Xuyên Thư Nam Phụ Thời Mạt Thế

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thu hoạch xong xuôi Chu Lộc và người kia ra khỏi xưởng, thấy bọn Lôi Vũ đã mò tinh hạch xong, liền đi lại hỏi:

"Thu thập sao?"

Lôi Vũ xòa tay ra: " viên, đủ loại luôn"

Chu Lộc cầm lấy bỏ vào không gian, lúc này Lâm Nhân mới nói:

"Chắc lúc này cũng gần h chiều rồi, chúng ta đi về chuẩn bị làm bữa tối thôi"

Chu Lộc: "Được"

Về đến nhà thôn trưởng, Chu Lộc liền vào phòng, sau đó khóa cửa lại đi vào không gian, y tiến vào căn phòng tu luyện, bởi vì lúc trưa dùng chiêu 《Băng Long》 diệt cả bầy tang thi xong, y liền có cảm giác mình sẽ đột phá tầng của công pháp 《Thiên Chân Kinh》, u ngồi xuống tu luyện.

giờ sau, linh khí nổi lên, điên cuồng xoay quanh, sau đó tiến vào cơ thể Chu Lộc, bùm, thành công, y đã đột phá 《Thiên Chân Kinh》 tầng , mở ra thêm tuyệt chiêu bảo mệnh nữa, nó có tên là 《Song Băng Long》 chả biết uy lực ra sao nữa, con rồng thôi mà sực mạnh của nó đã nghịch thiên rồi, con chắc chết.

Thầm khen: Không hổ danh công pháp có thể hủy thiên diệt địa, Chu Lộc dò xét lại cơ thể, phát hiện mình đã đột phá Trúc Cơ cao kỳ, vội lấy ra một viên Tĩnh Cơ đan, nuốt vào, nó có tác dụng ổn định tu vi, cho những người lên cấp quá nhanh.

Trước khi ra ngoài y còn phát hiện tinh thần lực của mình đã ở cấp trung cấp, dị năng hệ băng cũng đã lên cấp , niệm Ẩn quyết để áp chế lại khí chất của mình, bây giờ bề ngoài của y chỉ là dị năng giả cấp trung cấp thôi.

Ra khỏi không gian bây giờ cũng đã khoảng h tối, nằm một hồi liền nghe Lâm Nhân gõ cửa nói:

"Cậu Chu Lộc, ba tôi mời cậu ra ăn tối chung để cảm ơn lúc chiều đã giúp đỡ thu thập xưởng"

Chu Lộc: "Được"

Chu Lộc mở cửa ra, đi theo Lâm Nhân vào phòng ăn, Lâm Nhân bảo y ngồi xuống ghế, sau đó hắn đi kêu những người khác, một lúc sau, bọn họ đi vào, ngồi hết vào bàn, lúc này Lâm lão mới tiến vào, ngồi ở chính diện, hai bên là hai người Lâm Nhân, và cô gái lúc trưa Tiểu Y.

Lâm lão: "Cảm ơn các con đã giúp bọn Lâm Nhân lúc sáng, bữa cơm này là ta kêu chúng Đặc Biệt chuẩn bị cho tụi con đấy, ăn ngon miệng nhé"

Chu Lộc: "Vâng, cảm ơn Lâm lão"

Đợi ông khai đũa, đám Chu Lộc mới bắt đầu ăn, sau khi ăn xong, khi sắp trở về phòng, một cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến Chu Lộc, y vội vàng vận chuyển linh lực để bức cơn buồn ngủ đi, phát hiện trong cơ thể có lượng thuốc mê rất lớn, lấy ra một viên Bách Độc đan uống vào, tỉnh táo lại, Chu Lộc liền đến phòng những người khác.

Vào phòng ba người Lôi Vũ, Lôi Bảo, Du Long, thì Chu Lộc phát hiện cả đã ngủ say như chết, Lôi Vũ còn chưa kịp nằm lên giường đang ở dưới đất ngủ, đút cho bọn họ mỗi người một viên Bách Độc đan, tuy Bách Độc đan có thể giải tất cả các loại độc dùng cho thuốc mê thì hơi phí, nhưng không sao trong không gian của y còn rất nhiều, sư phụ chuẩn cho y gần loại đan khác nhau, mỗi loại mấy ngàn viên.

Sau vài chục giây cả ba bắt đầu tỉnh dậy, Lôi Vũ lên tiếng trước:

"Bọn họ dám bỏ thuốc chúng ta, thật không thể tin được".

Chu Lộc: "Chắc chắn là có âm mưu gì đó, các anh đợi ở đây, tôi đi qua bên tụi Tô Âu, Từ Lãm xem họ thế nào đã"

Đến phòng Từ Lãm, quả nhiên cả hai cũng đang nằm ngủ như chết, đút cho người ăn linh đan, đợi họ tỉnh lại Chu Lộc nói:

"Bây giờ hai người đợi lúc bọn chúng đến thì giả vờ ngất đi, để xem chúng có âm mưu gì"

Nói xong y trở lại phòng người kia, Chu Lên lên giường ngồi, sau đó nói:

"Bây giờ chưa biết bọn họ định làm gì, trước tiên chúng ta cứ giả vờ bị trúng thuốc mê, đợi bọn chúng đến thì chúng ta tính tiếp"

Lôi Vũ: "Thật ra anh đã thấy ở đây rất lạ từ hồi sáng rồi, em còn nhớ lúc vào thôn không, bên ngoài thôn có rất nhiều nhà, bên trên tuy có máu nhưng không giống đánh nhau mà có, mà giống như vẫy lên ngụy trang vậy"

Chu Lộc: "Em cũng thấy vậy, lúc đợi bọn họ tiếp đón, em đã thử dùng tinh thần lực dò quanh thôn, phát hiện ở đây chỉ còn khoảng người thôi, bên ngoài bức tường thì thấy rất ít xác tang thi"

Chu Lộc: "Lúc đang thu thập ở xưởng, em có cảm thấy tên Lâm Nhân hơi lạ, lúc em nói lấy phân nữa vật tư, trong mắt hắn lóe lên một chút sát ý và tính kế"

Du Long: "Có thể bọn chúng nhắm đến vật tư của chúng ta"

"Bịch bịch bịch", lúc này Chu Lộc nghe ở bên ngoài có tiếng bước chân, Chu Lộc vội giả vờ nằm ngủ, người kia cũng lên giường giả vờ ngủ, lúc nhắm mắt Chu Lộc thả tinh thần lực ra quan sát, "cạch" cánh cửa bị mở ra, người đàn ông cao to tiến vào, tên trong đó nói:

"Ồ tên ở đây luôn này, cứ tưởng là tên chứ, tụi bây kêu thêm mấy đứa đến đây khiêng tụi nó đi"

Một tên chạy đi, sau một lúc có thêm vài tiếng bước chân đến, một giọng nam quen thuộc nói:

"Các ngươi nhanh lên, bọn chúng cũng là dng không biết thuốc mê còn bao nhiêu tác dụng đâu"

Đó là giọng của tên Lâm Nhân, mấy tên kia nghe vậy liền lại gần vác bọn họ đi, Chu Lộc vừa giả vờ ngủ vừa nghe ngóng, nhưng đáng tiếc chả nghe bọn chúng nói gì, bọn họ bị đưa đến một chổ nào đó rất xa ở sau thôn, bị trói hai tay hai chân lại, lúc sau Tô Âu, Từ Lãm cũng bị vác mang đến, trói lại, hình như có thêm một người khác nữa, Chu Lộc không xem được tên đó.

Lúc này Chu Lộc nghe giọng Lâm lão:

"Tốt lắm, thần linh rất tự hào về các ngươi"

Thần linh cái gì? Lúc Chu Lộc còn chưa hiểu gì thì lại nghe Lâm lão nói tiếp:

"Hỡi toàn thể người dân của thôn Lương Thiện, đây là lễ tế thần linh, sẽ được ban cho những người thân được chọn của chúng ta, hãy cùng cử hành nghi thức nào"

Sau đó y nghe bọn họ lầm bầm gì đó, hình như là một loại kinh, Chu Lộc giả vờ mở mắt ra, la lên:

"Lâm lão chuyện này là gì?"

Lâm lão quay sang nói: "Các con thân yêu, bọn ngươi đã được chọn làm lễ tế cho thần rồi, hãy ngoan ngoãn mà bị ăn đi hahahahaha"

Lão cười điên dại sau đó quát: "Quăng bọn chúng xuống"

Chu Lộc định dùng băng phá dây xích, thì lúc này tự nhiên có một mũi tên băng bắn vào trước Lâm lão, dọa lão khiếp vía, la lớn:

"Hỗn xược dám tấn công sứ giả thần linh, ta sẽ thay mặt thần linh trừng phạt ngươi"

Gã giơ tay lên cao, một chùm lửa hiện ra, quăng về phía sau người đã tấn công gã, tên đó dùng băng cản lại.

Còn Chu Lộc lúc này đang ngây người, bởi vì kẻ bắn ra mũi tên băng thế mà là Mạc Vũ, cái gì đây? Chuyện gì xảy ra?

Khoan đã, y nhớ lại, thôn Lương Thiện, Lâm lão, Lâm Nhân, công xưởng, thần linh và lễ tế, trời má, tình tiết quan trọng như vậy mà y lại quên, đây chẳng phải là cái thôn đầu tiên nam chính đi lúc mạt thế ngày sao?, lúc đến hắn được đón tiếp nhiệt liệt, sau đó đi xử lí khu xí nghiệp, buổi tối bị hạ thuốc mê, sau đó đem tế tang thi, nhưng không phải là sau mạt thế ngày hắn mới đến đây sao, bây giờ ở đây là có chuyện gì?

Bỏ qua suy nghĩ trong đầu, Chu Lộc phá bỏ gông xích, bọn Lôi Bảo cũng bắt đầu phá xích, Chu Lộc quay qua nói với Mạc Vũ:

"Sau cậu lại ở đây"

Mạc Vũ: "Chu Lộc chúng ta lại gặp nhau rồi nè, tình cờ ghê"

Ừ tình cờ, Chu Lộc định hỏi tiếp thì Lâm lão la lên:

"Hỡi những người được thần linh chọn hãy mau bắt bọn chúng lại, đem chúng đi cho người thân chúng ta thưởng thức"

Chu Lộc lúc này mới liếc lão, nhìn qua cái hố ở gần đó, dù đã biết là thôn nuôi tang thi nhưng y vẫn không chịu được mà nói:

"Các ngươi thật ghê tởm, bọn họ bây giờ là tang thi, các ngươi nuôi như vậy càng làm bọn chúng khát máu hơn thôi"

Lâm lão: "Bọn họ là người được thần linh chọn, còn các ngươi thì mau chịu chết đi" lão dùng dị năng hỏa đánh về phía Chu Lộc, Du Long điều khiển khối kim loại biến thành cái khiên chặn lại, Mạc Vũ nói:

"Cậu có nói cũng vô dụng thôi, cả thôn bọn họ toàn người điên không à, phải cho bọn họ trả giá mới được"

Mạc Vũ lấy ra một thanh kiếm chém về phía bọn người của Lâm lão, hắn chỉ chém tứ chi, không dứt điểm vào tim hay đầu, Chu Lộc xem mà rợn người, bọn Du Long cũng bắt đầu hành động, Chu Lộc cũng cắn răng dùng dị năng hệ băng đóng băng một tên lại, đây là lần đầu tiên y gϊếŧ người, khác với tang thi, đây là một người sống.

Tay Chu Lộc run run, cố dùng kiếm đâm vào cổ tên dng bị đóng băng, y phải cố, bởi vì nếu không gϊếŧ những người này, người chết sẽ là bọn y, gϊếŧ xong người, Chu Lộc quay qua nhìn đám tang thi dưới hố, ánh mắt hắn tối tăm.

Những con tang thi này không biết đã ăn bao nhiêu người, và dng, đa số đều đã lên cấp , có khoảng gần con, có vẻ tất cả đều là người dân trong thôn, dưới chân chúng là những cái xác bộ xương của người bị ăn, Chu Lộc dùng 《Băng Long》 xử lí hết bọn chúng.

Lúc này dân Lương Thiện bắt đầu cầu xin tha thứ:

"Xin các ngài hãy tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi là bị ép buộc, không phải chúng tôi làm thế đâu"

Vô số tiếng cầu xin vang lên, Lâm Vũ hỏi:

"Thật sự là bị ép?, thôn này chắc khoảng người nhỉ, bên dưới hố có khoảng têm, ở đây tên, vậy những người còn lại đâu ta?"

Lâm Vũ hắt mũi khinh thường: "Không nói được chứ gì, chắc chắn là bị các người đem đi tế thần linh rồi chứ gì, đừng có ở đây giả vờ nữa, trả giá cho tội lỗi của mình đi"

Bọn họ la lên: "Khônggg, các người sẽ bị thần linh trừng phạt, thần linh sẽ không tha các ngươi nếu gϊếŧ chúng ta"

Chu Lộc: "Câm miệng, đừng dùng thần linh để ngụy biện cho hành vi gϊếŧ người của mình"

Y thật sự tức giận, đến lúc này mà bọn họ vẫn không hối lỗi, y dùng băng chuỳ xử hết bọn họ, lần này y không còn cảm giác tội lỗi nữa, bọn họ đáng chết, bảo bọn Lôi Vũ đi thu tinh thạch, y ngồi xuống một chổ gần đó.

_____________________

Ad: Tui hay bị bí ý tưởng á, nếu ai có tình tiết nào hay hay nhớ bình luận hoặc ib với tui để tui kham khảo nha

Truyện Chữ Hay