Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

chương 68: tìm kiếm linh hỏa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Tĩnh

Trải qua hơn mười ngày bôn ba, cuối cùng cung tới địa điểm cần tới.

“Nơi này hẳn là chính là nơi được ký hiệu trên bản đồ.” Lâm Sơ Văn nhìn quanh chỉ thấy toàn là núi lớn, trong lòng tràn ngập chờ mong cùng hưng phấn.

Lâm Sơ Văn khi còn nhỏ từng đi theo gia gia cùng các Hồn Sủng Sư khác đi tìm các di tích truyền thừa cũng thường nghe họ nói về việc chỉ cần tìm được một di tích tốt liền sau một đêm sẽ trở thành người giàu, hiện giờ, rốt cuộc thì nhân sinh của hắn cũng có thể trải qua chuyện như thế, nên cũng có chút kích động.

“Chúng ta tìm tửu lầu nghỉ ngơi đi.” Bọn họ đã lên đường liên tiếp mười mấy ngày, Sở Diệp bây giờ cảm thấy có chút mỏi mệt

Lâm Sơ Văn gật đầu đáp ứng.

Sở Diệp hai người tìm được một quán rượu, gọi một ít thức ăn, nghe những người chung quanh tán gẫu.

Núi Thanh Dương có địa thế tốt, diện tích rộng lớn trên đó có không ít thứ tốt, trên đó có không ít người lên đó hái thuốc, ở trong đó cũng có không ít cao thủ.

Sở Diệp mời rượu nhóm người đàm luận ban nảy, vừa uống rượu vừa nói chuyện, sau một hồi hỏi bóng hỏi gió.

Sở Diệp cũng biết được không ít thông tin hữu ít.

Mấy năm gần đây người vào núi hái thuốc thu hoạch cũng không tệ, người nào may mắn thì kiếm được một số loại linh thảo quý hiếm, còn ai xui xẻo thì chẳng hái được gì.

Sở Diệp qua loa hỏi thăm một phen, rồi âm thành đánh giá vị trí của cái bảo tàng kia còn chưa bị người ta phát hiện.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, tiểu hồ ly liền chở Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn vào núi.

Tiểu hồ ly rất vui vẻ mà chạy nhanh chư chớp vào núi, Tiểu Ngân ở phía sau bay theo, tiểu hồ ly chạy quá nhanh, Tiểu Ngân có chút theo không kịp.

Vào đêm, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở trong núi tìm một cái sơn động để nghĩ ngơi, chuẩn bị chậm rãi đi tìm di tích.

Bản đồ có chút qua loa, nên Sở Diệp thả ra ong đàn dựa theo vị trí trong biểu đồ đã vẽ mà đi tìm di tích.

Núi Thanh Dương hoa cỏ đông đảo, có rất nhiều Ngân Sí Ong không quá thông minh, bảo chúng đi tìm di tích, nhưng chúng lại chạy đi thải mật.

Tìm hơn mấy ngày nhưng cũng không tìm được vị trí mà bản đồ đã vẽ, nhưng mật hoa lại thải về không ít.

Sở Diệp mắt trợn trắng, nói: “Đám bọn nó làm ta tức chết suốt ngày đều chỉ biết đi thải mật, mà không chịu làm việc đàng hoàng."

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Cũng không phải đại sự gì đừng nóng, coi như kiếm thêm một khoản thu nhập đi cũng không tồi.

Dù sao di tích nếu còn ở đó, thì từ từ cũng sẽ tìm thấy thôi."

Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng đúng."

Lâm Sơ Văn sờ soạng mấy cộng linh thảo trên tay tâm tình không tồi nói:.

“Không nghĩ tới, trên núi Thanh Dương mà cũng có Mặc Ngọc Nhung Châm, cái này có thể bán được mấy trăm đồng vàng, còn cái này là Bích Quang Hoàn thảo phẩm chất cũng không tồi, còn có cả Tuyết Nhung Cầu....”

Lâm Sơ Văn trước đó đã mua không ít linh thảo, mà lần này thì nhặt đươc từ trong núi thu cũng không ít.

Ong đàn tuy rằng không tìm được di tích, nhưng tìm được không ít linh thảo.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Nếu chuyến này tìm không thấy di tích, chúng ta lưu lại hái thuốc cũng không tồi."

“Hai chuyện này không giống nhau.” Một cái mồi lửa có giá trị tới mười mấy vạn đồng vàng đấy, hắn phải thải nhiều mật ong hái bao nhiêu linh thảo mới có thể so được với giá trị của một cái Linh Hỏa đây! Hơn nữa, nếu hắn đoán không sai thì trong di tích không đơn giản chỉ có Linh Hỏa mà thôi.

......!

Sau hơn mười ngày, hai người cuối cùng cũng xác định được địa điểm mà bản đồ đã vẽ.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đang đứng trước một cái thác nước, đang không ngừng quan sát nó.

Lâm Sơ Văn nhìn bản đồ, có chút nghi hoặc nói: “Là nơi này sao?"

“Có chút giống, nhưng cũng không giống hoàn toàn.

Sở Diệp xoa xoa cái trán, đã qua mười ngày bọn họ đã tìm mười mấy cái động phủ nhưng không phải cái nào cả.

“Đi xem thử cũng không sao.” Đều đã tìm mười mấy nơi như vậy, dù thêm chổ này cũng không sau.

“Sơn động được che giấu sau lưng thác nước.” Lâm Sơ Văn nói.

Trên bản đồ cũng không có vẽ thác nước, ngược lại là vẽ trước sơn động có không ít dây đằng, nếu muốn chính là nơi này thì di tích năm đó không phải nằm ở vào khô ráo sao, chính là sợ mấy năm nay con sông thay đổi dòng chảy nên mới tạo ra địa hình mới.

“Dòng chảy của cái thác nước này chảy khá xiết! Chúng ta hiện tại làm sao đi vào đó đây?” Sở Diệp nhịn không được nói.

Lâm Sơ Văn bình tĩnh nói: “Bảo Tuyết Bảo đưa chúng ta đi vào đó."

Sở Diệp gật đầu, nói: “Ý kiến này được đó."

Tuyết Bảo lắc lắc cái đuôi, thân thể biến lớn lên, dùng đuôi to uống thành cái mành bảo vệ hai người, chở hai người trên lưng rồi nhảy vọt vào bên trong sơn động.

“Là nơi này sao?” Sở Diệp có chút hoài nghi, “Nơi này nhìn cùng giống cái sơn động được miêu tả trong bản đồ.

Sơn động rất hẹp, trong động bị che kín bởi lớp rêu xanh rất dầy.

Lâm Sơ Văn bảo Tuyết Bảo rửa sạch đám rêu xanh, tiểu hồ ly đem cái đuôi của mình thành cây chổi đem đám rêu xanh bốn phía diệt trừ sạch sẽ.

Sau khi rửa sạch sạch sẽ đám rêu, thì Tuyết Bảo cũng dính một thân rêu xanh, không đợi Lâm Sơ Văn nói, người yêu sạch như Tuyết Bảo đã vọt vào thác nước, rửa sạch bộ lông bị dính đầy rêu của mình.

Đám rêu bên trong sơn động bị rửa sạch, bên trong động cũng thông thoáng hơn rất nhiều.

" Khoang, tảng đá này hình như bị người ta di chuyển đến đây."

Lâm Sơ Văn gõ gõ cục đá, có chút kinh hỉ nói: “Hẳn là chính là nơi này, phía sau lưng của tảng đá này là rỗng.

“Nhưng đường bị cục đá này ngăn chặn a!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đã bị chặn, nhưng may mắn là chúng ta đã tìm thấy.”

Tẳng đá được khảm vào vách núi phi thường tự nhiên, nếu không cẩn thận nhìn thì căn bản là nhìn không ra manh mối, nếu không phải như thế, nơi này hẳn là đã sớm bị người ta phát hiện.

“Tiểu Ngân thật lợi hại, một nơi như vậy, mà cũng bị Tiểu Ngân phát hiện.” Lâm Sơ Văn nói.

Nếu không có Tiểu Ngân thì dù có bản đồ cũng không nhất định sẽ có thể tìm tới được nơi này đâu.

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Nó mà hay cái gì, nó chỉ mù quáng đi tìm, thấy nơi nào mà hơi giống thì báo cáo lại thôi."

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Vậy cũng đã rất lợi hại."

Tuyết Bảo sau khi tấm rửa sạch sẽ, thì được Lâm Sơ Văn nhờ phá đi tảng đá ngáng đường này, Tuyết Bảo trảo liên tục mười mấy cái, nhưng viên cự thạch kia thì vẫn nằm sừng sửng ở đó, trên đó chỉ lưu lại giấu mống vuốt mà thôi.

Cự thạch thì vẫn y đó, còn chân Tuyết Bảo lại thì sưng lên một vòng.

Tuyết Bảo đối với Lâm Sơ Văn kêu to hai tiếng, Lâm Sơ Văn liền đau lòng giúp tiểu hồ ly thượng dược.

“Như vậy không được.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Xác thật không được, viên cự thạch này hẳn là Đoạn Long Thạch, chuyên môn dùng để phong tỏa hang động.

“Muốn tiếp tục chém nó sao?” Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói; “Chỉ có thể như thế, nhưng chỉ dựa vào Tuyết Bảo, thì cũng phải mất mấy năm."

“Vài năm sau a!” Sở Diệp đen mặt nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy! Làm không tốt thì sẽ là mười mấy năm."

Mấy năm, thậm chí mười mấy năm? Bọn họ cũng không thể ở đây mãi được, Hồn Sủng Sư tu luyện tuy rằng đã nhẫn nại thành tính, nhưng cũng phải tranh thủ thời gian.

Bọn họ ở đây mấy năm hay mười mấy năm vậy thì nữ chủ lúc đó đã là Hồn Sư hoặc cao hơn, Sở Diệp không thể chỉ vì một đóa Linh Hỏa mà tốn quá nhiều thời gian như thế, cũng không muốn khi gặp lại nữ chủ thì đã bị cô ta bỏ xa.

Tục ngữ nói rất đúng, lạc hậu liền phải bị đánh, ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, lạc hậu sẽ không ngừng bị đánh, còn khả năng sẽ bỏ mệnh.

“Có thể hay không cho nổ?” Sở Diệp, hỏi.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Ta nghĩ tốt nhất là không cần làm như vậy."

Sở Diệp có chút ủ rũ nói: “Ta nghe ngươi."

Khai thác di tích, tốt nhất vẫn là nên làm lén lút, nếu dùng thiên lôi châu để phá, rất dễ dàng khiến cho những người khác chú ý, đến lúc đó, nói không chừng bọn họ lại trở thành áo cưới cho người khác.

Hơn nữa, muốn phá động cũng yêu cầu có kỹ xảo, một khi không cẩn thận đem sơn động nổ sụp thì càng vì phiền toái hơn.

“Ta nghe nói một loại Hồn Thú tên là Thực Thạch Thú, chuyên môn ăn các loại đá!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, “Xác thật có loại linh thú này, thường được dùng để khai thác mỏ, loại này linh thú này ngoài khai thác mỏ còn tìm khiến cả linh mach, nó còn là loại linh thú đặc thù, lại còn quý hiếm, giá cả của chúng cũng không rẻ tý nào, một con Thực Thạch Thú ấu tể giá cả cong cao hơn một con linh thú Trung thượng phẩm.

Sở Diệp có chút khó xử nói: “Vậy làm sao bây giờ a!"

Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Ta thật ra có một chủ ý, có thể thử một lần, bất quá, yêu cầu chuẩn một ít thứ."

“Ngươi có chủ ý gì?” Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Về sau ngươi sẽ biết."

Hai người trước tiên rời đi sơn động, Lâm Sơ Văn đi đến những vùng phụ cận núi Thanh Thành tìm mấy tiệm thuốc mua một ít thảo dược đặc biệt.

Sở Diệp ở một bên nhìn Lâm Sơ Văn phối trí nước thuốc.

“Đây là cái gì?"

“Dịch Ăn Mòn, thứ này có thể dùng để ăn mòn đá, kim loại, chất là có thể đối phó Đoạn Long Thạch."

Sở Diệp có chút tán thưởng nói: “Ngươi biết thật nhiều thứ.”

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Làm gì có! Dịch Ăn Mòn cũng không phải là loại dược tề khó luyện gì.”

Gia gia hắn thiên phú không cao, nên khi luyện chế các loại dược tề cao cấp xác suất thành công không cao, nên gia gia thường sưu tầm không ít các loại phối phương các nhau, Dịch Ăn Mòn cũng nằm trong số đó, lúc trước hắn từng thấy gia gia luyện qua, nhưng không có chổ dùng.

Nhưng không ngờ hôm nay lại cần tới nó.

Sau khi làm xong Dịch Ăn Mòn Dịch hai người lại đi cửa hàng vũ khí mua một ít có thể vũ khí phá vở được đá.

Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ hai người lại quay về sơn động, bắt đầu sử lý Đoạn Long Thạch.

Sau khi Lâm Sơ Văn đem Dịch Ăn Mòn đổ xuống Đoạn Long Thạch, cục đá bắt đầu bị ăn món.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lại dùng vũ khí để phá cục đá, mọi thứ liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đoạn Long Thạch tính chất rất cứng cỏi, tuy rằng có Dịch Ăn Mòn hổ trợ, muốn phá vỡ nó cũng phải tốn một đoạn thời gian.

Tiểu hồ ly lại tiếp tục công phá viên đá bằng móng vuốt, Lâm Sơ Văn vì sợ vuốt của Tuyết Bảo bị thương nên đã mua cho nó một cặp trảo giáp để bảo vệ.

Tiểu hồ ly từng trảo từng trảo mà trảo lên viên Đoạn Long Thạch.

Tiểu Ngân không thể giúp cái gì, liền mang theo ong đàn đi thải mật, thuận tiện hỗ trợ giám thị hoàn cảnh chung quanh.

Sở Diệp bây giờ mỗi ngày mở mắt ra chuyện thứ nhất cần làm đó là đi phá đá.

“Chỉ cần quyết tâm thì chày sắt cũng thành kim thêu hoa.” Sở Diệp lẩm bẩm cổ vũ chính mình.

Lâm Sơ Văn nghe được Sở Diệp ngâm thơ, nghiêng đầu, nói; “Đây là châm ngôn của vị nào Hồn Sủng Sư nào à! Nói lời này nhất định là một vị Hồn Sủng Sư rất có nghị lực.

Sở Diệp mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Này nơi nào là có kiên trì có nghị lực a! Đây là nói mấy kẻ không có đầu óc thì có! Nếu thay vì ngồi đó tốn thời gian mày sắc thành kim thì tốt hơn nên đi làm những chuyện có ý nghĩa sẽ không phải tốt hơn sao?

Lâm Sơ Văn nhìn biểu tình của Sở Diệp cười cười, nói: “Chúng ta hiện tại cũng y như câu nói kia vậy."

Sở Diệp cười gượng một chút, phụ họa nói: “Đúng vậy! Đúng vậy!

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã phá Đoạn Long Thạch một tháng, mới làm cho Đoạn Long Thạch bị nứt ra.

Một tháng này, Tuyết Bảo đã làm hỏng năm cái trảo giáp, móng vuốt cũng bị mài mòn, nhưng theo thời gian móng vuốt của Tuyết Bảo thật ra được tôi luyện trở nên bén nhọn, hữu lực hơn nhiều.

Sở Diệp nhìn Đoạn Long Thạch bị nứt ra thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Cuối cùng cũng phá được nó.” Sở Diệp cảm thấy chính mình sống qua tháng này y như là thợ mỏ.

Hắn hiện tại tốt xấu là Hồn Sĩ cấp ! Hắn tu vi tuy không phải quá mạnh nhưng ở tiểu địa phương cũng được xem như một đại lão gia, nhưng bây giờ lại bị một tảng đá hành hạ hơn tháng, nhưng may mắn là cuối cùng cũng phá được nó! Sở Diệp bây giờ chính là đang xâu sắt mà hiểu ra câu khổ tận cam lai.

Lâm Sơ Văn nhìn biểu tình Sở Diệp, nhịn không được mà cười.

“Ngươi cười cái gì?” Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không có gì."

Hắn chỉ là cảm thấy biểu tình của Sở Diệp rất là giống mấy đệ tử trong gia tộc vừa mới hoàn thành công khóa, được trưởng bối cho đi chơi vậy đó.

Sắc mặt của Sở Diệp có chút cổ quái nói: “Ngươi cũng kiên trì lắm chứ không giống một đại thiếu gia xuất thân từ gia tộc gì cả.” Lâm Sơ Văn cũng là một đại thiếu gia vậy mà cũng chịu cực tốt ghê.

Lâm Sơ Văn rũ xuống đôi mắt, nói: “Làm gì có."

Đoạn thời gian hắn bị đuổi ra khỏi Lâm gia, Lâm Sơ Văn luôn chịu cảnh màn trời chiếu đất, vì đồ ăn còn mà bị chó hoang cắn, trải qua mấy tháng ngắn ngủn kia, liền đã mài mòn cái ngạo khí thiếu niên của Lâm Sơ Văn, khiến hắn từ một công tử da vẽ trơn mượt lột xác trưởng thành hơn trước rất nhiều..

Truyện Chữ Hay