Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

chương 17: cùng là pháo hôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Tĩnh

Chương này bé thụ sẽ xuất hiện

Hai ngày sau, Sở Diệp ngồi trên xe ngựa, mang theo đàn ong khởi hành trở về Long Nhai Thôn.

Sau hai ngày, bên trong thùng nuôi ong lại tích được một lớp mật ong thật dày, bởi vì không quá cần tiền, nên Sở Diệp cũng không có vội lấy mật ong đem ra bán.

Hỏa Vân Mã ở trên đường chạy như bay, đột nhiên ngừng lại.

Sở Diệp xốc mành lên, hướng ra ngoài nhìn, đối với Hạ Sơn hỏi: “Làm sao vậy?”

Hạ Sơn quay đầu lại nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái, do dự một chút nói: “Có người té xỉu ở trên đường, hình như là một Hồn Sủng Sư? Bộ dạng bị thương rất nghiêm trọng.”

Sở Diệp: “……” Chẳng lẽ là gặp được ăn vạ? Thế giới này, mà cũng có người làm loại việc này hả?

Sở Diệp đi xuống xe ngựa, hướng tới chỗ người kia nằm nhìn qua.

Chỉ thấy một thiếu niên nằm ở trên đường, trên bụng thiếu niên có một vết thương, nhìn rất suy yếu, nằm bên cạnh thiếu niên là một hồ ly màu trắng, tiểu hồ ly ở bên cạnh luôn kêu ô ô, thấy không được liền lấy đầu lưỡi liếm thiếu niên, thần chí đang không rõ kia, đôi mắt hồ ly tích một tầng nước mắt.

“Con hồ ly này thật xấu!” Hạ Sơn nói.

Sở Diệp mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Hạ Sơn đúng là tên ngốc này, thật đúng là…… Nghĩ sao nói vậy.

Bất quá, hắn cũng không nói sai, bình thường hồ ly phần lớn lớn lên đều rất xinh đẹp, nhưng con Hồn Sủng này, lớn lên miệng méo mắt lé, thập phần cổ quái.

Bộ dạng Hồn Sủng, có đôi khi sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác và ảnh hưởng đến bộ dạng của Hồn Sủng Sư, cho nên phần lớn nữ tử yêu thích cái đẹp, sẽ khế ước hồ ly làm Hồn Sủng, khi nhắc tới mỹ mạo của bản thân cũng tự tin hơn vài phần.

Nữ chủ cũng có một con Hỏa Hồ, sau khi trưởng thành biến thành Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Nam nhân khế ước hồ ly liền rất ít, nam Hồn Sư khế ước hồ ly, liền bị cho là thiếu khí khái nam nhân

“Người này cư nhiên lại khế ước một con hồ ly xấu như vậy.”

Sở Diệp có chút vô ngữ nhìn Hạ Sơn, thầm nghĩ: Hạ Sơn tên ngốc này, một câu là nói hồ ly này xấu, không thấy tiểu hồ ly người ta đang muốn cào người sao? Cư nhiên còn ở đó mà nói.

Cũng may trên người Hạ Sơn không mang theo ác ý, hoặc có thể là do chủ nhân đang gặp nguy hiểm nên tiểu hồ ly không cảm nhận được ác ý, cũng có thẻ là lười cùng Hạ Sơn so đo.

Sở Diệp nghĩ tới một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết kia tên là Lâm Sơ Văn!

Lâm Sơ Văn trong truyện cũng là một pháo hôi, cùng là pháo hôi như nguyên chủ nhưng Lâm Sơ Văn ở trong truyện lại được miêu tả khá nhiều, nhưng cuối cùng thì vẫn là pháo hôi mà thôi.

Đối phương được nam chủ Mộ Lăng Thiên cứu, sau đó vẫn luôn đối Mộ Lăng Thiên nghĩa nặng tình xâu, muốn lấy thân báo đáp, muốn trở thành kẻ thứ ba chen ngang giữa nam chủ cùng nữ chủ.

Lâm Sơ Văn là một Dược Tề Sư xuất sắc, có thể phối trí nhiều loại dược tề cao cấp, đối phương vì Mộ Lăng Thiên trả giá rất nhiều, Mộ Lăng Thiên vẫn luôn không đành lòng cự tuyệt hắn, liền như vậy cùng hắn mờ ám không rõ.

Sau đó tình cảm của nam chủ và nữ chủ ngày càng sâu đậm.

Lâm Sơ Văn vì yêu sinh hận, đã tính kế định hại nữ chủ, kết quả hại người hại mình, ngược lại là chính mình mất tánh mạng.

Hồn Sủng Sư sau khi chết, một ít Hồn Sủng sẽ lựa chọn giống nhau là chạy trốn, bất quá, Lâm Sơ Văn và Hồn Sủng của mình tình cảm thâm hậu, vì vậy lựa chọn vì Lâm Sơ Văn báo thù rửa hận, rồi cùng Hỏa Hồ của nữ chủ tranh đấu nhưng lại thua, không thể báo thù cho chủ mà ngược lại là còn bị hút khô mà chết.

Lâm Sơ Văn nuôi một con hồ ly có huyết mạch của Cửu Vĩ Thiên Hồ, huyết mạch phi thường tinh khiết.

Bởi vì huyết mạch quá cao, tiểu hồ ly sau sinh ra, huyết mạch thức tỉnh xảy ra vấn đề, nên bị biến thành một con hồ ly xấu.

Tiểu hồ ly khi còn nhỏ được Lâm Sơ Văn nhặt trở về, nuôi dưỡng mấy năm, giúp cho quan hệ một người một hồ ly phi thường tốt.

Lúc Lâm Sơ Văn tuổi, cũng không chê tiểu hồ ly xấu, mà cùng đối phương ký khế ước.

Sau nhờ Lâm Sơ Văn dùng dược tề trợ giúp Tuyết Hồ thức tỉnh, từ hồ ly xấu lại liền biến thành một con hồ ly xinh đẹp.

Tuyết Hồ huyết mạch thập phần cao, theo lý nên có một tiền đồ rộng mỡ, đáng tiếc cuối cùng đối phương trở thành bàn tay vàng của nữ chủ.

Nữ chủ có một con Hỏa Hồ có huyết mạch Thượng hạ phẩm, nhờ hấp thu máu của Tuyết Hồ mà huyết mạch trong cơ thể nó tăng lên Thượng trung phẩm.

Sở Diệp nhìn chằm chằm Lâm Sơ Văn vài lần, nữ chủ dung mạo tuyệt sắc, Lâm Sơ Văn cũng là mỹ nam tử điên đảo chúng sinh.

Bây giờ trên mặt đối phương dính không ít bùn đất, cũng nhìn không ra cụ thể lớn lên dung mạo như thế nào, bất quá, xem hình dáng, hẳn là lớn lên không tệ.

Sở Diệp đánh giá Lâm Sơ Văn có chút nghi ngờ, rốt cuộc như thế nào lại khế ước với một con hồ ly xấu như thế, người thường không hay làm thế.

Sở Diệp lấy ra một bình Phục Linh Dịch, rót vào miệng Lâm Sơ Văn.

Phục Linh Dịch là Sở Diệp lúc trước mua để chuẩn bị cho tình huống bất trắt, không nghĩ tới lúc này sẽ thật dùng tới nó.

Hạ Sơn nhìn Sở Diệp, có chút ngạc nhiên nói: “Ngươi tính cứu hắn.”

Sở Diệp gật gật đầu, nghiêm trang nói: “Đúng vậy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.”

Hạ Sơn tràn đầy khâm phục nhìn Sở Diệp, nói: “Diệp thiếu, ngươi thật là người tốt.”

Sở Diệp cười khổ một chút, thầm nghĩ: Hắn cũng không phải người tốt gì cả, nếu không phải hắn hoài nghi đối phương là Lâm Sơ Văn, thì hắn cũng lười đến cứu.

Tương lai Lâm Sơ Văn chính là một đại Dược Tề Sư, nếu có được sự giúp đỡ đối phương, thì nhờ tiền đồ của hắn cũng sẽ càng trôi chảy hơn.

Trong truyện nói Lâm Sơ Văn bởi vì nam chủ đã cứu hắn mà vẫn luôn mang ơn đội nghĩa, hắn bây giờ giúp Lâm Sơ Văn, đối phương có lẽ cũng sẽ đối với hắn mang ơn đội nghĩa.

Sở Diệp khi đọc sách, liền vì Lâm Sơ Văn mà có chút thương tiếc, vốn là một Hồn Sủng Sư tiền đồ rộng lớn, liền bởi vì yêu sai người, rồi rơi vào cái kết cục bi thương.

Kỳ thật, trong truyện nói Lâm Sơ Văn đột nhiên đi tính kế nữ chủ viết thập phần qua loa có lẽ bên trong còn có ẩn tình gì mà chưa nói không chừng.

Sở Diệp khi đọc sách, đối với nữ chủ liền không có hảo cảm, lại phát hiện có khả năng vòng cổ của nguyên chủ chính là bàn tay vàng của nữ chủ đoạt được liền càng không có hảo cảm, hắn thật sự không hy vọng, Lâm Sơ Văn và Tuyết Hồ lại bị nữ chủ và Hỏa Hồ của cô ta hại chết.

Sở Diệp đối nam chủ cũng không có hảo cảm, trong sách viết có rất nhiều người thích nam chủ, những người này hắn càng không có hảo cảm, chỉ bởi vì không đành lòng cự tuyệt đối phương, mà liền coi đối phương như đồ vật để bên người lúc nào cần thì lấy ra không cần thì quăng qua một bên.

Đều là pháo hôi, Sở Diệp cảm thấy nếu hắn có thể thay đổi kết cục của Lâm Sơ Văn thì đây cũng là một chuyện tốt.

……

Sở Diệp đem Lâm Sơ Văn thả lên bên trong xe ngựa, rồi mang tiểu hồ ly vào xe ngựa luôn.

Phục Linh Dịch hiệu quả cũng không tệ lắm, sau khi dùng dược tề thì Lâm Sơ Văn, cũng từ từ tỉnh lại.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp có chút mờ mịt nói: “Là ngươi đã cứu ta?”

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Lâm Sơ Văn mấp máy đôi mắt, nói: “Cảm ơn.”

Sở Diệp ôn hòa cười, nói: “Dược tề chữa thương có chút không đủ dùng, mà trên người ta cũng đã không còn, đợi lát nữa khi tới thành trấn, ta lại đi mua thêm.”

Lâm Sơ Văn sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng nói: “Ta không có tiền, mà ta cảm thấy thân thễ đã tốt lên, nên không cần tốn tiền.”

Sở Diệp cười cười, nói: “Không có việc gì, ngươi còn trẻ, vẫn là nên hảo hảo điều dưỡng một chút mới tốt, nếu mà để lại tai hoạ ngầm, sẽ ảnh hưởng tiền đồ về sau liền không hay, về tiền ngươi không cần lo lắng, ngươi có thể làm công cho ta, chậm rãi trả, mà ta thì đang cần người hỗ trợ.”

Lâm Sơ Văn không dự đoán được Sở Diệp sẽ nói như vậy, mở to mắt, nhìn chằm chằm Sở Diệp đánh giá hồi lâu, rồi sau đó gật gật đầu, ứng thanh, “Hảo.”

Sở Diệp cười cười, nói: “Đúng rồi, ngươi tên là gì.”

Lâm Sơ Văn gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Ta tên Lâm Sơ Văn.”

Tuy rằng sớm đã đoán ra, nhưng khi Sở Diệp nghe được Lâm Sơ Văn trả lời vẫn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên là hắn.

Nét mặt Sở Diệp không đổi, nhưng đáy lòng lại có chút kích động.

Sở Diệp âm thầm hoài nghi, ân cứu mạng của nam chủ đối Lâm Sơ Văn có phải hay không chuyển dời lên người mình không.

Dựa theo quỹ đạo câu truyện, không còn bao lâu, hắn sẽ chết, tuy rằng đã rời xa Sở gia, nhưng trong lòng Sở Diệp vẫn còn tồn tại bóng ma, lo lắng sẽ chịu ảnh hưởng của cốt truyện.

Cốt truyện thay đổi càng nhiều thì hắn càng không phải chịu ảnh hưởng bởi ngòi bút của tác giả.

Hạ Sơn cho xe ngựa rời đi không lâu, một chiếc xe ngựa xa hoa đã chạy lại đây.

Một thiếu niên có diện mạo anh tuấn xuất hiện, xốc mành lên, hướng tới bên ngoài xa mã nhìn thoáng qua tôi tớ, hỏi: “Lý thúc, trên đường có hay không cái gì ngoài ý muốn sao?”

Lý họ tôi tớ lắc lắc đầu, nói: “Không có a! Thiếu gia làm sao vậy?”

Mộ Lăng Thiên lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, lên đường đi.”

Mộ Lăng Thiên ngồi bên trong xe ngựa, nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy chính mình tựa hồ bỏ lỡ cái gì đó.

Bởi vì trên xe có một người bị thương, Sở Diệp cũng không dám lên đường quá nhanh, tốn ba ngày, mới về tới Long Nhai Thôn.

Trên đường Sở Diệp lại mua cho Lâm Sơ Văn hai lọ Phục Linh Dịch, nếu đã là Hồn Sủng Sư thì tố chất thân thể không thể cùng người bình thường so sánh, lúc đến Long Nhai Thôn, thương thế trên người Lâm Sơ Văn đã khôi phục hơn %.

Lâm Sơ Văn đứng ở cửa thôn, nhìn Long Nhai Thôn, bên trong ánh mắt, mang theo vài phần mới lạ.

Diệp thiếu, cuối cùng ngươi đã trở lại a? Trên đường không xảy ra chuyện gì chứ.” Thôn trưởng nhìn Sở Diệp trở về, đi ra đón tiếp.

Sở Diệp cười, nói: “Có thể có chuyện gì a! Hòe Thôn nguồn mật sung túc, nên ở lại thêm mấy ngày.”

Thôn trưởng nhìn Sở Diệp, nói: “ Bạch Lan Quả của ngươi, bốn ngày trước lại thành thục một đám, thúc sợ chúng hỏng, nên liền tự chủ trương cho người hái xuống, đang đặt trong kho hàng.”

Sở Diệp cười cười, nói: “Làm phiền thôn trưởng.”

Sở Diệp lần này đi Hòe Thôn, tổng cộng kiếm lời đồng vàng, mua Hồn Tinh cùng dược tề, tốn hơn phân nửa hơn, chi tiêu tiết tiết kiệm, mà hiện giờ chỉ còn lại có đồng vàng, giờ đem Bạch Lan Quả bán đi, cũng không kiếm được bao nhiêu, nhưng mà muỗi dù nhỏ cũng có thịt a.

Thôn trưởng nhìn người phía sau Sở Diệp hỏi: “Vị này chính là?”

Sở Diệp giới thiệu nói: “Đây là người ta tìm tới để phụ giúp.”

Thôn trưởng nhìn Lâm Sơ Văn bên người hồ ly, có chút khác thường nói: “Các hạ cũng là Hồn Sủng Sư?”

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Thôn trưởng nhìn Sở Diệp, không khỏi đối với Sở Diệp lau mắt mà nhìn, thầm nghĩ: Mới không bao lâu a! Sở Diệp lại có thể mời một Hồn Sủng Sư tới phụ giúp, quả nhiên là đại thiếu gia đại gia tộc, bản lĩnh so với thôn dân bình thường vẫn lớn hơn.

Thôn dân nhìn đến Sở Diệp trở về, sôi nổi cùng Sở Diệp chào hỏi.

“Có gì ta có thể cho ta hỗ trợ sao?” Lâm Sơ Văn đi theo Sở Diệp trở về biệt viện, có chút ngượng ngùng hỏi.

Trong suốt hai ngày này, Sở Diệp chẳng những mua cho hắn dược tề chữa thương, còn mua cho Tuyết Bảo tinh hạch để làm đồ ăn, khiến Lâm Sơ Văn rất là ngượng ngùng.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: “Trước nghỉ ngơi một chút đã, ta hiện tại muốn đi lên núi thu mật ong, nếu thấy thân thể không sao, thì cùng ta đi lên núi.”

Trước khi hắn rời đi đã thả một đám thùng ong ở trên núi, tuy rằng trên núi phấn hoa không đủ, nhưng chất vẫn là có thể thu một đám mật ong.

Lâm Sơ Văn không cần suy nghĩ liền nói: “Ta có thể, có thể, thương thế của ta đã sớm tốt.”

Sở Diệp nhìn bộ dạng vội vàng của Lâm Sơ Văn, có chút buồn cười, “Nói như vậy, chúng ta đi thôi.”

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo.”.

Truyện Chữ Hay