặp mặt người đó, trên đầu cô đeo mũ bảo hiểm, chỉ lộ ra mái tóc đen thật dài.
Mà Úc Vi giống cô, cũng là tóc dài đen thẳng.
Còn về thân hình của người đó, ngày hôm đó, bởi vì thời tiết quá nóng, cho nên cô võ trang toàn thân, bảo hộ chính mình từ đầu đến chân, thật sự không nhìn ra thân hình cụ thể.
Cho nên từ trên thân hình, anh ta thật sự không phân rõ được sự khác nhau giữa Úc Vi và người đó.
App TYT & Cá Voi team
Đến cuối cùng, người cẩn thận nhất vậy mà lại là Tiểu Tam Nhi, từ trên một bàn tay, phát giác chỗ bất đồng của hai người.
Mà để cho Trầm Việt thất vọng chính là, tối hôm qua lúc anh ta nói tất cả với Úc Vi, cô ta ngay từ đầu vẫn không chịu thừa nhận cô ta không phải người đó.
Cho đến khi anh ta lấy ảnh ra cho Úc Vi xem, cô ta mới im lặng.
Mà sự im lặng đó của cô ta thật ra chính là sự cam chịu biến tướng.
Cuối cùng lúc anh hỏi cô ta, người kia là ai, cô ta cắn chặt răng, mặc kệ ra sao cũng không chịu nói.
Nếu cô ta không nói, vậy thì anh cũng không hề hỏi nhiều.
Dù sao tự anh ta có thể đi tra.
Tiếp đó, anh ta nhất định sẽ không nhận sai người nữa.
Nếu Úc Vi không phải người đó, anh ta đương nhiên cũng sẽ nói chia tay với Úc Vi.
Nhưng Úc Vi làm sao cũng không chịu chia tay.
Dưới cái nhìn của anh ta, chia tay và ly hôn không giống nhau, chia tay không cần hai đương sự đều phải đồng ý mới tính thành công.
Nếu anh ta đã không muốn duy trì một đoạn quan hệ này, mà anh ta đã nói lời chia tay ra khỏi miệng, như vậy quan hệ yêu đương giữa bọn họ tự nhiên đã kết thúc.
Đoạn tình yêu duy trì mấy ngày này tan biến, Trầm Việt tuy không đến mức tinh thần quá mức sa sút khổ sở, nhưng vẫn có chút mất mát.
Anh ta và Tiểu Tam Nhi, Thi Nam ở quán bar uống mấy bình rượu, sau khi uống xong đã hơn giờ sáng, sau khi anh ta đưa hai người uống say không còn biết gì lên xe, tự mình lấy LaFerrari ra ngoài hóng gió, nhưng không nghĩ đến, vừa ra ngoài đã xảy ra chuyện.
Cũng may cuối cùng không có vấn đề lớn gì, cũng không có thương tổn người vô tội.
Trầm Việt nhìn Trầm Diệu, trịnh trọng nói: "Anh, lần sau em sẽ không như vậy."
Ngữ khí Trần Diệu nhàn nhạt: "Hy vọng em đến lúc đó nói được làm được."
Trầm Việt cười một cái, tươi cười rạng rỡ: "Đương nhiên, em nói được thì làm được."
Lúc này, bảo tiêu ngoài cửa gõ cửa vài tiếng.
"Chuyện gì thế?" Trầm Diệu nhàn nhạt hỏi.
Bảo tiêu ở ngoài cửa nói: "Trầm tổng, bạn gái của nhị thiếu tìm đến cửa, đối phương muốn biết cậu ấy hiện tại thế nào."
Bạn gái Trầm Việt, tự nhiên là anh sẽ giao cho Trầm Việt tự xử lý, Trầm Diệu nhất thời không trả lời.
Lúc này, Trầm Diệu nhận được tin nhắn thứ hai của Úc Sanh: "Anh ở bệnh viện à?"
Trầm Diệu ngừng lại, vẫn trả lời một tin: "Ừm."
Lúc này, Trầm Việt đã lười biếng mà kéo dài ngữ điệu nói với bảo vệ bên ngoài: "Tôi không có bạn gái."
Sau khi bảo vệ nghe thấy Trầm Việt nói lập tức nói với nữ sinh bên cửa: "Tiểu thư, cô cũng nghe thấy rồi, nhị thiếu nói cậu ấy không có bạn gái."
Sau khi Úc Vi nghe thấy âm thanh của Trầm Việt, cuối cùng cũng yên tâm.
Nhưng nghe thấy anh ta nói mình không có bạn gái, cô ta không nhịn được mà lớn tiếng gào ở cửa: "Trầm Việt, em không đồng ý chia tay! Em còn là bạn gái anh!"
Trầm Việt bực bội cầm lấy điện thoại ở một bên, bắt đầu chơi điện thoại: "Anh, em đã chia tay với cô ta, anh nói bảo tiêu đuổi cô ta đi đi."
"Em chắc chắn?" Trầm Diệu nhướng mày.
Trầm Việt kéo kéo khoé miệng, có chút lãnh đạm nói: "Đương nhiên.
Em chỉ là nhận nhầm người.
Nếu không nhận nhầm, cô ta ngay đến bạn gái cũ của em cũng không phải."
Trầm Diệu nghe Trầm Việt nói như vậy mới lấy điện thoại ra phân phó bảo tiêu bên ngoài một tiếng.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một loạt âm thanh ồn ào, như là âm thanh bất mãn của Úc Vi, sau đó, ngoài cửa đã không nghe thấy âm thanh của Úc Vi nữa.
Trầm Diệu đứng lên từ ghế, nói với Trầm Việt: "Em nghỉ ngơi cho tốt, anh về công ty trước.
Anh đã nói với mẹ rồi, lát nữa bà ấy sẽ đến bệnh viện chăm sóc em."
Trầm Việt gọi Trầm Diệu lại: "Anh, em chỉ bị thương chân, em có thể về nhà tĩnh dưỡng chứ?"
"Ừm, buổi tối mẹ sẽ đưa em về nhà." Sau khi nói xong câu này, Trầm Diệu nói tiếp: "Lần này em xảy ra tai nạn làm cho mẹ sợ hãi, lát nữa em nhớ phải an ủi bà ấy thật tốt.
Về sau, em cũng đừng làm những việc nguy hiểm nữa."
Ngữ khí Trầm Việt nghiêm túc: "Em biết rồi, anh."
-
Thời điểm Úc Sanh đi đến bệnh viện, cũng chỉ muộn hơn mười phút so với hai người Úc Vi, cô vừa đến dưới bệnh viện, đã nhìn thấy Úc Vi được mẹ Úc dìu ra ngoài, mà phía sau hai người còn có mấy người bảo tiêu mặc vest đen.
Mày Úc Sanh hơi hơi nhăn lại, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không chủ động đi lên, mà đứng ở một bên phía xa xa.
Cô nhìn thấy Úc Vi như đang khóc trong lồng ngực mẹ Úc, mà mẹ Úc đang an ủi cô ta.
Còn về nhóm bảo tiêu kia, sau khi đưa hai người đến cửa bệnh viện thì xoay người rời đi.
Sau khi Úc Vi khóc một lúc lâu, cảm xúc mới nhìn qua có chút ổn định, cô ta ngồi xe của nhà với mẹ Úc, sau đó xe đã lái đi mất.
Sau khi Úc Sanh thấy bọn họ đi rồi, mới đi vào bệnh viện.
Cô lấy điện thoại ra, vì sợ Trầm Diệu đã rời đi, không gặp được anh, nên lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn "Tôi đã đến bệnh viện" cho anh.
Nhưng lúc này, cô vừa vặn nghe thấy tiếng nói chuyện bên thang máy bên kia..